Sau Khi Vai Ác Trọng Sinh

Chương 11

"Không thể nào…"

Xung quanh cũng vang lên tiếng kinh hô, hai người sống sờ sờ sao lại biến mất không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ ban ngày gặp ma?

Rất nhanh có người tinh mắt nói: "Kia kìa, hai người kia đang ở phía sau lão già ăn điểm tâm."

Tay cầm điểm tâm của Liêu Minh Phong khựng lại, sao có thể? Hắn không hề cảm nhận được chút khí tức nào! Khinh công trên đời có ngàn vạn loại, nhưng chưa từng có loại nào có thể đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần như vậy!

Tiếng cười khẽ của Thích Tiếu Phong từ phía sau vang lên, phá vỡ suy nghĩ ngây thơ của hắn.

Liêu Minh Phong: "..."

Lặng lẽ bưng điểm tâm đứng dậy, tránh xa đôi gian phu da^ʍ phụ này một chút.

Giáo chủ đại nhân dụi đầu vào cổ Tiêu Trạm: "Quả nhiên là A Trạm của ta, chỉ cần có ngươi ở đây, dù là chó điên hay lão hồ ly, ta cũng không sợ."

Chu Trinh: "..."

Liêu Minh Phong: "..."

Liêu Minh Phong dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh lấy lại tinh thần, vuốt râu nói: "Tiểu huynh đệ Từ Trạm này, mấy tháng không gặp, nội công lại tinh tiến vượt bậc, thật khiến lão phu hổ thẹn. Không biết đã gặp kỳ ngộ gì vậy?"

Tiêu Trạm không buồn ngẩng đầu, hoàn toàn không có ý định đáp lại, chỉ đẩy nhẹ cái đầu còn dính lá cây của Giáo chủ đại nhân ra xa một chút.

Bị ghẻ lạnh, Thích mỹ nhân có chút buồn bã, liếc nhìn mọi người xung quanh, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Dạo này A Trạm thường xuyên song tu với ta, nên công lực tăng tiến… Ái da…"

Giáo chủ đại nhân bị véo một cái vào eo, có chút ấm ức, nhưng trước mặt thuộc hạ vẫn phải tiếp tục giữ hình tượng: "Các ngươi đi trước, ta ở Giang Nam chơi vài ngày rồi sẽ đến hội hợp."

Nói xong câu này, hai người cùng nhau lên lầu.

Ba người còn lại sắc mặt khác nhau, hiển nhiên đã nghe lọt tai lời nói đùa của Thích Tiếu Phong.

Dù sao ở Ma giáo, loại công pháp tà môn ngoại đạo cũng không ít. Trước đây khi Thích Tiếu Phong nói muốn luyện thần công, tìm khắp nơi lô đỉnh chí dương chí cương, bọn họ đã tin ba phần. Giờ lại thấy công lực của Tiêu Trạm đột nhiên tăng vọt, tự nhiên càng thêm tin tưởng.

Chu Trinh tấm tắc khen: "Thế gian này thật sự có song tu chi pháp, tên tiểu tử Từ Trạm kia thật may mắn, vừa được mỹ nhân, lại còn luyện thành thần công cái thế."

Liêu Minh Phong vuốt râu lắc đầu: "Ai bảo ngươi không phải là người có thể chất chí dương chí cương."

Chu Trinh khịt mũi coi thường: "Lão già, ngươi dám nói ngươi không thèm muốn sao? Nhưng với cái thân già này của ngươi, dù có điều kiện tiên thiên cũng không luyện được."

Liêu Minh Phong: "..."

Sau khi bọn họ vào phòng thu dọn hành lý, Mạnh Tân liền lẻn vào hậu viện.



Đưa Thích Tiếu Phong về phòng, Tiêu Trạm liền tìm một góc yên tĩnh để ngủ bù. Để tránh bị Thích Tiếu Phong làm phiền, hắn thậm chí còn trốn vào nhà kho nhỏ của khách điếm.

Nói ra cũng hơi chua xót, mấy ngày nay vì lo Thích Tiếu Phong làm bậy, hắn như kẻ biếи ŧɦái lẽo đẽo theo dõi người ta, bản thân trở nên tiều tụy. Cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, tự nhiên phải ngủ một giấc thật đã mới chịu.

Giấc ngủ này kéo dài hai canh giờ, Tiêu Trạm mới tỉnh dậy từ giấc mơ kỳ quái, nhưng trong nhà kho lại có thêm hai vị khách không mời mà đến.

"Tha cho ta, van cầu ngươi… hu hu…"

Tiếng cầu xin yếu ớt vang vọng trong phòng, cùng với mùi tanh tưởi mà Tiêu Trạm rất không muốn nhớ lại.

Hắn hỏi hệ thống: "Đây cũng là giúp đỡ lẫn nhau giữa những người đàn ông?"

Sau một lúc lâu, Kẹo Đường mới trả lời: "Đây mới gọi là bị cưỡng bức."

Tiêu Trạm suy tư: "Hình như cũng không khác nhau lắm."

"..." Khác nhau nhiều lắm đấy nhé!