Màn đêm bao phủ đồng bằng Siberia, bông tuyết tung bay khắp trời, đậu vào cửa sổ rồi tan nhanh thành bọt nước, chậm rãi trượt dài trên ô kính.
Gần nửa đêm, xe lửa dừng tại một nhà ga nhỏ không rõ tên.
Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, tuyết phủ khắp sân ga, xung quanh không có lấy một bóng người ngoại trừ mấy băng ghế dài trơ trọi đầy nhẵn tuyết.
Phương Hàn Tẫn không muốn xuống tàu nhưng dè đâu Phương Xuân Sinh vừa thấy tuyết đã phấn khích đến độ đứng ngồi không yên. Cậu bé ngước đầu chỉ tay ra ngoài, mặt đầy chờ mong nhìn về phía Phương Hàn Tẫn. Phương Hàn Tẫn nhìn sang Văn Tuyết hỏi ý kiến cô: “Muốn nhập bọn không?”
“Được thôi.” Văn Tuyết bò xuống giường. Cũng mấy năm rồi cô chưa nhìn thấy trận tuyết nào lớn đến vậy.
Phương Hàn Tẫn ngồi xuống mặc áo lông cho Phương Xuân Sinh, quấn chặt khăn quàng cổ, đội mũ lông, bọc kín cả người chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Nhác thấy Văn Tuyết chỉ mặc độc bộ áo lông vũ, anh nhíu mày nhắc nhở: “Bên ngoài âm hai mươi độ, cậu nên mặc dày một chút.”
Văn Tuyết không lưu tâm: “Không sao, dầu gì cũng chỉ xuống một tẹo thôi mà.”
Vừa xuống tàu, gió lạnh bọc bông tuyết tạt thẳng vào mặt. Văn Tuyết giật mình, cảm giác đến cả hô hấp cũng bị đông cứng.
Phương Xuân Sinh sải đôi chân ngắn cũn giẫm xuống hố tuyết, lại vóc một nắm tuyết tung lên trời. Các hạt tuyết bay tứ tung, rơi xuống đập vào người cậu bé phát ra tiếng lách tách khiến cậu bật cười khanh khách.
Thấy thằng bé chơi đùa vui vẻ, Văn Tuyết và Phương Hàn Tẫn ăn ý đứng canh giữ bên cửa tàu, không quấy rầy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu.
“Thật ra sức khoẻ thằng bé luôn không tốt, đề kháng kém, thường xuyên sinh bệnh nên tôi rất ít khi dẫn nó đi xa.”
Phương Hàn Tẫn nói, không hề rời mắt khỏi Phương Xuân Sinh dù chỉ một giây, trong mắt đượm sầu lo.
Văn Tuyết nhìn theo tầm mắt anh.
Phương Xuân Sinh sắp tròn chín tuổi nhưng lại thấp hơn bạn bè cùng trang lứa một cái đầu, tỷ lệ tay chân không đồng đều, phản ứng chậm chạp.
Nuôi dạy một đứa trẻ đặc biệt như thế, trong ấy có bao nhiêu khó khăn khó có thể tưởng tượng được.
Mà nghe Phương Hàn Tẫn nói, bố mẹ anh lần lượt ra đi năm anh học năm tư đại học, khi ấy Phương Xuân Sinh còn chưa được ba tuổi. Cho nên trọng trách này đổ lên vai Phương Hàn Tẫn, người vừa tốt nghiệp đã trắng tay, lại còn nợ nần chồng chất.
Văn Tuyết không nén được sinh lòng thương tiếc, thổn thức: “Nuôi em ấy đến giờ hẳn là vất vả lắm nhỉ?”
Phương Hàn Tẫn im lặng thật lâu mới khẽ thở ra một làn khói trắng, đáp ung dung: “Đã qua rồi.”
Xung quanh sân ga tối tăm, bông tuyết rơi tán loạn trên trời đêm dài vô tận.
Phương Hàn Tẫn quay sang nhìn Văn Tuyết. Hai người nhìn nhau một lát, anh bỗng dưng vươn tay phủi tuyết trên tóc cho cô.
Văn Tuyết vô thức lùi về sau.
Phương Hàn Tẫn rụt tay lại cho vào túi, ngửa đầu nhìn vòm trời om om như mực.
“Còn nhớ năm lớp mười một không? Tuyết rơi cực nhiều, có vẻ như tuyết rơi không ngừng suốt mùa đông năm đó.”
Văn Tuyết nhẹ nhàng đáp ừ.
Dĩ nhiên cô vẫn còn nhớ.
Khi màn tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, cả lớp rất hào hứng, chơi đắp người tuyết và ném tuyết trên sân thể dục, không một ai ngờ rằng “thảm hoạ tuyết phương Nam” [1] ảnh hưởng đến một nửa Trung Quốc cũng đang đồng thời diễn ra.
[1] Thảm hoạ tuyết 2008 ở miền Nam Trung Quốc đề cập đến một loạt các thảm hoạ thiên nhiên như nhiệt độ thấp, mưa, tuyết và thiên tai trên diện rộng diễn ra ở Trung Quốc từ ngày 3 tháng 1 năm 2008.
Mãi cho đến khi trường học cúp điện, giao thông đình trệ và giá thực phẩm tăng vọt, họ mới dần nhận ra điều gì đó không ổn.
Sau đó, màu trắng biến thành màu của sự tuyệt vọng, nó khiến mùa màng chết khô, đường dây cao thế [2] và cây cối bị nghiền nát, chặn đứng đường về nhà của vô số người.
[2] Là đường điện thuộc cấp điện từ 110kV-220kV-500kV. -Điện cao thế không sử dụng dây bọc hay cáp bọc mà sử dụng đây trần cùng chuỗi sứ cách điện. Được treo trên cột bê tông ly tâm hoặc cột tháp sắt, cột gỗ thông với độ cao trên 18m.
Văn Tuyết hoài niệm: “Tôi còn nhớ hôm ấy trường học mất điện, mẹ cậu đã cho tôi quá giang về, sau đó còn tặng tôi đôi giày đi tuyết.”
Giày là do Phương Hàn Tẫn mang đến trường. Sau buổi tự học sáng đó, anh cầm túi giấy nhét vào tay Văn Tuyết, không nói bất cứ lời dư thừa nào.
Giữa ánh mắt mập mờ của các bạn học xung quanh, anh chỉ biết gãi mũi, khô khốc giải thích: “Mẹ tôi tặng cậu này.”
Câu nói ấy lại khiến cho bầu không khí càng thêm lúng túng.
Phương Hàn Tận nhớ lại vài giây mới nói, “À, là chuyện này hả…” Anh xoa mũi cười ngượng chẳng khác nào dáng vẻ của cậu thiếu niên năm đó, “Chút chuyện cỏn con này, sao cậu nhớ được rõ thế?”
Văn Tuyết ngước lên nhìn anh, nói nghiêm túc: “Đối với tôi mà nói đấy không phải chuyện cỏn con. Tôi rất muốn nói cảm ơn trực tiếp với mẹ cậu nhưng không tìm được dịp thích hợp. Ai ngờ rằng…” Cô gục đầu buồn bã, “Đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Phương Hàn Tẫn thật lâu vẫn chưa hồi đáp.
Vai anh lấp đầy tuyết, tựa như một pho tượng đá kiên trì đứng sừng sững trong gió sương.
Sau một thời gian dài im lặng, anh nhẹ nhàng cất lời: “Thật ra tôi hối hận hơn cậu nhiều, trước khi mẹ bị bệnh, tôi và gia đình mâu thuẫn lắm, gần như cắt đứt liên lạc. Sau đó bố tôi tìm tôi thông qua thầy trưởng khoa, lúc ấy mới biết trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Vì sao?” Văn Tuyết hơi ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô, quan hệ giữa Phương Hàn Tẫn và bố mẹ anh, nhất là mẹ vẫn luôn rất khăng khít, thù sâu oán nặng cỡ nào mà cãi nhau đến mức căng thẳng như thế?
“Bởi vì thằng bé.” Phương Hàn Tẫn ngước mắt nhìn bóng dáng đứng cách đó không xa.
Văn Tuyết nhìn theo anh, nhướng mày theo quán tính, “Em trai cậu?”
Phương Hàn Tẫn gật đầu, nhẹ giọng giải thích: “Kỳ nghỉ đông năm nhất tôi vừa về mới biết mẹ mang thai. Lúc ấy tôi giận ghê gớm, không thể chấp nhận được chuyện này.”
Văn Tuyết hiểu tâm trạng của anh, “Đứa trẻ nào cũng vậy thôi, không muốn chia sẻ tình yêu của cha mẹ cho người khác. Nhất là khi cậu làm con một mười mấy năm, tự nhiên ở đâu nhảy ra đứa em trai, trong thời gian khó tiếp nhận cũng là chuyện thường.”
Phương Hàn Tẫn giật môi, nụ cười có mấy phần tự giễu, “Là do tôi quá ấu trĩ. Thực tế thì mẹ tôi đã mang thai trước kỳ thi đại học, nhưng bố mẹ sợ tôi phân tâm nên mới giấu. Tôi vừa giận vì sự lừa dối của bố mẹ vừa không cam lòng, tất cả những gì tôi sở hữu sẽ sớm bị người khác cướp mất.”
Cách đó không xa, Phương Xuân Sinh còn đang nghiêm túc đắp người tuyết, hồn nhiên không biết mình đã trở thành chủ đề của cuộc đối thoại này.
Ngày đó, Phương Hàn Tẫn cãi nhau với bố mẹ xong còn tàn nhẫn bồi thêm một câu: “Nhà này có nó không có con, có con thì không có nó.”
Khi đó anh quá ích kỷ, quá lạnh lùng, cũng quá tự cho mình là đúng, cho rằng dùng một câu “đoạn tuyệt quan hệ” là có thể buộc bố mẹ đi vào khuôn khổ.
Nhưng người mẹ luôn nuông chiều anh vẫn luôn tỏ thái độ kiên quyết trong chuyện này, thuyết phục thế nào cũng không chịu bỏ đứa trẻ.
Anh tức giận đóng sầm cửa lao ra ngoài.
Anh ở nhà bạn vài ngày, sau đó vội vã mua vé trở lại trường trước thềm năm mới.
Lời tự sự của anh như xe chỉ luồn kim, chắp nối những mảnh ký ức rải rác lại với nhau.
Văn Tuyết nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cô thì thầm: “Khó trách lần đó họp lớp, sắc mặt cậu lại tệ như thế.”
Phương Hàn Tẫn cười khổ: “Khi đó tôi vốn đâu có tâm trạng tham gia họp lớp, là do bạn tôi bắt tôi phải đi thôi. Sau khi đến đó tôi mới biết đó là tiệc sinh nhật cho mình.”
Phương Hàn Tẫn biết rõ là bạn bè mình có ý tốt, các bạn học cũng thiện chí. Nhưng khi đó anh tựa con dã thú người đầy gai nhọn, vô cùng hung bạo, tự gây thương tích cho chính mình và vô tình khiến nhiều người vô tội bị thương.
Ngày hôm đó, anh cố nén sự khó chịu trong lòng, treo nụ cười giả tạo phối hợp với các bạn cùng lớp, hát chúc mừng sinh nhật, thổi nến, sau đó là hát karaoke.
Giữa tiếng nhạc ồn ào, cuối cùng anh cũng chịu hết nổi, ném microphone trong tay, lạnh lùng bỏ lại câu “Mọi người cứ chơi trước đi” rồi rời đi.
Chưa được mấy bước, bạn anh đã đuổi theo đưa cho anh một túi giấy, bên trong là quà sinh nhật của các bạn học cũ.
Ngay thời khắc đó, tâm trạng anh ảo não vô cùng, hận không thể tát chính mình một cái.
Phương Hàn Tẫn xoa làn tóc rối, oán hận nói: “Khi ấy tôi chính là một tên khốn.”
“Đừng nói thế.” Văn Tuyết dịu dàng an ủi anh, “Chỉ là cậu còn quá trẻ.”
Quá trẻ, quá tự mãn, cho rằng thế giới phải xoay quanh mình, cho rằng những người yêu thương mình sẽ luôn bao dung mình, cho rằng những gì mình có sẽ không bao giờ mất đi.
Im lặng mất mấy giây, Văn Tuyết hỏi: “Cậu đã mở những món quà đó ra xem chưa?”
“Xem rồi, có sách, áo, mũ…” Ngừng một lát, Phương Hàn Tẫn nhìn xuống Văn Tuyết, “Hình như không có của cậu.”
Văn Tuyết xấu hổ, mất tự nhiên đánh mắt sang nơi khác, “Ừm, tôi quên khuấy đi mất…”
Đoàn tàu phát ra tiếng hú dài, đằng sau truyền đến tiếng thúc giục của nhân viên tàu hoả.
“Tôi chỉ tiện nhắc đến thôi, đừng để ý.”
Phương Hàn Tẫn nở nụ cười, bước vào làn tuyết ôm Phương Xuân Sinh lên tàu.
Văn Tuyết theo ngay đằng sau.
Về lại phòng riêng, Phương Xuân Sinh đưa một người tuyết nhỏ tới trước mặt Văn Tuyết, mềm mại nói: “Chị ơi, em tặng chị.”
“Cám ơn em.” Văn Tuyết cong mắt cười, nhận lấy người tuyết.
Cô trải túi nhựa lên bàn, cẩn thật đặt người tuyết lên đó.
Phương Xuân Sinh nằm sấp trên bàn, ngây ngốc nhìn người tuyết, trong mắt như tản ra luồng sáng.
Người tuyết nho nhỏ, chẳng biết có thể tồn tại được bao lâu.
Văn Tuyết nhìn sườn mặt cậu bé, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Nếu khi đó mẹ Phương biết thằng bé là một đứa trẻ khuyết tật, thì liệu bà có liều lĩnh sinh ra em ấy không?Nửa đêm, Phương Hàn Tẫn lạnh đến bừng tỉnh.
Nhìn điện thoại, mới hơn ba giờ sáng.
Rõ ràng mấy giờ trước trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, sao bây giờ lại lạnh như hầm băng thế này?
Anh đứng dậy bật đèn, kiểm tra cửa nẻo, không có gió lọt vào.
Mở cửa nhìn ra ngoài, hành lang cũng lạnh lẽo vô cùng. Xem ra không phải riêng phòng họ có vấn đề.
Giường trên truyền đến âm thanh cót két, Phương Xuân Sinh co rúm người trong góc giường, quấn chặt chăn bông trên người.
Nhìn thấy Phương Hàn Tẫn, thằng bé ấp úng: “Anh ơi, em lạnh…”
“Xốc chăn lên nào.” Phương Hàn Tẫn xé hai miếng dán giữ nhiệt cho trẻ em, dán một miếng lên ngực và sau lưng thằng bé rồi giúp nó quấn chăn thật chặt, “Giờ em thấy đỡ hơn chưa?”
Giọng Phương Xuân Sinh phát run: “Vẫn lạnh ạ.”
Phương Hàn Tẫn nhìn quanh phòng, tìm kiếm thứ gì đó có khả năng sưởi ấm.
Giường Diệp Tử Hàng ngủ trước đó trống không, chăn bông cuộn lộn xộn chất đống ở góc giường. Anh khom lưng lấy chăn, giũ giũ mấy cái rồi phủ lên Phương Xuân Sinh.
Có lẽ miếng giữ nhiệt bắt đầu ấm lên nên Phương Xuân Sinh không còn run nữa. Cậu bé ngoan ngoãn nhắm mắt, chờ cơn buồn ngủ trở lại.
Mà ở giường đối diện, Văn Tuyết lại yên ắng vô cùng. Động tác của hai anh em cũng không thể đánh thức cô.
Phương Hàn Tẫn sinh nghi. Anh giẫm lên giường dưới, một tay nắm lấy lan can giường, tay kia nhẹ nhàng khều vai Văn Tuyết.
“Văn Tuyết ơi?”
Văn Tuyết vẫn im lìm không nhúc nhích.
Cô nằm nghiêng trên giường, vùi nửa mặt vào gối đầu, nửa mặt còn lại lộ ra màu đỏ ửng bất thường. Mày hơi nhíu, bên tóc mai chảy mồ hôi ròng ròng.
Phương Hàn Tẫn chợt căng thẳng, vội vàng đưa tay kiểm tra trán cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể.
Anh nhanh chóng kết luận rằng cô đang sốt.
Phương Hàn Tẫn vội vàng khoác áo, đẩy cửa bước ra ngoài. Anh nhớ đêm nay Trịnh Khải Nhiên trực tàu. Gặp phải bất kỳ rắc rối nào trên xe cứ tìm anh ta là lựa chọn chính xác nhất.
Anh rảo nhanh qua ba toa tàu mới tìm được bóng lưng quen thuộc kia.
Trịnh Khải Nhiên đang đi rất nhanh, không biết vội làm gì.
“Anh Trịnh.” Phương Hàn Tẫn sải bước thật dài đuổi theo sau, gọi Trịnh Khải Nhiên.
Đến khi Trịnh Khải Nhiên xoay người, Phương Hàn Tẫn mới thấy anh ta chỉ mặc một chiếc áo thun, tay áo được sắn cao, chẳng biết lăn lộn ở đâu mà trên quần áo toàn dính tro đen, ngay cả mồ hôi trên cổ cũng lấm lem.
“Có chuyện gì à?” Giọng Trịnh Khải Nhiên nhuốm vẻ lo lắng.
Phương Hàn Tẫn biết anh ta hẳn có việc gấp, bèn nói thật nhanh: “Văn Tuyết phát sốt rồi, trên xe có bác sĩ không anh?”
Trịnh Khải Nhiên nhíu chặt mày, bàn tay to vắt lên trán.
“Bác sĩ thì có, nhưng giờ anh đang bận. Trên toa số tám có một phụ nữ mang thai sắp sinh rồi, các bác sĩ và y tá đều ở đó trông coi, tạm thời không thể đi đâu được hết.”
“Anh Trịnh, thế chuyện này -”
Chưa dứt lời đã bị Trịnh Khải Nhiên hấp tấp xen ngang: “Thế này nhé, trong phòng trực của anh có hộp thuốc ngay dưới tủ đầu giường. Chìa khoá cho cậu này.” Anh ta móc túi quần, ngón tay dính bẩn lấy ra chiếc chìa khóa, “Phòng trực của tôi cậu biết ở đâu không? Ngay cuối toa số năm.”
“Được.” Phương Hàn Tẫn nhận chìa khoá, “Với lại, anh Trịnh, có thể tăng nhiệt độ phòng riêng lên chút không? Bây giờ văn Tuyết không chịu được lạnh -”
Nói đến một nửa lại bị Trịnh Khải Nhiên cắt ngang, “Haiz, anh cũng đang bận việc này đấy!”
Anh ta giang tay để Phương Hàn Tẫn chiêm ngưỡng điệu bộ chật vật của mình, “Lò hơi hỏng rồi, đang cấp tốc sửa lại đây. Cậu thấy bụi than trên người tôi không!”
Phương Hàn Tẫn đã đoán được đây hẳn là nguyên nhân.
Lúc trước nói chuyện, Trịnh Khải Nhiên nói họ biết đoàn tàu này dựa vào lò hơi đốt than để sưởi ấm, một chuyến đi mùa đông sẽ đốt mất năm tấn than. Trịnh Khải Nhiên còn cố ý dặn dò, không có chuyện gì thì nên hạn chế mở cửa sổ, chụp ảnh là thứ yếu, giữ ấm vẫn quan trọng hơn.
Giờ phút này, Phương Hàn Tẫn càng quan tâm đến giải pháp: “Vậy chừng nào mới sửa xong đây?”
Trịnh Khải Nhiên xoa thái dương, tối mặt tối mày: “Có linh kiện bị hỏng, bên anh đã liên hệ với cục quản lý đường sắt bên này, đến trạm dừng tiếp theo sẽ có người mang tới.”
Trong đầu Phương Hàn Tẫn nhớ lại thời gian biểu của tàu, điểm dừng tiếp theo là ga Achinsk [3], thời gian đến ga là hơn bảy giờ.
[3] Là một thành phố của Nga.
Vậy là còn hơn bốn tiếng nữa.
Nghe thì có vẻ không lâu, nhưng mà bây giờ ngoài trời âm hai mươi độ, nhiệt độ trong phòng vẫn đang thấp dần, họ có thể chịu đựng được, nhưng chẳng biết sức khoẻ Văn Tuyết có thể trụ nổi hay không.
“Chao ôi, đêm nay cứ vướng vào toàn chuyện xui!” Vẻ mặt Trịnh Khải Nhiên sầu não: “Không nói nữa, anh bận đi trước đây!”
Phương Hàn Tẫn vỗ cánh tay anh ta, “Anh vất vả rồi.”Không lâu sau, Phương Hàn Tẫn xách hòm thuốc về phòng. Văn Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế trước lúc anh đi, chỉ là mặt mày cau có, môi mím chặt, hô hấp dường như cũng khó khăn hơn.
Phương Hàn Tẫn tìm nhiệt kế, từ từ trèo lên giường Văn Tuyết.
Giường trên chỉ cao chừng một thước, anh mình cao chân dài, chỉ có thể quỳ trên giường, cúi người đưa nhiệt kế đến bên miệng Văn Tuyết.
Đến đây thì tay anh khựng lại, bỗng nhận thấy không ổn lắm – không biết nhiệt kế này đã từng đo nhiệt độ của ai, lỡ như có mùi lạ, hay là dính phải vi khuẩn gì đó…
Vậy nên chỉ có thể kẹp vào nách.
Phương Hàn Tẫn nằm rạp bên cạnh Văn Tuyết, xốc một góc chăn cô lên, thò một tay vào.
Chăn vừa ướt vừa lạnh, đồ ngủ của Văn Tuyết cũng bị mồ hôi thấm ướt. Tay Phương Hàn Tẫn mò vào nách cô thì bỗng giật mình bật ra, tựa như bị nhiệt độ da cô thiêu cháy.
Đúng là cơ thể cô nóng thật, nhưng sự khẩn trương của anh hoàn toàn xuất phát từ nguyên nhân khác –
Trong tích tắc, xúc cảm quá mức mềm mại trong tay khϊếp hô hấp anh loạn nhịp, trong đầu dần xuất hiện hình ảnh mơ màng.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ về những chuyện này…
Anh ép mình phải tỉnh táo, cố xua hình ảnh kia ra khỏi tâm trí.
Để tránh tiếp xúc da thịt, lần này anh dùng nhiệt kế vén cổ áo cô ra, chậm rãi nhét vào kẹp giữa cánh tay và thân thể cô, cho đến khi quần áo dưới nách được nâng lên cô.
Đo nhiệt độ cần thời gian, Phương Hàn Tẫn bò xuống giường lục tìm trong hộp thuốc một vỉ Paracetamol, rót thêm cốc nước nóng.
Anh nhớ tới kinh nghiệm chăm sóc Phương Xuân Sinh trước kia, đứa bé này từ nhỏ đề kháng kém, mỗi lúc giao mùa sẽ sinh bệnh, nhẹ thì cảm sốt ho khan, viêm mũi dị ứng, nặng thì sốt cao không giảm, nằm liệt giường.
Khi sốt cao liên tục, không chỉ cần thuốc giảm đau mà còn cần làm mát vật lý để tránh gây ra một loạt biến chứng về sau.
Phương Hàn Tẫn suy nghĩ giây lát, cầm lấy khăn mặt vắt ở đầu giường nhúng vào nước nóng, vắt khô, trở lại giường Văn Tuyết.
Anh dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau trán, hai bên má và cổ Văn Tuyết, cuối cùng dừng ở xương quai xanh.
Thời gian vừa đúng lúc, anh nín thở, cẩn thận cho hai ngón tay vào trong, cố gắng để không chạm vào bất kỳ bộ phận nào có nhiệt. Ngón tay kẹp nhiệt kế, cẩn thận từng li từng tí rút về.
Ba tám độ rưỡi, nhiệt độ từng này rất nguy hiểm.
Rất nhiều chuyện một người đàn ông không tiện làm, Phương Hàn Tẫn vẫn quyết định đánh thức Văn Tuyết. Anh lay vai cô, ghé sát tai cô thấp giọng gọi: “Văn Tuyết ơi, tỉnh dậy đi…”
Âm lượng dần tăng lên, cứ lặp lại vài lần như thế, cuối cùng Văn Tuyết cũng rên lên đau đớn, gắng hết sức mở mắt.
“Cậu sốt rồi.” Phương Hàn Tẫn đỡ lấy lưng cô, nâng nửa người trên của cô lên, “Nào, uống thuốc đi.”
Văn Tuyết sốt đến mơ màng, ý thức hỗn loạn, chỉ cảm giác có người nhét thứ gì đó vào miệng mình sau nhấp đó một ngụm nước ấm áp làm ẩm cổ họng.
Cô đang khát đến khó chịu, theo bản năng chộp lấy cốc nước tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã cạn ly.
Phương Hàn Tẫn không kiềm được nở nụ cười, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, giọng điệu muôn phần nuông chiều: “Để tôi rót thêm cho cậu nhé.”
Sau khi xuống giường, anh rót đầy cả một cốc, lại nhớ tới áo ngủ trên người Văn Tuyết đã ướt đẫm, cả khăn trải giường cũng vậy. Chuyện này không chỉ khiến giấc ngủ không thoải mái mà còn khiến tình trạng bệnh trở nên nghiêm trọng hơn.
Phương Hàn Tẫn muốn cô thay đồ ngủ, nhưng quần áo cô bỏ trong balo, anh tìm không tiện, lại còn xâm phạm quyền riêng tư của con gái người ta, thôi bỏ đi vậy.
Anh mở vali của mình, tìm một cái áo thun lẫn quần dài mặc ở nhà đặt cạnh gối Văn Tuyết.
Nhân lúc cô còn đang nửa tỉnh nửa mê, anh dịu giọng dặn dò: “Cởϊ qυầи áo ướt trên người ra đi. Tôi tìm cho cậu một bộ sạch sẽ rồi đấy, cậu tự thay nhé.”
Văn Tuyết mơ hồ đáp được, đưa tay kéo quần áo bên gối vào trong chăn.
Phương Hàn Tẫn vội vàng xoay người đưa lưng về phía cô.
Một lúc sau, một bàn tay ném ra bộ quần áo ướt sũng từ trong chăn.
Thay quần áo xong vẫn chưa đủ, cả chăn cũng ướt rồi. Phương Hàn Tẫn ôm lấy chăn mình trèo lên giường Văn Tuyết.
Cô đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Phương Hàn Tẫn hết cách, đành phải nắm lấy góc chăn xốc lên –
Đầu anh ong ong, tay cũng cứng đờ giữa không trung.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên phản ứng lại, ấn mạnh tay xuống trùm cô kín mít.
Anh buông chăn ra rồi luống cuống trèo xuống giường. Tim đập như trống bỏi, ngay cả bước chân cũng rối loạn nên bị hụt, thiếu chút nữa ngã khỏi bậc thang.