Xác định Lục Thời Hoan đi Dung Thành không phải là hành động cảm tính, ba mẹ Lục đương nhiên ủng hộ.
Chẳng qua những người làm ba mẹ, con gái phải đi xa công tác lo lắng là chuyện không tránh khỏi.
Cho nên ý của mẹ Lục là để Lục Thời Hoan và Tạ Thiển thuê nhà chung tiện để chăm sóc lẫn nhau.
"Nghe cậu họ nói trường học đã sắp xếp nơi thực tập, học kỳ sau con bé sẽ dọn ra khỏi ký túc xá trường và thuê phòng ở bên ngoài."
"Hai chị em các con chọn một tiểu khu có hoàn cảnh tốt, đảm bảo an ninh để thuê cùng là được."
Lục Thời Hoan đồng ý, vốn dĩ cô cũng có ý định như vậy.
-
Nửa tháng sau, Lục Thời Hoan và Tạ Thiển cùng nhau đi Dung Thành.
Tạ Thâm phải đợi đến tháng 9 khai giảng mới quay trở lại trường học, nên chỉ đưa các cô đến ga tàu cao tốc liền trở về nhà.
Theo lời của Tạ Thiển, Tạ Thâm chính là muốn làm ông trùm trong giới y học, học xong năm năm đại học còn phải học lên thạc sĩ, cho nên mấy năm gần đây anh ấy sẽ không hiểu được sự lo lắng của những người trẻ tuổi chuẩn bị bước vào xã hội như các cô.
Lục Thời Hoan phụ họa gật đầu. Sau khi tàu khởi hành, nhìn phong cảnh thay đổi nhanh chóng ngoài cửa sổ, lại nhớ tới chuyện mua rượu ở quán bar đêm đó.
Cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc Ôn Cẩm Hàn có đưa cô về nhà không?
"Anh Cẩm Hàn tình cờ có mặt ở quán bar, hai người lại tiện đường, nên liền tìm anh ấy giúp đỡ." Tạ Thiển không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thời Hoan, sợ bị nhìn ra manh mối.
Lục Thời Hoan không tin vào câu nói vô nghĩa đấy nhưng cũng chỉ oán giận hai câu.
"Cậu không sợ anh Cẩm Hàn có ý đồ bất chính với mình, mang mình vào khách sạn sao?"
"Không thể nào, hai người đổi ngược lại thân phận nói cậu bắt cóc anh ấy đến khách sạn mình còn miễn cưỡng tin tưởng." Tạ Thiển cười trêu chọc.
Lục Thời Hoan bĩu môi hừ nhẹ một tiếng sau đó suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy lời nói của Tạ Thiển có chút đạo lý.
Dù sao từ nhỏ Ôn Cẩm Hàn đã luôn mang một bộ dạng nghiêm túc, kể cả khi trời nóng bức cũng phải mặc áo sơ mi cài đến cúc trên cùng thật chỉnh tề. Anh đương nhiên không giống với những người đàn ông bình thường khác, sẽ không có khả năng sinh ra tâm tư bất chính gì với cô .
"Cậu nói mấy năm nay anh Cẩm Hàn ở Dung Thành có bạn gái không?"
"Không biết phải là thiên tiên như thế nào mới có thể xứng với anh ấy?"
Lục Thời Hoan nhất thời suy nghĩ cũng không phải thật sự quan tâm đến tình yêu của Ôn Cẩm Hàn.
Không nghĩ tới Tạ Thiển trả lời lại cô: "Anh Cẩm Hàn không có bạn gái, bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân.”
"Vậy cũng thật đáng tiếc."
Lục Thời Hoan lẩm bẩm một câu, liền đổi đề tài khác.
Tạ Thiển cũng không tiện nói thêm gì, dù sao Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay còn chưa tới một tháng.
Bây giờ Lục Thời Hoan tất nhiên còn chưa hoàn toàn buông bỏ Ôn Thời Ý, hơn nữa Ôn Cẩm Hàn là anh cả của Ôn Thời Ý... Chỉ riêng mối quan hệ bị kẹt ở đó, đối với Lục Thời Hoan mà nói chính là một trở ngại tâm lý lớn.
Hơn nữa Ôn Cẩm Hàn bên kia, nhất định cũng không muốn những suy nghĩ của mình được truyền tải đến Lục Thời Hoan bởi một người khác thay vì anh.
-
Khi tàu đến Dung Thành, ánh mặt trời buổi chiều cực kì gay gắt. Lục Thời Hoan và Tạ Thiển đến phòng thuê, quần áo ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào da, cảm giác nhớp nháp khiến lòng người bực bội.
May mắn trước khi xuất phát hai ngày, Tạ Thiển đã liên hệ với người môi giới tìm người quét dọn sạch sẽ phòng ốc, các cô mới tiết kiệm được chút tinh lực.
Nhà thuê có ba phòng ngủ và hai phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Tạ Thiển nhường căn phòng có ban công cho Lục Thời Hoan, mình ở phòng ngủ thứ hai bên cạnh thư phòng có cửa sổ.
Dàn xếp ổn định, Dung Thành cũng đã về đêm .
Lục Thời Hoan tắm rửa và sấy tóc xong liền vào trong bếp cắt một đĩa trái cây.
Hoa quả này là do Tạ Thiển đã đi ra ngoài mua hai giờ trước, cô ấy nói cách tiểu khu khoảng năm trăm mét có một chợ rau nên thuận tiện còn mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Cũng không phải nguyên liệu phức tạp gì, chỉ có hai quả cà chua, một hộp trứng gà và một túi mì sợi.
"Đêm nay tạm ăn đối phó trước đi, hai chúng ta đều mệt mỏi, thật sự không còn sức lực để giày vò nữa." Sau khi Tạ Thiển về nhà trực tiếp đi tắm thật sự là nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa giảm, chỉ đi ra ngoài một chuyến mồ hôi đã đầm đìa giống như là vừa mới vớt từ trong nước ra.
Trước khi vào phòng vệ sinh, Tạ Thiển dường như nhớ tới cái gì đó, nói với Lục Thời Hoan: "Hoan Hoan, cậu cắt thêm ba phần trái cây, đưa cho hàng xóm làm quà chào hỏi.” (App truyện TYT)
"Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, chúng ta mới đến tốt xấu gì cũng phải có ý tứ một chút.”
Lục Thời Hoan cũng đồng ý với cách nói này của Tạ Thiển, nhét một miếng dưa hấu ngọt vào miệng, sau đó chống má ra hiệu với Tạ Thiển "OK".
Ngoài dưa hấu, Tạ Thiển còn mua thêm thanh long và dưa Hami. Cũng không biết ngay từ đầu cô ấy đã tính toán muốn đưa trái cây cho hàng xóm làm lễ gặp mặt hay không, cho nên cố ý mua thêm.
Tóm lại, sau khi Lục Thời Hoan cắt đầy ba đĩa hoa quả, dưa hấu và dưa hấu Hami đều còn một nửa, thanh long cũng còn một quả.
Cắt xong trái cây, Lục Thời Hoan liền ra ngoài.
Tầng này có bốn hộ gia đình, còn có thang máy ở hai đầu hành lang.
Lục Thời Hoan bưng một đĩa hoa quả, gõ cửa phòng bên cạnh. Đợi vài phút, không có ai mở, Lục Thời Hoan liền xoay người đi tới nhà đối diện.
Ba đĩa trái cây đã đưa hai, chỉ có nhà bên cạnh hình như là không có người ở nhà, không biết ở như thế nào.
Tạ Thiển bước ra khỏi nhà tắm xong nghe Lục Thời Hoan nói chuyện này, vẻ mặt cô ấy thất vọng.
"Có lẽ người ta còn chưa về, trễ một chút cậu lại đưa qua xem." Tạ Thiển lại đặc biệt kĩ càng vào việc đưa hoa quả.
Lục Thời Hoan có chút nghi ngờ, khóe môi cong cong lên trêu trọc:
“Làm sao vậy? Cậu không thích nhìn hoa quả nhà mình còn nhiều sao, cứ nhất định phải cho đi?’’
“Hai nhà xung quanh đều tặng mà lại quên đi nhà bên cạnh thì không tốt.”
Nghe là lời giải thích của Tạ Thiển, Lục Thời Hoan cảm thấy thuyết phục nên trả lời: “Ra vậy, lát nữa mình lại đi.”
Lục Thời Hoan ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng mới đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Vẫn không có ai trả lời. Cô đã hoàn toàn từ bỏ, sau khi trở về nhà liền dùng màng bọc thực phẩm bọc kín hoa quả lại rồi cho vào tủ lạnh, dự định ngày mai sẽ giải quyết nốt.
Hơn mười giờ đêm, Tạ Thiển đã đi ngủ từ sớm, sáng sớm ngày mai cô ấy còn phải đến cục công an thành phố báo cáo.
Lục Thời Hoan xem tivi trong phòng khách một lát, mới rửa mặt trở về phòng mình.
Tuy nhiên cô có chút lạ giường, lật đi lật lại gần hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy buồn ngủ chút nào. Lục Thì Hoan liền dứt khoát xuống giường, đẩy cửa sổ ra ban công hóng gió.
Rạng sáng, cái khô nóng phiền muộn ban ngày đã bị cơn gió đêm cuốn hết đi chỉ còn lại tiếng gió mát mẻ.
Căn phòng ở tầng mười lăm, chỉ cần liếc mắt là thấy cả bầu trời đêm rộng lớn mênh mông. Tựa như một tấm vải mực đen thật lớn điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh còn ánh trăng e thẹn liền ẩn mình sau chùm mây. Bóng đêm phảng phất như ẩn như hiện tựa như con thú ngủ trong bóng đêm dài mệt mỏi.
Gió đêm dìu dịu khiến Lục Thời Hoan cảm thấy thật thư thái.
Ở trên ban công ngây người hơn mười phút, Lục Thời Hoan cảm thấy có chút buồn ngủ liền muốn trở về phòng.
Xoay người, cô lại thoáng nhìn thấy trên ban công cách vách có bóng hình của một người nào đó.
Đây chính là nhà cô hai lần đi đưa trái cây, gõ cửa mấy phút không có ai trả lời.
Lục Thời Hoan và Tạ Thiển thuê căn phòng này là có ba phòng, hai phòng khách, một bếp một vệ sinh, nhà bên cạnh là loại có hai phòng lớn. Ban công phòng Lục Thời Hoan và ban công phòng khách thông nhau, cách ban công nhà bên cạnh khoảng hai mét, cách không quá xa.
Cho nên Lục Thời Hoan có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang nghiêng mặt trên ban công.
"Anh Cẩm Hàn.”
Thanh âm của Lục Thời Hoan truyền thật rõ ràng tới tai Ôn Cẩm Hàn.
Người đàn ông đang chuẩn bị động tác châm điếu thuốc khẽ dừng lại, nhìn sang bên cạnh liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan.
Ban công bên Lục Thời Hoan không bật điện bị khuất trong bóng tối, nên Ôn Cẩm Hàn hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của cô.
Anh chỉ vừa về đến nhà nửa giờ trước, tắm xong mới cầm điện thoại di động lên xem, anh nghĩ đến số điện thoại của Lục Thời Hoan mà Tạ Thiển đã nói trước đó.
Tạ Thiển nói với anh WeChat của Lục Thời Hoan được đăng ký bằng số điện thoại di động của cô, cho nên anh có thể trực tiếp thêm bạn bè.
Nhưng đã qua nửa tháng, Ôn Cẩm Hàn phải thi đấu quốc tế và huấn luyện đặc biệt bên Nga, căn bản không có cơ hội đυ.ng đến điện thoại di động. Cho nên Ôn Cẩm Hàn chỉ lưu số điện thoại di động của Lục Thời Hoan vào danh bạ còn chuyện thêm wechat bị đặt sang một bên.
Vừa tắm rửa xong, cầm được điện thoại di động anh cũng mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn lại rất do dự, anh không biết mình có nên thêm bạn WeChat của Lục Thời Hoan hay không, liệu có đột ngột gửi lời mời kết bạn khiến cô ấy sợ hãi ... Tất cả đều làm lòng anh rối bời.
Cho nên Ôn Cẩm Hàn mới cầm điếu thuốc và bật lửa ra ban công, định hút một điếu thuốc giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Thấy Lục Thời Hoan, anh theo bản năng đem giấu nửa điếu thuốc rút rở vào lại trong hộp.
Ôn Cẩm Hàn nhớ Lục Thời Hoan ghét nhất là thuốc lá, anh sợ mình châm thuốc mùi thuốc lá thổi đến làm cô khó chịu.
Không nghĩ tới Lục Thời Hoan lại hứng khởi nói: "Không cần lo cho em, anh muốn hút thì hút đi.”
Ánh mắt Ôn Cẩm Hàn chậm lại một chút, sau đó đem hộp thuốc lá cất vào trong túi quần, cười nói: "Anh không nghiện thuốc lá, chỉ lúc phiền lòng mới hút một điếu giải sầu thôi.”
Ngụ ý là anh không thực sự muốn hút thuốc.
Cuối cùng, Ôn Cẩm Hàn còn nói thêm một câu: "Anh nhớ em đã từng rất ghét người khác hút thuốc."
Lục Thời Hoan có chút kinh ngạc, không ngờ Ôn Cẩm Hàn lại nhớ tới chuyện nhỏ như vậy.
Trên thực tế như Ôn Cẩm Hàn nói, cô từng rất ghét người khác hút thuốc nhưng sau khi ở bên Ôn Thời Ý cô dần quen với mùi khói thuốc.
"Ôn Thời Ý học hút thuốc khi còn học đại học."
"Bỏ vài lần mà không được, em đã quen rồi.”
Lục Thời Hoan giải thích xong lại cười khổ một tiếng. Đột nhiên phát hiện chính mình trước kia chịu đựng Ôn Thời Ý quá nhiều.
Ngay cả Ôn Cẩm Hàn cũng biết cô không thích mùi khói thuốc lá, anh ta cứ luôn miệng nói yêu cô và chiều chuộng cô nhưng thật ra anh ta lại không để tâm chút nào.
Điều đó thật ... nực cười.