Khoá Eo Thon

Chương 12

Sau đó Lục Thời Hoan không có tin tức về Quan Định Thành nữa.

Khi bỏ điện thoại vào túi xách, Lục Thời Hoan phát hiện dây cột tóc của mình bị rơi mất.

Sau khi dây cột tóc vốn lỏng lẻo buông lỏng xuống, mái tóc đen dày đặc bay tới trước mắt cô, lúc này mới khiến Lục Thời Hoan chú ý.

Vì vậy, cô dừng lại, quay đầu tìm dây cột tóc, mới phát hiện ra rằng nó rơi xuống đất cách đó một mét.

Ngoài ra, Lục Thời Hoan còn chú ý tới cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo bảo hộ đội mũ lưỡi trai màu đen, sau khi nhìn thấy cô quay đầu lại, theo bản năng trốn sau đèn đường bên cạnh.

Cử chỉ khác thường kia khiến Lục Thời Hoan cảnh giác.

Cô nhớ tới tin tức hôm qua, cùng với con dao gọt hoa quả mà Tạ Thiển dặn cô để trong túi vào buổi sáng.

Lục Thời Hoan nhặt dây cột tóc lên, khẩn trương đến mức móng tay véo vào lòng bàn tay, lấy đau đớn nhắc nhở mình không được hoảng loạn, duy trì bình tĩnh.

Sau đó cô xoay người như không có chuyện gì xảy ra đi về phía cầu vượt, bước chân hơi lớn một chút, hơn nữa lấy điện thoại di động ra, bật chế độ camera selfie, chú ý động tĩnh của người phía sau.

Lục Thời Hoan thật sự hy vọng mình suy nghĩ nhiều, người kia chỉ là trùng hợp thuận đường với cô, né tránh cũng là có nguyên nhân khác...

Nhưng mắt thấy người nọ theo cô bước nhanh hơn, Lục Thời Hoan thật sự không có cách nào tự lừa mình dối người nữa.

Cô bắt đầu cất bước chạy về phía cầu vượt, chỉ cần chạy qua cầu vượt, đến nơi đông người, cô sẽ an toàn.

Bước chân Lục Thời Hoan rất hoảng loạn, không dám quay đầu lại, dốc hết toàn lực xông qua cầu vượt, xuống bậc thang.

Vào thời điểm đó, một chiếc xe cứu hỏa dừng lại bên đường.

Trên xe có một người đàn ông, mặc quần áo cứu hỏa màu cam, ống quần cố thủ trong giày bảo hộ dập lửa màu đen, chân dài sải bước đi về phía Lục Thời Hoan.

Lục Thời Hoan nhìn thấy có người tới, giống như nhìn thấy bình minh duy nhất trong bóng tối, cô gần như không suy nghĩ, đầu đâm vào trong ngực người đàn ông, ôm chặt eo anh, giọng nói bởi vì sợ hãi mà run rẩy: "Cẩm, anh Cẩm Hàn... Có, có người theo dõi em..."

Người tới chính là Ôn Cẩm Hàn.

Bị Lục Thời Hoan nhào tới trong lòng, vẻ mặt anh hơi chậm lại, hai tay luống cuống giơ lên giữa không trung, không thể nào sắp đặt.

Nhưng cũng chỉ có một giây hỗn loạn, ánh mắt Ôn Cẩm Hàn men theo phương hướng lúc Lục Thời Hoan đến nhìn lại, nhưng anh không phát hiện người khả nghi nào. (App truyện TYT)

Chúc Khiêm theo anh từ trên xe xuống cũng nghe thấy lời Lục Thời Hoan nói, sờ sờ đầu con mèo con trong ngực kia, anh ấy mở miệng trước: "Thời Hoan, có phải cô nhìn lầm hay không, xung quanh đây cũng không có người khả nghi.”

Ý tứ lời này của anh ấy, cũng không phải không tin Lục Thời Hoan, chỉ là sợ cô trông gà hóa cuốc, đối với tin tức truyền khắp thành phố quá mức mẫn cảm.

Lục Thời Hoan thoáng tỉnh táo lại, liền rời khỏi ngực Ôn Cẩm Hàn.

Cô cũng nhìn xung quanh một phen, không thấy người đàn ông vừa rồi mặc áo bảo hộ đội mũ lưỡi trai. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng huyết sắc trên mặt nhất thời còn chưa thể khôi phục lại, có chút trắng bệch.

Ánh mắt rơi trở lại trên người Ôn Cẩm Hàn, Lục Thời Hoan lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách, tiện tay đem tóc trước trán ra sau tai, muốn giải thích cái gì đó.

Cô muốn nói vừa rồi mình thật sự gặp được một người đàn ông có hành tung rất khả nghi, nhưng cô không xác định Ôn Cẩm Hàn có tin hay không.

Không nghĩ tới người đàn ông mở miệng trước cô một bước, là nói với Chúc Khiêm: "Các người về đội trước, tôi đưa bọn họ trở về rồi mới trở lại đội.”

Dứt lời, Ôn Cẩm Hàn từ trong ngực Chúc Khiêm nhận lấy mèo con: "Tôi sẽ mau chóng chạy tới.”

Đêm nay Ôn Cẩm Hàn dẫn đội làm nhiệm vụ, lẽ ra phải lập tức trở về sau khi kết thúc nhiệm vụ. Nhưng anh tin lời Lục Thời Hoan, lo lắng một mình cô gặp nguy hiểm.

Điểm này Chúc Khiêm nhận ra, Lục Thời Hoan tự nhiên cũng hiểu được.

Vốn dĩ cô còn đang sắp xếp ngôn ngữ, ngước mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông một cái, trong lòng an ổn vững chắc hơn rất nhiều.

Ngàn lời lời nói cũng đều nuốt trở về, cái gì cũng không nói nữa.

Về sau Lục Thời Hoan mới biết được, thì ra Ôn Cẩm Hàn nói "bọn họ", là chỉ cô và con mèo con màu trắng tinh khiết kia.

-

Trên đường trở về, bởi vì đồng phục trên người Ôn Cẩm Hàn, hai người bọn họ và một mèo hấp dẫn không ít sự chú ý của người qua đường.

Nhưng lúc này Lục Thời Hoan căn bản không rảnh để ý đến những ánh mắt kia.

Cô hỏi thăm tình huống hỏa hoạn với Ôn Cẩm Hàn, biết được là một nhà xưởng ở ngoại ô phía nam thành phố bị cháy, trong lòng có chút lo lắng.

"Mọi người đều ổn chứ?”

Dù sao Ôn Cẩm Hàn nói trong đội đi tới vài phân đội nhỏ, liên hợp hành động, mãi đến một giờ trước mới dập tắt được lửa.

Lúc này bên kia hiện trường còn có đội viên ở lại, phụ trách công tác phía sau.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn hỏi Ôn Cẩm Hàn có bị thương hay không, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết vì sao lại rẽ ngoặt, đổi thành hỏi thăm mọi người.

Ôn Cẩm Hàn không nhìn ra manh mối của Lục Thời Hoan, chỉ ôn hòa cười cười, trả lời cô: "Không có việc gì.”

Thực tế cũng có người bị lửa làm bỏng da thịt trong quá trình công tác cứu viện, nhưng đều không tính là thương tích gì lớn, cũng đều đã xử lý qua, Ôn Cẩm Hàn cảm thấy không cần phải nói những lời này với Lục Thời Hoan, vô ích chọc cô lo lắng.

"Vậy thì tốt rồi." Lục Thời Hoan thở phào nhẹ nhõm, sắp đến cửa tiểu khu, cô nhìn lướt qua con mèo trong lòng người đàn ông.

"Anh Cẩm Hàn, con mèo này là sao?”

"Được giải cứu khỏi hiện trường." Tư thế Ôn Cẩm Hàn ôm mèo cơ bản không thay đổi, chỉ là nâng thân thể nho nhỏ của nó, không giống Chúc Khiêm, luôn thích sờ đầu nó.

Lục Thời Hoan nhìn bộ dáng Ôn Cẩm Hàn, liền biết anh chắc chắn chưa từng nuôi thú cưng, hơn nữa cũng không thể nói là yêu thích thú cưng.

"Anh muốn nhận nuôi nó sao?" Cô hỏi, bàn tay đã không thể kiểm soát được, vuốt con mèo con.

Có lẽ hành động của Lục Thời Hoan quá đột ngột, người ôm mèo sửng sốt một chút, mới trả lời cô: "Không có, thay Chúc Khiêm nuôi.”

Thực tế từ trong đám cháy bọn họ không chỉ cứu ra một con mèo này, mà là một tổ mèo con, tổng cộng năm con.

Mèo mẹ cũng giống như con mèo con trong lòng anh, trắng tinh như tuyết.

Nhưng mèo mẹ đã không thể sống sót.

May mà năm con mèo con đều đến tháng cai sữa, Chúc Khiêm nói mang về nhà cho mèo ăn là có thể nuôi chúng.

Về sau Chúc Khiêm liền đem con mèo nhỏ màu trắng tinh khiết này cho Ôn Cẩm Hàn, nói là để cho anh hỗ trợ nuôi vài ngày, chờ Chúc Khiêm bên kia dọn nhà xong sẽ đón nó trở về.

Lục Thời Hoan hiểu rõ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục huyết sắc lộ ra vui mừng, có thể thấy được cô rất thích mèo con.

Cho nên Ôn Cẩm Hàn cân nhắc một chút, dẫn Lục Thời Hoan đến cửa hàng thú cưng gần đó mua chút thức ăn cho mèo con và các vật dụng khác cho mèo.

Sau khi đưa bọn họ một người một mèo về nhà, Ôn Cẩm Hàn đem chìa khóa dự phòng nhà mình cho Lục Thời Hoan.

"Tối nay đến phiên anh trực nên không về nhà được.”

"Sáng mai trước khi em ra khỏi nhà, giúp anh chăm sóc nó một chút có được không?”

Lục Thời Hoan đương nhiên sẽ không từ chối, vốn dĩ cô muốn trực tiếp mang mèo về phòng mình, nhưng vừa nghĩ đến Tạ Thiển không thích mèo, nên đã bỏ đi ý niệm này trong đầu.

-

Ôn Cẩm Hàn dặn dò xong tất cả, rồi vội vàng chạy về đội.

Lúc đó Chúc Khiêm vừa tắm rửa xong, ở trong phòng nghỉ ăn mì gói.

Thấy Ôn Cẩm Hàn tiến vào, anh ấy ăn như hổ đói một miếng lớn, vừa nhai vừa hơi nóng hổi từ trong miệng anh ấy toát ra.

"Đội trưởng, hình như anh đặc biệt để ý đến Lục Thời Hoan.”

Đây là kết luận của Chúc Khiêm khi tắm rửa.

Kết hợp với chuyện mướp đắng xào thịt trong căng tin lúc trước, trằn trọc suy nghĩ, mới có thể đưa ra được.

Chúc Khiêm nhếch khóe miệng cười đến vẻ mặt khoe khoang, phảng phất như mình phát hiện ra bí mật lớn động trời của Ôn Cẩm Hàn: "Đội trưởng, bạch nguyệt quang kia của anh không phải là Lục Thời Hoan chứ?”