Nói thật, Thích Tiếu Phong tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi hiu hiu, đúng là thời điểm thích hợp để làm chuyện mờ ám. Đồng hồ điểm canh ba, Thích Giáo chủ sau nửa tháng im hơi lặng tiếng cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tiêu Trạm trên mái nhà nhìn hắn vội vã chạy ra khỏi phòng, phi thân đi về một hướng.
"Kẹo Đường, bản đồ khu vực lân cận."
Hệ thống không vui lắm vì cái tên nghe có vẻ hơi ngốc nghếch mà ký chủ tự đặt cho mình, nhưng không dám phàn nàn, nhanh chóng truyền bản đồ vào đầu Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm nghiên cứu bản đồ một lúc, phát hiện hướng Thích Tiếu Phong rời đi chính là Mộ Thành, nơi gia đình ngoại của Kỷ Hồng Huyên đang ở. Đây là không gϊếŧ được “chính chủ” nên chuyển sang trả thù người thân sao?
Tiêu Trạm cười khẩy một tiếng, những ngày này hắn đi theo phía sau, chịu đói chịu rét, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, tên này còn dám làm loạn, rõ ràng là muốn ăn đòn!
Tốc độ của hắn nhanh hơn Thích Tiếu Phong rất nhiều, không bao lâu đã phát hiện ra tung tích của hắn. Để bắt quả tang tại trận, Tiêu Trạm ẩn mình đi theo phía sau. Với công lực của hắn, trừ khi Thích Tiếu Phong cũng có hệ thống, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.
Nửa canh giờ sau, hai người lần lượt đến khu rừng nhỏ ngoài thành, Thích Tiếu Phong đột nhiên dừng lại.
"Chẳng lẽ Giáo chủ hối hận rồi?" Hệ thống ngây thơ hỏi.
"Hối hận?" Tiêu Trạm cười nhạo, "Hắn căn bản không biết hai chữ này viết như thế nào."
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, đó là nguyên tắc hành động của Thích Tiếu Phong. Nếu hắn đã quyết tâm làm gì, tuyệt đối không có khả năng bỏ dở giữa chừng.
"A——!!"
Tiêu Trạm giật mình bởi tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hắn thấy Thích Tiếu Phong ở phía xa đột nhiên quỳ xuống, toàn thân co giật như bị chuột rút, khuôn mặt xinh đẹp méo mó đến không ra hình dạng, gân xanh trên trán nổi lên, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Đây là hàn độc phát tác, thảo nào hắn lại vội vã rời khỏi quán trọ. Một Giáo chủ, tuyệt đối không thể để lộ nhược điểm và bộ dạng chật vật cho thuộc hạ nhìn thấy, đặc biệt là ở Ma giáo, nơi không có đạo nghĩa, bọn họ chỉ thần phục kẻ mạnh, chỉ thần phục sức mạnh.
Thích Tiếu Phong vẫn đang kêu đau đớn, tiếng kêu ngày càng đè nén, ngày càng tuyệt vọng. Thật khó tưởng tượng, người này đã chịu đựng nỗi đau khổ này gần hai mươi năm.
Trên thực tế, khi Giáo chủ đời trước truyền ma công cho hắn, đã nói cho hắn biết cách giải độc, chỉ cần giao hợp với người có thể chất chí dương chí cương, ngắn thì nửa năm, dài thì ba năm, độc này có thể được loại bỏ tận gốc.
Chỉ là Thích Tiếu Phong tính cách kiêu ngạo, hắn thích dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc lòng người, lấy việc đùa bỡn sự xấu xa của nhân tính làm niềm vui. Để hắn “nằm dưới” một người đàn ông, không khác gì chà đạp lên phẩm giá của hắn. Đường đường là Ma giáo Giáo chủ làm sao có thể cam tâm, vì vậy kiếp trước cho đến khi chết, hắn cũng không tìm người giải độc cho mình.
Cũng chính vì sự kiêu ngạo của hắn, mới khiến Kỷ Hồng Huyên thừa cơ hội, nhân lúc hắn hàn độc phát tác mà gϊếŧ chết hắn, sau khi hắn chết còn tàn sát giáo chúng, trăm năm Ma giáo chỉ trong một đêm bị hủy hoại, Thích Tiếu Phong cũng trở thành tội nhân của Ma giáo.
Sau khi trùng sinh, để không đi vào vết xe đổ của kiếp trước, Thích Tiếu Phong lập tức cho người tìm kiếm người có thể chất chí dương chí cương, dự định triệt để loại bỏ căn bệnh. Nhưng không ngờ, Từ Trạm là người thà chết chứ không chịu khuất phục, trực tiếp tự sát, Tiêu Trạm liền tiếp quản thân xác này.
Tiêu Trạm nghĩ, nếu ngày đó ở quán trọ, Thích Tiếu Phong giao hoan với hắn, lúc này cũng không cần phải chịu đựng đau khổ như vậy.
Kẹo Đường nói: "Đây là vì Giáo chủ thích ngươi, không muốn ép buộc ngươi."
"..." Mi nói nhiều quá rồi đấy!