Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 52: Rốt cuộc phải thế nào thì anh chịu tha tôi?

June không để ý mà chỉ chăm chăm muốn thân thiết với cô ta.

Dương Linh Hạ vừa mới bắt đầu còn hùng hùng hổ hổ, nhưng lại nhanh chóng trầm luân vào kỹ xảo cao siêu của June, khi mọi chuyện xong xuôi thì đã là hai tiếng sau.

Dương Linh Hạ mệt mỏi ngồi phịch trên giường, còn June thì thích thú vuốt ve thân thể bóng loáng của cô ta: vuốt nàng bóng loáng đích thân thể: “Baby, em lúc nào cũng kêu gào đòi chia tay anh nhưng hỏi cơ thể em mà xem, nó không muốn rời xa anh tí nào cả, tên Lâm Khánh Quyền đó có thỏa mãn được em ở trên giường không?"

Dương Linh Hạ chụp tay anh ta đẩy ra rồi lên thân thể rã rời xuống giường, nhặt quần áo lên mặc vào, lạnh lùng nói: "June, chúng ta đã xong rồi, lần này cứ coi như tôi bồi thường cho anh, nếu anh còn dám xằng bậy thì tôi sẽ không ngại dùng một vài thủ đoạn đâu.

June trực tiếp kéo cô ta quay lại giường rồi thô lỗ vạch tung quần áo mà Dương Linh Hạ mới vừa mặc vào ra, cao ngạo nhìn cô ta nói:

"Muốn thoát khỏi anh sao? Cục cưng ơi, từ khi nào em lại ngây thơ đến vậy?"

Dương Linh Hạ thay đổi sắc mặt nói: "June, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

"Chẳng muốn thế nào cả, chỉ muốn em ngoan ngoan quay lại bên cạnh anh mà thôi."

"June, chúng ta không thể trở lại như cũ được nữa."

"Cơ thể của em vẫn còn vương vấn anh, lúc ở trên giường, chúng ta rất hòa hợp, anh tin chắc chẳng có gã đàn ông nào có thể mang đến cho em sự kɧoáı ©ảʍ như vậy, chỉ cần em trở về, anh không ngại việc trong lòng em có Lâm Khánh Quyền đâu."

"June, chúng ta đã không thể nữa rồi.”

June cứ thể cởi sạch quần áo trên người cô ta rồi bắt đầu một đợt trầm luân mới.

Hai người ở trên giường đến tối mịt lúc rời khỏi nhau, Dương Linh Hạ mệt đến mức suýt nữa ngủ thϊếp đi.

June thích thú mơn trớn làn da trắng nõn nà của cô ta và nói: "Baby, anh yêu cơ thể của em quá, trơn bóng như ngọc, mịn màng, trắng trẻo, thảo nào những người đó đều nói, không thể nào đoán được tuổi tác của người châu Á các em, em trắng mềm như một cô nhóc mười lăm tuổi vậy."

Dương Linh Hạ gạt tay anh ta ra rồi lạnh lùng lườm một cái: "Anh chơi chán chưa?"

June xua tay, nói: "Baby, hôm nay em nhiệt tình lắm, anh rất thỏa mãn, nên sẽ không so đo chuyện giữa em và Lâm Khánh Quyền đâu, có điều nhớ kỹ, em là của anh, nếu còn để anh thấy em dây dưa với người đàn ông khác thì đừng có trách anh không khách sáo.”

Nói xong, June bước xuống giường, thân thể hoàn mỹ, không một khuyết điểm.

Anh ta mặc quần áo và và nhìn Dương Linh Hạ như một một món hàng đang chờ giá cao: "Cục cưng nhân lúc bây giờ anh vẫn còn yêu em thì hãy lấy lòng anh đi, đừng ngu ngốc muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh nữa, anh muốn em, nếu em không nghe lời anh thì anh nghĩ Lâm Khánh Quyền chắc hẳn sẽ rất thích nhìn thấy bộ mặt thật của em đấy.”

Sắc mặt Dương Linh Hạ trắng bệch, cô ta thật sự không ngờ rằng mình đã trêu vào một tên ác ma.

Cô chộp lấy cái gối ném vào anh ta, nói: "June, anh đừng quá đáng nữa, tôi yêu Khánh Quyền, nếu anh khiến anh ấy không cần tôi nữa thì tôi sẽ cùng anh xuống địa ngục.”

"Yêu? Lúc trước em cũng nói yêu anh, bây giờ quên rồi sao?”

"Nếu không phải vì sự nghiệp, vì tiền đồ của tôi thì tôi sẽ không bao giờ theo anh, anh còn không bằng một cái móng tay của Khánh Quyền." Dương Linh Hạ tức giận la hét.

Sắc mặt của June triệt để sa sầm, nói: "Cục cưng, tốt nhất nên nói chuyện cẩn thận một chút, chọc anh tức lên thì anh sẽ cho em thân bại danh liệt đấy, một khi anh tải video lên mạng thì không chỉ Lâm Khánh Quyền không cần em nữa mà sợ rằng buổi biểu diễn piano của em cũng phải kết thúc theo đấy.”

Toàn thân Dương Linh Hạ run rẩy, cô ta khàn cả giọng nói: "June, anh là đồ khốn nạn, anh lúc nào cũng nói là yêu tôi nhưng như vậy mà là yêu sao? Anh gài bẫy tôi, đó là cách yêu của anh sao?"

June lười biếng dựa vào ghế sô pha và nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Cục cưng, đây chỉ là một bài học nhỏ mà anh dạy em thôi, anh muốn em hiểu rằng, khi anh còn chưa kêu “Cut” thì trò chơi yêu đương này vẫn phải tiếp tục, anh không muốn để lại dấu ấn thất bại trong quá trình theo đuổi tình yêu của mình."

Dương Linh Hạ lấy di động ra uy hϊếp: “Có tin là tôi báo công an ngay bây giờ không?”

"Em báo đi, anh nghĩ Lâm Khánh Quyền sẽ rất thích nhìn ngắm dấu hôn trên người em."

Dương Linh Hạ im lặng.

"June, rốt cuộc phải thế nào anh mới chịu buông tha tôi?"

"Khi nào anh chán thì thôi."

"June, anh đừng khinh người quá đáng, tình yêu nam nữ hợp thì đến không hợp thì tan, cứ dây dưa không rõ thì không phải là đàn ông."

"Theo đuổi người phụ nữ của mình thì ai dám nói anh không phải đàn ông chứ?”"

Dương Linh Hạ lấy chăn bọc cơ thể của mình lại rồi xuống giường, ngồi vào ghế sofa với dáng vẻ như đang đàm phán.

"June, nếu anh không cam lòng vì số tiền mà anh tiêu tốn cho tôi đã cuốn theo chiều gió thì tôi có thể trả lại cho anh, anh cứ đưa ra một con số, tôi đảm bảo, chỉ cần trong phạm vi mà tôi có thể chi thì tôi sẽ trả cho anh.”

"Cục cưng, em biết là anh không thiếu tiền mà."

"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Cục cưng, em quên rồi à, anh chỉ cần em, chỉ cần em ngoan ngoãn quay trở về, thì anh vẫn sẽ cưng chiều em như trước, yêu thương em như trước."

"June, anh là đồ thần kinh, tôi đã nói chúng ta không thể rồi, anh vẫn cứ dùng dằng không dứt như vậy, tôi thấy anh không đáng mặt đàn ông.”

"Anh có phải đàn ông hay không chẳng phải vừa rồi em đã khảo nghiệm rồi sao?"

Dương Linh Hạ nghẹn lời, hung tợn trừng mắt anh ta.

"Cục cưng, đi theo anh có gì không tốt? Em muốn túi hiệu, anh sẽ mua cho em, em muốn biệt thự ở ngoại ô, anh sẽ mua cho em, bất động sản mang tên em, em muốn cái gì anh cũng đều sẽ cho em hết, anh không hiểu tại sao em cứ muốn rời khỏi anh.”

Dương Linh Hạ không nói một lời, chỉ cầm điện thoại lên gọi cho một số, bên kia vừ bắt máy, cô ta liền nói: “Mang đến phòng 1409 một bộ đồ nữ cho tôi, nhanh lên.”

Nói xong, cô ta cúp máy luôn.