Hương Hoa Mật Ngọt

Chương 2: Thân Phận

Cô đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại theo bản năng, căn bản là cô không biết mật khẩu vậy mà lại bấm đúng. Y như là có người điều khiển cô tất cả vậy.

Nơi cô đang sống là một thành phố Kinh Đô, thời tiết nơi đây rất tốt, được nhiều khách du lịch chọn làm nơi đến nghỉ ngơi. Cầm chiếc điện thoại trên tay lướt lướt, mục hình ảnh đều là ảnh chụp đi du lịch của cô gái cùng với người con trai kia.

Khoan...khoan đã...

Cô gái đang cầm ly cà phê dựa vào chiếc xe mui trần trắng trong bức ảnh từ xa...chính là Jessi cũng chính là cô của kiếp này.

Oh my god!!!

Sao có thể trùng hợp vậy chứ, càng lướt càng thấy cô gái này toàn chụp lén cô kiểu như là một người hâm mộ. Cô nhớ kiếp trước của mình chỉ là một người bình thường chỉ là cậy vào gia thế giàu có nhất nước Anh thôi và được báo chí đăng lên.

"Min em mau chuẩn bị xuống ăn rồi đến nhà mẹ nữa."

Nguyên Miin....

Cô tắt điện thoại quay lại nhìn anh cười: "Vâng."

Người đàn đối diện đúng là rất đẹp trai, anh mặc chiếc áo thun rộng với quần jean đen rách đầu gối trông phá cách. Nguyên Miin nghĩ thầm.

"Cô gái này đúng là có phúc."

Nguyên Minn đến tủ lựa cho mình bộ đồ thoải mái nhất có thể, nhưng nhìn tổng thể thì tất cả style đều có. Mặc chiếc áo thun che quần ngắn.

Bước xuống lầu đã có người hầu cung kính chào, người quản gia thấy cô xuống liền đi tới cuối đầu chào cô.

"Chào buổi sáng, Thiếu phu nhân."

Cô gật đầu, nhìn người đàn ông nắm lấy tay mình dắt vào bàn ăn. Mặc dù là ăn sáng nhưng mọi thứ trên bàn đều rết thịnh soạn, nhìn qua cũng đoán được gia thế người này không thể tầm thường được.

Anh gắp miếng salad vào dĩa cho cô, từng món đều được để trong dĩa cô. Nguyên Minn không tin được là sao có thể ép ăn nhiều đến vậy chứ.

"Em không nhớ hôm qua mình đi đâu và làm gì sao?"

Nguyên Minn dừng ăn nhìn anh vẻ khó hiểu, rốt cuộc là đang nói gì vậy.

"Xem em kìa! Đúng là không nhớ rồi, đến nỗi còn mặc bộ đồng phục cấp 3 nữa chứ." Dương Nhất Thiên nhếch mép nhìn cô.

"Anh có thể kể lại vụ hôm qua cho em được không? Chắc mệt quá nên em quên hết rồi."

"Em đi họp lớp cấp 3 hẹn mặc đồng phục, về đến nhà say khướt ra. May là anh ở gần đó đến đón chứ không thôi là giờ em đang nằm ở đâu rồi không biết."

Nguyên Minn nhớ ra hôm qua mình đã ở trong quán bar bay lắc điên cuồng, nhớ lại liền đỏ mặt.

"Anh chờ em ở ngoài."

Dương Hàn Thiên đi ra ngoài, trên tay còn bấm số gọi cho ai đó. Bỗng điện thoại Nguyên Minn vang lên.

Chủ tịch Kim.

"Alo."

"Chủ...tịch!" Nguyên Minn nhớ lại người này chính là cấp trên của cô, là chủ công ty Luật đứng đầu trong nước.

"Luật sư Nguyên chúc mừng cô nha!! Nhờ cô mà công ty ta đã đạt thành tựu lớn rồi đó."

Luật sư ?

"Tối nay tôi đãi cô một bữa hải sản ngon nhất Kinh Đô. Cô không được từ chối đâu đấy, à nhớ rủ chồng cô đi nữa. Dù gì Ngài ấy cũng là cổ đông lớn trong công ty. Vậy nhá tối gặp, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô sau."

Thì ra là luật sư Nguyên.