Khoá Eo Thon

Chương 17

Tám giờ tối, ở ngoại ô phía nam của Dung Thành.

Ôn Cẩm Hàn và Khúc Thành Phong bắt taxi đến và nhìn thấy Tạ Thiển cùng cả ba người đang đợi họ ở cửa nhà hàng.

Thất Hương lâu là một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng ở Dung Thành có một lượng khách hàng đông đảo.

Lục Thời Hoan và những người khác đứng đợi ở cửa hơn nửa tiếng trước khi người phục vụ tới mời họ vào tòa nhà.

Ngay khi họ chuẩn bị đi vào, Ôn Cẩm Hàn cùng với bạn của anh cũng đã đến.

Thật trùng hợp, bạn của Ôn Cẩm Hàn lại là một người Tạ Thiển biết mặt.

“Khúc Thành Phong, bạn của tôi.” Ôn Cẩm Hàn giới thiệu ngắn gọn.

Bất giác, ánh mắt của anh chuyển từ Tạ Thiển và Tạ Thâm lên người Lục Thời Hoan.

Lúc đó Lục Thời Hoan đang chăm chú nghe giới thiệu về Khúc Thành Phong, ánh mắt rơi vào Khúc Thành Phong, cô khá hứng thú đến người mà Ôn Cẩm Hàn gọi là "bạn".

Khúc Thành Phong nhìn Tạ Thiển, anh ta ngạc nhiên hai giây, quay đầu nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, cười tinh nghịch: "Cô ấy là cô gái gọi điện mời cậu đi ăn tối."

Không nghĩ tới anh ta lại thích Tạ Thiển ở điểm này.

Câu sau, Khúc Thành Phong không nói được nữa.

Anh ta vừa nói dứt lời, cả không gian chìm vào im lặng lạ thường.

Chỉ trong nháy mắt Tạ Thiển đã nhận ra Khúc Thành Phong, anh ta là đội phó của Đội cảnh sát hình sự, bọn họ đã gặp nhau ngay trong ngày đầu tiên cô ấy đi làm.

Ấn tượng đầu tiên của Tạ Thiển với Khúc Thành Phong không tốt lắm, cô ấy không thích cách cư xử không đứng đắn của anh ta, lại cảm thấy anh ta không xứng với vị trí đội phó đội cảnh sát hình sự, nên cô ấy đương nhiên không có tâm tình tốt khi gặp anh ta.

Mặt khác, Khúc Thành Phong cũng cảm thấy khí chất của mình không phù hợp với Tạ Thiển.

Theo ý kiến

của anh ta, nhân vật bé hạt tiêu như Tạ Thiển không phù hợp với Ôn Cẩm Hàn, vì vậy anh ta rất ngạc nhiên khi người Ôn Cẩm Hàn thích lại là cô ấy.

Cùng lúc đó sự chú ý của Ôn Cẩm Hàn đều đổ dồn vào Lục Thời Hoan, anh không để ý Khúc Thành Phong nói đến những gì và anh cũng không buồn đáp lại.

Lục Thời Hoan ở bên cạnh nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô có chút bối rối liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Dù vậy nhịp tim của Lục Thời Hoan vẫn rung lên điên cuồng, có tiết tấu rõ rệt.

-

Lúc này, Thất Hương Lâu có một vị khách bất ngờ.

Ôn Thời Ý không ngờ ngay ngày đầu tiên đến Dung Thành lại gặp được Lục Thời Hoan.

Anh vừa xuống máy bay một tiếng trước, sau khi ổn định khách sạn liền bị Cao Minh Nguyệt kéo ra ngoài đi ăn.

Một tốp bốn người, ngoại trừ anh ta và Cao Minh Nguyệt còn có người đại diện của bọn họ.

Cao Minh Nguyệt nói rằng món gà gạo nếp của Thất Hương Lâu ở Dung Thành có mùi vị vô cùng tuyệt vời, một hai phải kéo anh ta đến đây ăn thử.

Vốn dĩ Ôn Thời Ý muốn từ chối, dù sao thì trong khoảng thời gian này lịch trình của anh ta đã quá dày, còn không có thời gian để nghỉ ngơi. Anh ta đã định tối nay sẽ ngủ một giấc thật ngon trong khách sạn sau khi hạ cánh xuống Dung Thành.

Nhưng quản lý nói rằng Cao Minh Nguyệt là con gái của công ty điện ảnh, anh ta nên quan tâm đến cảm xúc của cô ta nhiều hơn.

Ôn Thời Ý cũng cảm thấy có lý, vì vậy anh ta cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi của mình để cùng cô ta đến Thất Hương Lâu.

Từ xa, Ôn Thời Ý đã nhìn thấy vài người đang đứng ở cửa Thất Hương Lâu.

Mặc dù thân hình nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan hầu như bị Tạ Thiển và Tạ Thâm che khuất hết, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Ôn Thời Ý đã có thể nhận ra cô.

“Đó không phải là Tạ Thâm sao?” Quan Định Thành cũng nhận ra, liếc nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện anh cả của Ôn Thời Ý cũng ở đó.

"Thời Ý, anh trai của cậu cũng ở đây. Không phải cậu định tới Dung Thành ăn bữa cơm cùng anh ấy sao? Đêm nay cũng thật trùng hợp."

Sau lời nhắc nhở của Quan Định Thành, Ôn Thời Ý nhìn thấy Ôn Cẩm Hàn đang đứng đối mặt với Tạ Thiển và những người khác.

Một thời gian dài trước đây, quan hệ của Ôn Cẩm Hàn cùng với bọn họ đã dần phai nhạt, Ôn Thời Ý còn nghĩ đời này ngoài anh ta ra, Tạ Thiển và những người khác sẽ không bao giờ có liên quan gì đến Ôn Cẩm Hàn.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng ở một thành phố mà mình không hề quen thuộc, bốn người họ lại có thể cùng nhau cười đùa trò chuyện.

Ngược lại, anh ta mới chính là người đáng thương bị loại ra khỏi cuộc vui.

Điều này khiến Ôn Thời Ý cảm thấy hụt hẫng, nhìn về Ôn Cẩm Hàn và những người khác với đôi mắt sâu thẳm.

Lúc này Ôn Thời Ý thật sự không muốn gặp bọn họ.

Nhưng Cao Minh Nguyệt lại muốn chống lại anh ta. Ngay khi nhìn thấy Lục Thời Hoan, cô ta đã quyết định hôm nay sẽ ăn tối cùng với Lục Thời Hoan và những người khác.

-

Số lượng khách ở Thất Hương Lâu rất đông phải xếp hàng chờ đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ để lấy đồ ăn, đã tiêu tốn gần hết sự kiên nhẫn của nhiều vị khách.

Cao Minh Nguyệt và những người khác đến muộn, nhân viên thông báo còn có hơn mười khách hàng đang xếp hàng ở phá trước, vì vậy thời gian chờ đợi trực tiếp kéo dài đến hơn hai giờ.

Khi đó, Ôn Thời Ý đề nghị đổi sang nhà hàng khác.

Thậm chí Cao Minh Nguyệt từ chối, cô ta còn nháy mắt với Quan Thành Định bảo anh ta đến gặp nhóm người Lục Thời Hoan để thảo luận xem có thể sắp xếp bàn ăn chung không.

Tới lúc này, Lục Thời Hoan mới nhận thấy ra nhóm 4 người Quan Định Thành.

Ánh mắt của cô lướt qua Ôn Thời Ý đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít, ánh mắt hai người chạm nhau khoảng hai giây, sau đó liền rời đi.

Chỉ cần nhìn nhau, sợi dây vô hình giữa Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý càng thêm thắt chặt.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Lục Thời Hoan cố gắng buông lỏng tâm trí không nghĩ ngợi nhiều, cô đợi Tạ Thiển từ chối lời đề nghị của Quan Định Thành để Ôn Thời Ý ra chỗ khác.

Nhưng Tạ Thiển lại nói "Có thể."

Lục Thời Hoan cảm thấy mình sắp sặc nước miếng đến chết rồi, cô quay lại nhìn Tạ Thiển đầy hoài nghi.

Mãi cho đến khi Tạ Thiển cho cô một ánh mắt trấn an, Lục Thời Hoan mới miễn cưỡng yên lòng chấp nhận ngồi vào bàn ăn.

Nhóm người Lục Thời Hoan đã đặt phòng riêng ở Thất Hương Lâu.

Sau khi vào phòng Ôn Thời Ý liền cởi khẩu trang xuống.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Lục Thời Hoan, anh ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Hầu hết chúng đều liên quan đến Lục Thời Hoan với những kỷ niệm lãng mạn, ngọt ngào.

Trên thực tế, kể từ khi Lục Thời Hoan đề cập đến chuyện chia tay, Ôn Thời Ý vẫn chờ cô quay lại để làm hoà.

Cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau hoàn toàn là do thân bất do kỉ, trong lòng anh ta vẫn luôn yêu Lục Thời Hoan, dù sao thì đó cũng là cô gái nhỏ theo anh ta nhiều năm, mà chính anh ta cũng đã quá quen với sự tồn tại của cô.

Xa nhau đã hơn một tháng, Ôn Thời Ý cũng rất nhớ Lục Thời Hoan.

Nếu đã tránh né ngay từ ban đầu thì sẽ không bị tình cảm quấy rầy.

Nhưng bây giờ bọn họ đã gặp nhau, làm sao tâm tư của anh ta có thể không bị xáo trộn.

Chỉ là Ôn Thời Ý không muốn thể hiện ra, nhất là khi trước mặt Tạ Thiển, Tạ Thâm và Ôn Cẩm Hàn, anh ta không đành lòng chủ động nói chuyện với Lục Thời Hoan.

-

Ôn Thời Ý nghĩ rằng ở lần gặp mặt này, Lục Thời Hoan nhất định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ta.

Anh ta cũng là muốn cho cô cơ hội này, nên cố ý bảo Quan Định Thành để trống vị trí bên trái.

Chỉ đợi Lục Thời Hoan đi từ nhà vệ sinh quay lại, tự nhiên ngồi bên cạnh anh ta.

Kết quả là sau khi Lục Thời Hoan bước vào, ngay cả một ánh mắt cũng không để ý tới anh ta, đi thẳng đến chỗ trống giữa Tạ Thiển và Ôn Cẩm Hàn.