Sau một hồi chật vật, Thanh Linh cũng đã đưa được người về đến nhà. Nói trắng ra cô dường như vừa khiêng một quả núi. Khi đã đến được phòng khách, Thanh Linh thẳng tay ném người đàn ông xuống sofa khiến cho người này không khỏi kêu đau một tiếng. Thập Tứ nhìn cũng xót dùm, vội vàng lên tiếng ngăn cô lại.
[Ký chủ! Thỉnh lương tâm người trổi dậy nha! Vị này vừa bị truy sát đấy, ngài còn phải cứu người ta nữa kìa!]
“Ài ~ Lo gì? Ta có phải cái dạng bỏ mặc người ta thế không? Ngược lại là ngươi, mau mau lấy ra vài thần dược cứu tên này đi kìa!” Thanh Linh cãi ngược Thập Tứ, Cậu nhìn mặt cô như chán chả muốn nói.
[Người xác định muốn đổi?]
Thập Tứ khôi phục bộ dáng cứng ngắc của một Hệ thống máy móc, Thanh Linh cũng nhẹ nhàng gật đầu.
[Vì là người mới nên bổn hệ thống khuyến mãi cho ký chủ, giá gốc là 5000 Ánh Kim, ta giảm cho người thành 2000 Ánh Kim với thuốc hồi sinh.]
Thập Tứ hoá trang thành một người quảng cáo chính hiệu và thuốc hồi sinh có lẽ là mặt hàng lần này. Thanh Linh nghe xong ngơ mặt ra, cái giá này cô làm sao mà trả!
“Thập Tứ, ngươi đã biết ta là người mới sao không tặng đi mà còn câu nệ khuyến mãi gì nữa!”
[Không được! Thuốc hồi sinh Tiểu Miêu luyện khó lắm đấy, giảm cho người 3000 Ánh Kim là quá lắm rồi!]
“Ngươi không làm từ thiện được sao? Bảo ta công lược xong lại không trợ giúp!”
[Ký chủ! Công lược là ở phận của cô, bản lĩnh của cô, vả lại được ánh kim cũng là cô. Ta có nhận được gì đâu!]
“Nhưng như vậy là không công bằng, là người mới ta làm sao có Ánh Kim!”
Thanh Linh vừa dứt lời này, mắt Thập Tứ liền loé lên một tia âm hiểm, khiến cho Thanh Linh không khỏi ‘không rét mà run’. Thập Tứ lên tiếng ngay như cả cuộc cãi vả lúc nãy đều chỉ đợi một câu này.
[Người có thể ghi nợ, lãi suất 5% một vị diện. Rất đơn giản đúng không?]
“Ngươi đây là vắt cạn sức của ta sao? Tổng ánh kim nhận được khi hoàn thành vị diện chỉ khoảng 3800 ánh kim, nhưng cũng chưa chắc ta hoàn thành tất cả 100% nữa. Ta có trả nợ xong vị diện này thì số ánh kim còn lại chưa tới 2000 Ánh Kim. Ngươi đây là cho vay nặng lãi a!”
Thanh Linh phản đối đến kịch liệt, Thập Tứ chỉ bĩu môi đáp lại một lời.
[Không muốn ghi nợ cũng không sao! Cùng lắm người lời được vài trăm Ánh Kim mà bị hành bởi nữ chính kia thôi! Người ta sắp tới cửa âm luôn rồi kìa!]
Nghe Thập Tứ nói vậy, Thanh Linh theo bản năng mà liếc nhìn qua vị bên cạnh. Máu tuôn ra từ vùng bị thương ngày càng nhiều, Thanh Linh thấy cảnh tượng này cũng không khỏi thoáng ngạc nhiên một trận. Nhưng Ánh Kim rất quý a! Thôi liều vậy, xem như tên này nợ ta một cái mạng đấy!
“Hảo! Đổi cho ta…”
Thanh Linh cắn răng mà nói, đứt ruột lắm mới thốt lên được thì một cục mềm mềm xuất hiện.
[Tiên nữ tỷ tỷ a ~ Có nhớ Bánh Bao Nhỏ không?]
Bánh Bao Nhỏ từ không trung hiện ra, nhào vào lòng Thanh Linh mà áp má vào khuôn mặt hoàn mỹ kia của cô. Thập Tứ chạy tới lôi Bánh Bao Nhỏ ra khiến cho hai cái tay ngắn cũn của Bánh Bao Nhỏ vô tình đập vào mặt Thập Tứ.
Thập Tứ như muốn điên lên. Cậu vừa suýt mà nhận được một vố hời to.
[Này Bé Mập! Ta đang làm việc với Thanh Linh đấy nhé!]
[Người ta không phải ‘Bé Mập’, người ta không có mập! Mà anh thì làm cái gì được chứ?]
Bánh Bao Nhỏ tiến về phía Thập Tứ mà lên giọng trách móc.
[Không Mập cái gì mà không mập! Cái cục béo tròn úng na úng nính như ngươi thì là gì? Không mập chả lẽ gầy! Vả lại ta đây sắp giao dịch với ký chủ, ký chủ muốn mua vài vật phẩm trong hệ thống trao đổi, ngươi có giúp cô ấy được không!]
Thập Tứ không chịu thua, nói lý lẽ với Bánh Bao Nhỏ. Bánh Bao Nhỏ nghe đến trao đổi vật phẩm mắt liền loé lên. Lúc này mặt tròn cũng hướng Thập Tứ mà hất lên.
[Bản nương cũng có a ~ Ta tới đây là để tặng cho Tiên Nữ Tỷ Tỷ vật phẩm hô trợ cơ mà, Miêu Tỷ bảo thế đấy!]
Thập Tứ vốn định cãi lại nhưng khi nghe hai tiếng “Miêu Tỷ” lại liền thôi ngay động tác. Thanh Linh vừa rửa vết thương cho nam nhân nọ, vừa quan sát Thập Tứ và Bánh Bao Nhỏ. Lúc trước cô đều nghĩ Thập Tứ có quyền nhất, xem ra suy đoán đó là sai rồi, cho dù là Thập Tứ hay Bánh Bao Nhỏ đều phải 10 phần cung kính với Tiểu Miêu. Ánh mắt của cô cũng chuyển đi hướng khác, tay sờ cơ bụng của nam nhân mà lòng cũng xôn xao không ít.
Cơ bụng của người này rất cứng a! Sờ cũng thực thích!
Thập Tứ đã theo đôi co với Bánh Bao Nhỏ, quay sang nhìn Thanh Linh. Nhận thấy từng tia nóng bỏng phát ra từ đôi mắt của cô. Thập Tứ cũng chịu, cậu nhận các vật phẩm được tặng từ Bánh Bao Nhỏ rồi đi về phía Thanh Linh.
Bánh Bao nhỏ sau khi đưa đồ xong cũng tan biến theo hư không, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt cô. Thập Tứ giao đồ cho Thanh Linh rồi giải thích cách sử dụng.
[Người rửa sạch vết thương của tên này. Sau đó mở thứ này, nhỏ ba giọt vào vết thương của anh ta là được. Phần còn lại người hãy giữ thật kỹ, một lọ này chỉ có khoảng mười giọt tiên khí là cùng.]
Vừa lau vết thương cho người đàn ông, Thanh Linh vừa tâm sự với Thập Tứ. Từng giọt tiên khí theo động tác của cô mà được đổ vào bên hông của anh ta, cơ thể nam tính hấp thụ không bỏ sót giọt nào. Giọng cô bỗng lạnh xuống, cảm xúc quặn thắt không biết tại sao lại xuất hiện khiến Thanh Linh vô thức mà hỏi.
“Thập Tứ… Ta đã từng nghĩ đến một tình cảnh. Ta chưa từng trải qua nhưng sẽ thế nào nếu người ta yêu thương, ta tin tưởng phản bội bản thân ta. Sẽ thế nào nếu họ chỉ tin người khác, chỉ bảo vệ một cô gái khác…?”
[Sẽ… Nhưng người hỏi cái này làm gì?] Thập Tứ trả lời một cách ngập ngừng.
“Ta luôn có cảm giác… Cái sự phản bội đó… Ta đã từng nếm qua rồi”
[Ra vậy… Cảm giác đó sao?] Thập Tứ ra vẻ xa xăm mà trả lời.
[Nó khiến ta cảm thấy khó chịu… Khiến ta cảm thấy dường như tất cả của ta đã sụp đổ… Như vạn đao vạn tiễn cùng lúc lao về phía ta… Giống như… Bản thân đã bị cướp đi một nửa linh hồn, một phần trái tim vậy…]
Thanh Linh nghe Thập Tứ trả lời mà cũng cười nhẹ một cái, dù là cười nhưng cái cảm giác đè nặng trong tâm cô vẫn chưa thể thả xuống.
“Ngươi biết nhiều vậy, giống một con người hơn là một hệ thống đấy!”
Thập Tứ trả lời nhưng cậu lại nói rất nhỏ, đến cả Thanh Linh 18 năm luyện võ công cũng chẳng nghe lọt chữ nào.
Sau này, chính thời gian đã giải đáp cho cô về câu trả lời của cậu. Lúc ấy có lẽ cậu cũng đã không còn, mảnh ký ức khiếm khuyết của cô được tìm lại nhưng cậu cũng đã biến mất…
------------------
“Tôi cũng đã từng là một con người… Một con người đã từng và hiện tại cũng đang rất yêu em…”
- Thập Tứ -
Nam Cung Thiên Vũ
------------------
Thanh Linh của sau này cũng nhớ lại, cô từng cùng cậu hứa rằng sẽ cùng nhau chu du thiên hạ. Chỉ tiếc đó cũng chỉ là một lời hứa chẳng thể thực hiện…
Chuyện sau đó tại sao họ chia cách như thế này? Tại sao Thập Tứ lại biến thành một hệ thống? Hãy để tương lai và thời gian giải đáp cho các bạn. Hiện tại thì nên quay lại hiện tại nào!
-------------------
Một tiếng trôi qua, Thanh Linh vừa pha cà phê vừa hỏi Thập Tứ.
“Thập Tứ! Theo công hiệu của thuốc kia thì khi nào tên này tỉnh vậy?”
[Ký chủ hãy hảo hảo kiên nhẫn, công hiệu của thuốc ít nhất là 2 tiếng cơ mà!] Thập Tứ trấn an Thanh Linh.
Một tiếng nữa trôi qua…
‘Bây giờ đã là 10 giờ trưa… Chúc quý vị có một buổi trưa vui vẻ…’
Tiếng phát ra từ đồng hồ báo thức thông minh mà nguyên chủ mua. Thanh Linh hiện tại vẫn đang kiên nhẫn pha mì ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên ghế sofa. Nếu ánh mắt của Thanh Linh có thể gϊếŧ người thì hẳn người này đã chết trên dưới ít nhất 100 lần rồi. Thập Tứ nhận thấy ánh mắt của Thanh Linh, sợ cô mất kiên nhẫn mà lao vào đánh ‘bệnh nhân’ bèn ho khẽ một tiếng để nhắc nhở.
[Ưm hừm! Ký chủ, thỉnh người hãy từ từ mà chờ đợi. Đừng nhìn người ta bằng cái ánh mắt chết người đó, đến ta cũng bị cái ánh mắt đó của cô doạ sợ luôn rồi!]
“Đã biết a… Chán thật chứ! Tên này đây là gấu bắc cực ngủ đông sao!”
Hai tiếng nữa trôi qua… Người đàn ông vẫn chưa tỉnh…
[Tôi không nghĩ ký chủ đợi được đâu, thôi cô cứ đi ngủ đi, ta canh cho!]
Thập Tứ nhận thấy Thanh Linh dường như sắp mất kiểm soát, bản thân cũng chẳng cưỡng ép cô ở lại mà lên tiếng bảo cô cứ hãy nghỉ ngơi.
“Hảo… Oáp ~ Ta cũng buồn ngủ lắm rồi… Vẫn là nên đi ngủ đây, đồ ăn trưa ta để trong tủ lạnh đấy. Ngươi có đói thì hâm nóng bằng lò vi sóng rồi ăn.”
[Ta biết rồi! Người cứ đi ngủ đi, còn lại để ta lo]
Thanh Linh vừa vào phòng, Thập Tứ đã đối người đàn ông mà cạy miệng anh ta đổ thứ gì đó vào.
Chỉ một lát sau người đàn ông đó đã tỉnh dậy. Cơ thể đang bị thương của anh đang từ từ chuyển động, anh ngồi dậy. So với lúc bất tỉnh thì đúng là bộ dáng hiện tại càng quyến rũ hơn.
Anh trần nửa người trên, để lộ bả vai rắn chắc và cơ bụng hoàn mỹ của mình. Phần dưới vẫn còn được che đậy bởi hai lớp quần, anh trở người vươn vai một chút rồi lại quan sát chung quanh. Đôi mắt không tính là sáng sủa hay nói đúng hơn nó thâm trầm và không tồn tại bất kỳ tia ấm áp nào.
Nhìn kỹ vết thương đã được băng bó của bản thân, anh ta suýt nữa thì cười lớn, bởi lẽ đây là lần đầu Thanh Linh băng bó cho một ai đó. Tuy không tệ nhưng vấn đề là ở chỗ cô thắt cho anh một cái nơ giữa bụng. Thanh Linh có chết cũng không ngờ đây đều là kế hoạch của Thập Tứ! Tiên Khí đó vốn nên đưa tới miệng, mà Thập Tứ lại hướng dẫn cô thoa lên vết thương, làm vậy chỉ khiến người thêm hôn mê mà thôi.
Thập Tứ càng ngày càng khó đoán, Thanh Linh lại không biết lý do là gì. Vì bởi lẽ hiện tại những hành động của Thập Tứ đều nằm ngoài tầm mắt của Thanh Linh, chuyện này vốn dĩ đáng ra không nên xảy ra với một hệ thống chỉ có nhiệm vụ là trợ giúp ký chủ công lược đối tượng mục tiêu. Nam nhân sau khi cảm thấy bản thân bình phục được một ít liền muốn tìm người đã giúp mình để báo ân nhưng lại không hiểu sao cổ họng giống như thiếu nước. Vì thế từng biết đi về phía ly nước đã được rót sẵn trên mặt bếp, chính bản thân hắn cũng thấy khá kỳ lạ nhưng vì quá khát nên nốc một hơi đã cạn.