Sau khi mây bị gió thổi tan, lãnh nguyệt ngân hoa rơi xuống nhân gian.
Cuối cùng Ôn Cẩm Hàn cũng thấy rõ vẻ mặt Lục Thời Hoan, bởi vì cô tự giễu, nên anh nhíu mày.
Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay.
Đây đã là chuyện của nửa tháng trước, Tạ Thiển cho anh biết, cô ấy nói là chính miệng Lục Thời Hoan nói.
Lúc đó Ôn Cẩm Hàn còn có chút cảm giác không chân thật, bởi vì vào giữa ngày hôm đó, khi trên tàu anh và Lục Thời Hoan đã nói về Ôn Thời Ý, vẻ mặt cô còn hạnh phúc tràn ngập ý cười.
Đến rạng sáng hôm sau, Tạ Thiển lại nói cho anh biết Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý đã chia tay.
Sự thật này, Ôn Cẩm Hàn mất nửa tháng, cuối cùng cũng miễn cưỡng tiêu hóa được. Vì thế mà anh mừng rỡ như điên, nhìn bộ dáng cô đơn và vẻ mặt bi thương của Lục Thời Hoan trước mắt, Ôn Cẩm Hàn chợt cảm thấy có chút đau lòng cho cô.
Để giảm bớt bầu không khí, người đàn ông hỏi Lục Thời Hoan: "Sao em lại ở đây?"
Đây là biện pháp duy nhất Ôn Cẩm Hàn có thể nghĩ đến, đem sự chú ý của Lục Thời Hoan dời đi.
Quả nhiên là có tác dụng.
"Em đến Dung Thành làm việc, mấy năm gần đây hẳn là sẽ ở lại Dung Thành bên này.”
"Một mình sao?”
"Còn có Tạ Thiển, bọn em ở chung, chăm sóc lẫn nhau.”
Ôn Cẩm Hàn hiểu rõ, anh trầm mặc một lát, lại vội vàng tìm đề tài mới: "Sau này bọn em sẽ ở nơi này?”
"Đúng vậy, ký hợp đồng ba năm, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không dễ dàng chuyển nhà." Lục Thời Hoan hỏi gì đáp nấy, sau đó cô nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi anh Cẩm Hàn, ngày mai anh ở nhà sao?”
"Sau 9 giờ tối nên ở đây, có việc gì không?”
Lục Thời Hoan: "Thiển Thiển bảo em gọt trái cây đưa cho hàng xóm để làm lễ gặp mặt, lúc trước em gõ cửa nhà anh hai lần cũng không có ai trả lời, phần kia của anh ngày mai em sẽ đưa qua cho anh.”
Sở dĩ tối nay không tặng, là bởi vì Lục Thời Hoan cảm thấy hoa quả đã gọt xong sẽ không còn tươi nữa.
Cô tự mình ăn cũng được thôi, nhưng tặng người ta thật sự là không lấy ra được.
Nếu đổi lại là người khác muốn tặng anh đĩa trái cây, Ôn Cẩm Hàn tự nhiên là muốn từ chối.
Ngày thường tất cả chi phí ăn mặc của anh đều rất đơn giản, toàn tâm toàn ý đều ném vào công việc, loại công việc tỉ mỉ như đĩa trái cây này đương nhiên là không rảnh làm, ăn hay không ăn, không quan trọng.
Nhưng người đưa đĩa trái cây lại là Lục Thời Hoan, những lời từ chối kia đến bên miệng tất cả đều biến thành một chữ "tốt".
"Cứ quyết định như vậy đi.” Lục Thời Hoan hoan nhếch môi: "Thời gian không còn sớm nữa, anh Cẩm Hàn, em về nhà nghỉ ngơi trước.”
"Anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Cô nói xong, xoay người muốn trở về phòng.
Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến gọi cô lại.
Lục Thời Hoan dừng lại nhìn về phía anh, trái tim Ôn Cẩm Hàn lại giống như đang thong dong du đãng giữa những dãy núi nhấp nhô, tốc độ rung động càng ngày càng nhanh, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng có dấu hiệu tăng lên.
Phế đi công phu, Ôn Cẩm Hàn mới ra vẻ bình tĩnh lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi quần, hỏi Lục Thời Hoan: "Anh có thể thêm em vào bạn tốt wechat được không?”
Vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là vì chuyện này mà tâm tình phiền muộn, lúc này hỏi ra miệng, lại cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Chính Lục Thời Hoan bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, một lúc lâu sau mới có ý cười nhếch lên trên khóe miệng cô, giọng nói giòn tan ngọt ngào: "Có thể, em sẽ đưa số điện thoại cho anh.”
Cô còn chưa đưa, bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn đã gửi tới.
Rõ ràng Lục Thời Hoan nghe thấy điện thoại di động được cô đặt trên bàn trang điểm trong phòng có âm báo tin nhắn wechat, trùng hợp Ôn Cẩm Hàn cất điện thoại vào túi quần, ngước mắt nhìn cô chân thành ta thiết cười: "Bạn tốt xin gửi qua, em nhớ thông qua một chút.”
Lục Thời Hoan lại sửng sốt, bởi vì cô còn chưa đưa số điện thoại di động, Ôn Cẩm Hàn sao lại...
"Tạ Thiển đã cho anh số điện thoại di động của em.” Ôn Cẩm Hàn giải thích: "Lần trước em say rượu ở quán bar, anh và anh em bọn họ đã gặp qua một lần.”
Lục Thời Hoan giật mình, cô lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói với Ôn Cẩm Hàn: "Đêm đó cám ơn anh đưa em về nhà, đã làm phiền anh rồi.”
Lời nói cảm ơn này đã muộn hơn nửa tháng, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Thực tế ngày hôm sau em có đưa dưa hấu đến nhà anh, muốn cảm ơn anh đã tới, nhưng dì nói trời vừa sáng anh đã đi rồi.”
Ôn Cẩm Hàn cười cười, mặc dù cũng không có gì cần phải giải thích với Lục Thời Hoan, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng: "Sáng sớm hôm đó máy bay của anh đi Nga, tối nay vừa trở về.”
"Thì ra là như vậy, thế anh mau nghỉ ngơi đi." Lục Thời Hoan chỉ cảm thấy thời gian không còn sớm nữa.
Ôn Cẩm Hàn là người đi làm, còn mình là một du dân thất nghiệp tạm thời không có việc gì làm, thật sự không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác.
Hàn huyên hai câu, Lục Thời Hoan về phòng trước.
Sau khi đóng cửa sổ sát đất, cô rút dây sạc điện thoại di động của mình và nằm xuống giường.
Trước tiên cô nhấn vào giao diện của WeChat, chấp nhận lời mời gửi bạn tốt của Ôn Cẩm Hàn, cô cũng hết sức trịnh trọng sửa lại biệt hiệu cho anh —— anh Cẩm Hàn.
Đêm nay Lục Thời Hoan mơ một giấc mơ.
Từ lâu cô đã không mơ thấy mấy chuyện khi còn bé, cho dù là nằm mơ, người mà cô mơ thấy đơn giản cũng chỉ là Ôn Thời Ý và Tạ Thiển. (App truyện TYT)
Còn mơ thấy Ôn Cẩm Hàn, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay.
-
Cũng là mùa hè như này.
Ấn tượng của Lục Thời Hoan về mùa hè đó, trước sau đều dừng lại ở trong sự mát mẻ của dưa hấu ướt lạnh và không khí mát lạnh trong phòng điều hòa.
Nhưng ấn tượng của cô đối với Ôn Cẩm Hàn lại dừng lại ở một ngày kia, anh mặc áo sơ mi ngắn tay cũ kỹ được giặt trắng, phối với quần đùi màu xanh đen và dép cũ, ngồi ở bậc thềm trước cửa Ôn gia.
Trong sân cây kim ngân lá tươi tốt, hoa cành kim ngân từ trong sân bò ra ngoài, theo góc tường mà xuống, giống như một con mãng xà hoa rực rỡ.
Cậu bé ngồi trong góc tối dưới bóng cây, xung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của người lạ, và đứa trẻ cùng tuổi giống như một bức tường trong suốt, cậu bị mắc kẹt trong thế giới u ám cô đơn.
Lúc đó Lục Thời Hoan, Tạ Thiển, Tạ Thâm, đang cùng Ôn Thời Ý và những đứa trẻ hàng xóm khác trong hẻm chơi trò diều hâu bắt gà con.
Lục Thời Hoan là người đầu tiên làm gà mái, bị đại bàng xấu xa Ôn Thời Ý giả vờ bắt đi tất cả gà con, gấp đến độ nước mắt đảo quanh.
Sau đó vì cô mất tất cả gà con, mà Ôn Thời Ý nói cô không phải là một con gà mái đủ tư cách, liền phán cô ra ngoài.
Tạ Thiển trở thành ứng cử viên cho gà mái tiếp theo.
Lục Thời Hoan bị loại đành phải ngồi xổm bên cạnh. Sau đó cô vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt, lấy hết dũng khí đi đến góc nhỏ âm u mà Ôn Cẩm Hàn ngồi lẻ loi kia.
Bởi vì chỉ có nơi đó mới có thể tránh được ánh mặt trời độc ác, nên cô liền đi.
Trong mắt Lục Thời Hoan, nơi đó là lãnh địa của Ôn Cẩm Hàn, cho nên sau khi cô đi qua, rất nhỏ giọng chào hỏi anh.
“Anh trai nhỏ, em cũng muốn ngồi ở nơi này..."
Ôn Cẩm Hàn ước chừng nhìn thấu ý đồ của cô, con ngươi như ngọc nhìn chằm chằm cô một lúc, anh di chuyển về phía mép bậc thang một chút, nhường cho Lục Thời Hoan một chỗ ngồi.
Từ đó về sau, Lục Thời Hoan không còn sợ anh như vậy nữa.
Sau đó lại chơi trò diều hâu bắt gà con, Lục Thời Hoan cũng sẽ gọi Ôn Cẩm Hàn chơi.
Khi Ôn Cẩm Hàn làm diều hâu, luôn có thể bắt được đám gà con được Ôn Thời Ý che chở, duy chỉ có buông tha cho Lục Thời Hoan.
Những chuyện xưa xửa xừa xưa này, đã qua mười mấy năm, Lục Thời Hoan cũng không biết tại sao mình lại bỗng nhiên mơ thấy những thứ này.
Nhưng trải qua giấc mộng này, quan điểm của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia, Ôn Thời Ý thường nói với cô, Ôn Cẩm Hàn người này cao lãnh quái gở, tâm địa sắt đá.
Lục Thời Hoan tin lời anh ta, cho rằng Ôn Cẩm Hàn không thích nói chuyện, cũng không có bạn bè, là tính cách bản thân có khuyết điểm gì, thế cho nên không ai nguyện ý kết giao cùng anh.
Lúc đó Lục Thời Hoan cùng lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, thích nhất là được nên duyên với người như Ôn Thời Ý, kết quả học tập tốt, thiếu niên tùy ý sống dưới ánh mặt trời.
Về phần Ôn Cẩm Hàn, Lục Thời Hoan cùng anh có loại cảm giác khoảng cách, gặp mặt cũng không nói được một câu.
Cho tới bây giờ, lại nhớ tới một ít chuyện vụn vặt khi còn trẻ.
Lục Thời Hoan mới biết, tuy rằng Ôn Cẩm Hàn nhìn như quái gở đối với người bên cạnh và thờ ơ với mọi chuyện, nhưng nội tâm của anh lại ôn nhu đến rối tinh rối mù, là một người tinh tế và tình cảm, rất có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.
Cô cũng hiểu được một chuyện.
Nhìn người xem vật, nhất định phải tự mình cảm nhận, cùng với gặp nhau, mới có thể kết luận.
Tai nghe là giả, những gì người khác nói không nhất thiết phải là sự thật.
-
Hôm sau bình minh, ánh sáng buổi sáng xuyên qua những đám mây, lại xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu vào trong phòng.
Lục Thời Hoan từng bị tiếng Tạ Thiển gõ cửa đánh thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cô nghe thấy Tạ Thiển nhắc tới bữa sáng hay đĩa trái cây gì đó. Lục Thời Hoan thật sự rất buồn ngủ, cô kéo cổ họng tùy tiện đáp một tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Chờ cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời độc ác như kim trong tay Dung ma ma.
Lục Thời Hoan ra ban công lượn một vòng, liền bị ánh mặt trời đâm đến cả người đau đớn. Cô vào phòng, bật điều hòa ăn dưa hấu ướp lạnh, cảm giác đau đớn kia trong nháy mắt đã biến mất.
Mùa hè nắng nóng như này, ở nhà vẫn là thoải mái nhất.
Lục Thời Hoan ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách, hâm nóng bữa sáng của Tạ Thiển rồi đặt lên bàn trà, vừa theo đuổi kịch vừa ăn.
Đến hơn sáu giờ chiều, Tạ Thiển đi làm về, Lục Thời Hoan vẫn còn ở trong phòng mình cùng giường lớn mềm mại liều chết triền miên.
Sau đó cô bị Tạ Thiển túm cổ áo giảng dạy một lúc, cô ấy nói cô tuổi còn trẻ không nên ham nhàn hạ, phí thời gian của mình.
Lục Thời Hoan rất tán thành, cũng sâu sắc suy nghĩ lại chính mình, sau đó cô quyết định ngày mai ra ngoài tìm một công việc bán thời gian ngắn hạn.
Dù sao tam trung bên Dung Thành kia cũng phải tháng chín mới khai giảng, cô còn có chừng một tháng rưỡi thời gian.
Cũng không thể một tháng rưỡi này, Lục Thời Hoan mỗi ngày đều ở nhà ngồi điều hòa ăn dưa hấu làm phế vật được.
Người sẽ bị hư.
Chuyện này Lục Thời Hoan đã cũng Ôn Cẩm Hàn nói một chút, lúc cô đi đưa đĩa trái cây cho Ôn Cẩm Hàn.
"Em đã lên xong kế hoạch trong lòng chưa? Định tìm kiếm loại công việc bán thời gian nào?”
"Thời gian một tháng hơi ngắn, nếu muốn tìm một công việc bán thời gian vừa lòng như ý, sợ là rất khó.”
Ôn Cẩm Hàn bỏ đĩa trái cây vào tủ lạnh nhà mình, anh mời Lục Thời Hoan vào phòng ngồi, rồi lấy cho cô một chai nước khoáng.
Không còn cách nào khác, trong tủ lạnh nhà anh chỉ có nước khoáng và bia, cũng không thể lấy bia cho Lục Thời Hoan uống.
Lục Thời Hoan nhận nước khoáng và nói một tiếng cảm ơn, cô gật đầu phụ họa lời Ôn Cẩm Hàn: "Điều ấy em cũng đã nghĩ đến.”
"Cho nên ngày mai em dự định đi ra ngoài dạo một vòng, thử tìm xem.”
Lúc đầu Lục Thời Hoan cân nhắc làm gia sư, nhưng Tạ Thiển nói phần đời sau này của cô cơ bản đều phải dành cho chuyện dạy dỗ giáo dục con người, thừa dịp còn chưa chính thức giảng dạy, nên thử các loại công việc khác.
Hơn nữa dạy một kèm một, cần Lục Thời Hoan đến nhà học sinh giảng dạy, Tạ Thiển cũng lo lắng.
Cho nên Lục Thời Hoan tạm thời bỏ đi ý niệm này trong đầu, cô định nghe Tạ Thiển, đi xem có công việc bán thời gian nào khác có thể làm được hay không, coi như trải nghiệm cuộc sống.
Ôn Cẩm Hàn như có điều suy nghĩ.
Trong đội của anh ngược lại vừa vặn cần một thư ký viết bản thảo tuyên truyền.
Nhưng mà không biết lãnh đạo bên kia, có thể chấp nhận chỉ làm nhân viên tạm thời một tháng hay không.