Tiệc tối sắp kết thúc.
Bởi vì những màn trình diễn đặc sắc và nhạt nhẽo đan xen nên cũng không thấy nhàm chán.
Màn biểu diễn của lớp cuối cùng là một màn trình diễn vũ đạo vô cùng hoành tráng.
Màn trình diễn xuất sắc làm cho cả hội trường sôi nổi hẳn lên.
Hậu trường, trong phòng thu, nhìn tiết mục trên sân khấu, một em gái không nhịn được mà cảm thán: "Lớp B5 thật sự quá đỉnh cao!"
Người bên cạnh cũng gật gù: "Năm ngoái lớp bọn họ cũng được giải nhất."
Dừng lại một chút, người nọ lại nói nhỏ: "Thật ra tôi cảm thấy thật ra tiết mục này xếp phía trước, có thêm hiệu quả mở màn thì sẽ tốt hơn."
"Tôi nghe nói lúc diễn tập tiết mục này được xếp làm mở màn, sau đó bị trưởng ban văn nghệ xếp ra sau cùng."
"Ai? Bạch Phong Vũ?"
"Phải phải. Nghe nói là đẩy xuống cuối cùng làm tiết mục cuối cùng cũng tốt"
Nghe vậy, học sinh nữ hơi nhíu mày: "có vẻ 2 người họ thân nhau"
Trong khi tiết mục nhảy tập thể vẫn còn khiến khán giả chấn động và sôi nổi thì ánh đèn tối lại. Một lát sau, một luồng sáng chiếu xuống sân khấu.
Cố Thanh Sương từ cánh gà bước ra.
Nhìn thấy cô lên sân khấu, không ít khán giả theo bản năng ngừng thở.
"Thật đẹp quá!"
"bé gái siêu cấp đáng yêu!"
"tôi cũng muốn có một đứa con gái như vậy"
Mọi người bên dưới bàn tán xôn xao, bọn họ đang khen ngợi nhan sắc xinh đẹp của Cố Thanh Sương
Khoảnh khắc lên sân khấu của Cố Thanh Sương không nghi ngờ gì chính là tiêu điểm cả buổi tối.
Mọi người ai nấy đều ngập tràn chờ mong. Có người mong đợi một tiết mục xuất sắc
Mộ Thiên Dật ở phía bên dưới ghế ngồi si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Thanh Sương, hắn chăm chú nhìn lên sân khấu
Bởi vì chênh lệch ánh sáng giữa sân khấu và khán đài, cho nên giờ phút này Cố Thanh Sương thật ra không nhìn thấy khán giả bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc que sáng đủ màu sắc. Dù thế, trong lòng cô vẫn hơi căng thẳng.
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi đi ra trung tâm sân khấu.
Ánh sáng theo chân cô, cuối cùng chiếu xuống chiếc đại dương cầm được đặt giữa sân khấu.
Cô cúi gập người chào khán giả rồi ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Khi cô ngồi xuống, cột sáng ban đầu đã bị tắt, thay vào đó là bốn vầng sáng xung quanh cô và đàn dương cầm.
Cả quá trình thay đổi không chút kẽ hở, không hề có cảm giác không hài hoà.
trên sân khấu bất chợt vang lên hai thanh đàn vô cùng khí phách. Một giọng hát trong trẻo cất lên theo nhịp điệu các phím đàn, giây tiếp theo, ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời hướng về sân khấu.
"Tình bạn của chúng ta thật đẹp
Như những tia sáng lấp lánh
Chiếu rọi tâm hồn ta, giúp chúng ta vượt qua khó khăn
Ta vẫn luôn tự hào vì đã từng bên nhau
Trong niềm hạnh phúc hân hoan của tuổi trẻ
Mãi bên nhau bạn nhé!!
Những năm tháng ấy mình đã đi qua
Tuổi thanh xuân thật diệu kì......"
"Oa, giọng hát hay quá!” Khán giả không ngừng trầm trồ, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến tiếng nhạc trên sân khấu nên vội vàng bụm chặt miệng.
Thế nhưng, vẻ kinh ngạc trên mặt họ vẫn không giảm bớt.
Tiếng hát càng cất lên, ánh sáng trên sân khấu cũng bắt đầu ngày càng sáng chói.
Đây không chỉ là hiệu quả ánh sáng thông thường.
Ánh sáng này dường như có sự sống, nó thay đổi theo từng nốt nhạc cùng giọng hát.
Khúc dạo đầu êm dịu giọng hát ngọt ngào, ánh sáng cũng như dòng nước xuôi dòng chảy nhẹ nhàng, yên ắng trên không trung.
Khi tiết tấu nhanh hơn, vầng sáng xung quanh cũng bắt đầu ‘nhảy nhót’, rộn ràng và đan chéo vào nhau.
"giọng hát thật tuyệt vời, cô bé này có tố chất làm nghệ sĩ" Một nhạc sĩ nổi tiếng bình luận
Rất nhiều người chia sẻ video. Đối với sự chấn động tuyệt đối trước mặt, quả nhiên màn diễn bùng nổ lúc trước cũng trở nên bình thường.
Khi mọi người còn đang đắm chìm đến quên mất thời gian, đầu ngón tay của cô nhanh nhẹn nhảy múa trên phím đàn, sau một đoạn tiết tấu rất nhanh thì tiếng đàn bất chợt im bặt.
Ánh sáng tan biến, cả sân khấu lại một lần nữa tối đen.
"Gì thế?"
"Không phải chứ..." Mọi người tỏ vẻ xem chưa đã.
Cho đến khi màn sâu khấu hạ xuống, ánh sáng trên sân khấu dần sáng lên. Giữa sân khấu đã không còn đàn dương cầm và bóng dáng của Cố Thanh Sương nữa thì mọi người mới chịu chấp nhận rằng tiết mục đã kết thúc rồi.
Cố Thanh Sương đột ngột bước ra giữa sân khấu cầm micro nói
"Đây là bài hát em tự sáng tác, cảm ơn sự thưởng thức của mọi người trong đêm hội hôm nay" rồi cúi đầu chào tác giả
Mọi người bên dưới sốc toàn tập, không ngờ tiểu hài tử mới 10 tuổi đã biết sáng tác bản nhạc hay như vậy
"cô bé đó là thần đồng âm nhạc sao"
"đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước"
"cô bé thật tài năng"
Mọi người bàn tán xôn xao
Cuối cùng, Lâm Tuấn Triết cùng Lục Nghiên Hy ra công bố kết quả là Cố Thanh Sương được hạng nhất. Buổi biểu diễn nghệ thuật kỉ niệm 80 năm thành lập trường Star Royal đến đây là kết thúc.