Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 55: Quyết định của anh

Giọng điệu Lâm Khánh Quyền lập tức thay đổi: “Em ở đây?”

Không biết Dương Linh Hạ ở đầu dây bên kia nói cái gì, Lâm Khánh Quyền lập tức đè nén lửa giận cuồn cuộn nói: “Em ở đó chờ, anh đến ngay.”

Nói xong, anh vội vàng xuống giường, mặc quần áo vào, định đi ra cửa, Lục Thi Nguyệt cũng xuống giường theo, vội vã mặc váy ngủ vào nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh định đi đâu?”

“Linh Hạ gặp chuyện, tôi ra ngoài một chuyến, em ngủ đi.” Nói xong, anh mở cửa đi mất, Lục Thi Nguyệt đi theo phía sau anh vốn định nói cô cũng muốn đi cùng, không ngờ Lâm Khánh Quyền lại không cho cô cơ hội để nói ra.

Lâm Khánh Quyền phóng xe rất nhanh, không đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy đến quán bar mà Dương Linh Hạ nói, anh dừng xe, sau khi xuống xe nhìn quá bar xa hoa trụy lạc này, không khỏi nhíu mày, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều đã đi vào, vừa vào trong đã nhìn thấy Dương Linh Hạ bị mấy tên trông giống lưu manh kéo ra ngoài.

Hai mắt anh đỏ lên, sải bước qua, giơ tay đấm thẳng vào một tên lưu manh, sau đó kéo Dương Linh Hạ ra sau, lo lắng hỏi: “Linh Hạ, em không sao chứ?”

Dương Linh Hạ nhìn anh, đột nhiên ấm ức bật khóc: "Quyền, sao đến bây giờ anh mới đến? Em sợ quá, còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại anh.”

Lâm Khánh Quyền rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, nhưng mà còn đám lưu manh chưa giải quyết.

“Nè, anh là ai?” Tên lưu manh bị đánh tức giận nói.

“Đại ca, đừng để ý anh ta là ai, em thấy quần áo anh ta mặc rất xin, chắc là cậu ấm nhà giàu, nếu không chúng ta bắt anh ta lại, trấn lột anh ta một số tiền, cũng đủ để chúng ta ăn sung mặc sướиɠ một đoạn thời gian.”

“Vậy còn không mau nhào lên?”

Tên lưu manh cầm đầu ra lệnh, đám lưu manh còn lại xông lên, Lâm Khánh Quyền đẩy Dương Linh Hạ đến một bên nói: “Em trốn đến chỗ an toàn trước.”

Dương Linh Hạ trốn vào trong đám người, còn Lâm Khánh Quyền lại thành thạo đối phó với một đống côn đồ, một bên còn nói: “Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu các anh không muốn vào cục cảnh sát ở mấy ngày thì cứ tiếp tục quậy ở đây đi.”

Đám lưu manh nhìn nhau, một người trong số đó hỏi: “Đại ca, làm sao đây?”

Tên lưu manh cầm đầu nói: “Còn không mau đi, không lẽ còn chờ cảnh sát đến bắt sao?”

Nói xong, cả đám lưu manh lập tức tản ra.

Dương Linh Hạ lập tức nhào đến, đau lòng khóc sướt mướt: “Khánh Quyền, anh có sao không? Đều tại em, nếu em không đến quán bar thì anh cũng đã không bị người ta đánh hội đồng rồi.”

Lâm Khánh Quyền ôm eo cô nói: “Chỗ này rối loạn quá, chúng ta ra ngoài lại nói.”

Lâm Khánh Quyền đền bù tiền bàn ghế bị phá hư cho quán bar, sau đó mới ôm Dương Linh Hạ đi ra ngoài, lên xem, Lâm Khánh Quyền thắt dây an toàn cho cô, sắc mặt hơi xấu đi nói: “Linh Hạ, em có bị thương ở đâu không?”

Dương Linh Hạ lắc đầu.

Lâm Khánh Quyền kiểm tra cơ thể cô, thấy ngoại trừ vết bầm tím trên cổ tay ra thì không có chuyện gì khác, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dương Linh Hạ hơi sợ sệt nhìn anh, hơi tủi thân hỏi: “Khánh Quyền, có phải anh giận rồi không?”

Lâm Khánh Quyền gật đầu, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: “Anh giận, anh giận em thân là con gái vì sao đêm hôm lại đến quán bar, cái nơi mà rồng rắn lẫn lộn thế này? Anh càng giận em vì sao lại không gọi thêm vài người đi cùng?”

Dương Linh Hạ bật khóc thành tiếng: “Xin lỗi, em chỉ là quá buồn mà thôi, em không ngờ bốn năm em không về nước, quán bar trong nước đã hỗn loạn đến thế này, em cũng không có cố ý, lúc trước em cũng đã gọi điện thoại cho anh, bảo anh ra ở cùng em một chút, nhưng mà cô Lục là người nghe máy, cô Lục nói anh và cô ấy đang ngủ, còn nói em đừng làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác, nghe cô ấy nói như thế, trong lòng em rất khó chịu, rõ ràng chúng ta thật lòng yêu nhau, không ngờ bây giờ lại biến thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác, em rất mê mang, nên mới đến quán bar uống vài ly, không ngờ chuyện lại thành ra thế này.”

Sắc mặt Lâm Khánh Quyền vô cùng tồi tệ: “Em có gọi điện thoại cho anh?”

Dương Linh Hạ gật đầu, càng giả vờ vô tội đáng thương hơn: “Em có gọi điện thoại cho anh, cô Lục nói anh đang tắm, mấy lời kia cũng là do cô ấy nói, Khánh Quyền, em không phải cố ý phá hoại hôn nhân của anh, em chỉ là quá yêu anh, nếu anh cảm thấy em là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của anh thì em về châu Âu ngay.”

Sắc mặt Lâm Khánh Quyền vô cùng tồi tệ, nhìn về trước: “Anh sẽ xử lý chuyện Lục Thi Nguyệt, em đừng suy nghĩ bây bạ.”

Dương Linh Hạ nói: “Khánh Quyền, có phải anh giận em không?”

Lâm Khánh Quyền lắc đầu: “Sao anh giận em được? Nhưng sau này em hạn chế đến mấy chỗ như quán bar đi, nếu em muốn đi thì có thể gọi anh, em rất xin đẹp, anh sợ em sẽ chịu ấm ức gì đó.”

Dương Linh Hạ gật đầu nói: “Khánh Quyền, xin lỗi, sau này sẽ không có chuyện này nữa.”

Lâm Khánh Quyền nói: “Em vừa mới bị hoảng sợ, anh đưa em về trước.”

“Khánh Quyền, đưa đến đến khách sạn ở đằng trước đi.”

“Không về nhà họ Dương sao?”

“Trễ quá rồi, bây giờ em về sẽ đánh thức ba mẹ, sau đó làm bọn họ lo lắng mà thôi.”

Dương Linh Hạ săn sóc ngoan ngoãn nói.

Lâm Khánh Quyền gật đầu, lái xe chạy đến trước khách sạn phía trước.

Hai người đi thang máy lên lầu hai mươi, lấy thẻ phòng mở cửa ra, Lâm Khánh Quyền lập tức nói: “Linh Hạ, em nghỉ ngơi đi, anh đi về.”

Dương Linh Hạ ôm lấy Lâm Khánh Quyền từ phía sau, có chút nức nở nói: "Quyền, đừng đi, suýt chút nữa em đã bị đám lưu manh kia làm nhục, em sợ, anh ở lại cùng em được không?”