Sáng hôm sau trêи chiếc giường lớn hai thân thể đang lõα ɭồ ôm nhau, thân hình nhỏ bé đầy rẫy vết xanh tím, dấu hôn đỏ sẫm của Cố Thanh Sương co rúm nằm trong lòng Mộ Thiên Dật. Hôm nay là ngày ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật kỉ niệm 80 năm thành lập trường cô phải dậy sớm sửa soạn. Cố Thanh Sương lay lay cánh tay của anh ý muốn dậy, Mộ Thiên Dật mở mắt hôn lên môi cô một cách dịu dàng
"hôm nay anh sẽ đi với em"
"vâng"
Mộ Thiên Dật bế Cố Thanh Sương vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lấy khăn bông bọc người cô ôm lên giường thoa thuốc tiêu tan mấy vết anh hôn. Mộ Thiên Dật lưu luyến nhìn thân thể chưa dậy thì của Cố Thanh Sương, anh sắp không chịu nổi rồi, rất muốn làm cô. Anh phải gắng nhịn 5 năm nữa. Mộ Thiên Dật cho Cố Thanh Sương mặc một bộ váy hoa màu hồng nhạt rất đáng yêu. Đột nhiên cánh cửa mở ra giọng Tần Khả Hân truyền vào:
"bé cưng dậy thôi hôm nay phải chuẩn bị thật xinh đẹp mẹ ba với anh trai sẽ đến xem con biểu diễn"
Cố Thanh Sương thoáng giật mình may mà cô đã mặc quần áo vào nếu thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà bị phát hiện cô không thiết sống nữa. Tần Khả Hân đi vào thấy Mộ Thiên Dật đang ôm Cố Thanh Sương trong lòng bà cảm thấy hai đứa con này rất thân thiết hơn mức bình thường
"con đưa em cho mẹ để mẹ sửa soạn cho bé cưng nào"
Mộ Thiên Dật khẽ cau mày khó chịu không tự nguyện bế Cố Thanh Sương lại chỗ Tần Khả Hân.
Tần Khả Hân cho gọi người hầu lên mỗi người cầm một bộ váy dạ hội cho trẻ em rất đẹp đặt trên giường. Tần Khả Hân cho cô xuống nói
"con chọn một bộ váy để tối nay biểu diễn"
Cố Thanh Sương mỉm cười ngọt ngào đi xem rồi quyết định chọn chiếc váy công chúa màu vàng nhạt dài đến bắp chân, viền carô, ở thắt lưng có đính mấy bông hoa tuyết trắng chiếc đầm rất hợp với Cố Thanh Sương trông cô bé thùy mị ,dịu dàng. Mái tóc đen dài như thác nước được búi tóc trên đỉnh đầu cột thêm chiếc dây buộc tóc carô ở giữa có bông hoa tuyết trắng là phụ kiện điểm xuyết tăng lên vẻ đẹp tuyệt trần của cô bé, Tần Khả Hân chuẩn bị cho Cố Thanh Sương một đôi giày màu đen được thiết kế riêng. Cố Thanh Sương trang điểm nhẹ trông cô bé đẹp không khác gì công chúa bạch tuyết trong truyện cổ tích mái tóc đen láy, làn da trắng như tuyết môi đỏ tự nhiên, cô đẹp một cách diễm lệ xuất sắc hơn bình thường.
"cục cưng xinh đẹp quá" Tần Khả Hân cười dịu dàng ôm lấy Cố Thanh Sương cảm thán.
Sửa soạn cả ngày cũng xong hai mẹ con ra đại sảnh đã thấy cha Mộ và Mộ Thiên Dật đang ngồi ghế đợi. Hai người mặc tây trang màu đen khuôn mặt như đúc ra một khuôn khác mỗi tuổi tác cách biệt đều mang vẻ lạnh lùng vương giả áp bức. Mộ Thiên Dật tiến đến giành lấy Cố Thanh Sương từ tay Tần Khả Hân
"em ấy sẽ đi với con"
"ai không biết còn tưởng là vợ con" Tần Khả Hân châm chọc cười
cô bỗng cảm thấy ngại ngùng. Mộ Thiên Dật biểu cảm trăm năm như một nói
"em ấy là vợ con" rồi bế Cố Thanh Sương vào xe phóng đi mất. Tần Khả Hân cứ nghĩ thằng con mình nói đùa nên cũng không bận tâm rồi cùng chồng dắt tay nhau đi