Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 50: Dây dưa với người yêu cũ

"June, tôi đã trả lại anh bằng chính thân thể của mình thì chuyện anh bỏ tiền ra cho tôi tiêu xài chẳng phải là hiển nhiên sao? Chúng ta là giao dịch công bằng, anh cũng đâu có lỗ, dựa vào đâu mà anh nói mình bị lỗ chứ?"

June ép cô vào tường, nói: "Baby, em biết anh không có ý đó mà, anh thực sự yêu em, với anh mà nói em chính là thiên sứ, em rất đẹp, anh không thể rời xa em được, chỉ cần em đừng chia tay anh, toàn bộ tiền của anh đều sẽ cho em hết, nhà của anh cũng đâu thua kém gì Lâm Khánh Quyền, chỉ cần em gả cho anh thì em chính là mợ chủ thực sự, chẳng phải con gái các em đều thích những anh chàng giàu có sao?"

Dương Linh Hạ lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Nói xong chưa?"

June giơ hai tay đầu hàng, nói: "Cục cưng ơi, anh đầu hàng rồi, anh biết em không giống những người phụ nữ khác, trong mắt anh em là một thiên sứ, nào cục cưng, chúng ta hôn một cái nhé, nói theo một câu tiếng nước em thì là ‘một ngày không gặp ngỡ dài như ba thu’, không gặp em vài ngày thôi mà tưởng như đã lâu lắm vậy."

Dương Linh Hạ lạnh lùng nói: "June, rốt cuộc thì anh muốn gì? Đừng quên chúng ta đã chia tay, anh ngàn dặm xa xôi về đây là muốn gì, tiền sao?"

June khoa trương “No no no” liên tục, hai tay bưng mặt Dương Linh Hạ, nói: "Cục cưng, em hiểu lầm anh rồi, chỉ cần em đừng chia tay anh thì đừng nói chi là tiền, ngay cả nhà anh cũng có thể mua cho em hai cái, anh biết, ở đây, nhà họ Dương rất danh vọng nhưng so ra thì vẫn thua nhà anh ở nước ngoài."

Dương Linh Hạ không khách khí gạt tay anh ta ra nói: "June, tôi biết nhà anh không thiếu tiền nhưng chúng ta thật sự không có khả năng."

June ép sát người cô vào tường, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Cục cưng, em lợi dụng anh để đứng vững gót chân ở nước ngoài, anh vì em mà trả cái giá không hề rẻ, bây giờ em thành danh rồi nên muốn bỏ rơi anh, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy chứ, nói cho em biết, anh sẽ bám theo em không rời, em muốn ở cùng với cái tên của tập đoàn Lâm thị kia thì cũng phải xem xem anh có đồng ý hay không."

Dương Linh Hạ rất hiểu tính cách của anh ta, nếu bức quá thì sẽ là cá chết lưới rách cho nên việc cấp bách vẫn phải là ổn định anh ta.

Trong nháy mắt, hai mắt Dương Linh Hạ liền đỏ lên, hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má, dáng vẻ khóc lóc yếu đuối đáng yêu vô cùng.

June nóng nảy, cẩn thận lau nước mắt cho cô, nói: "Sao lại khóc thế này?"

Dương Linh Hạ nũng nịu gạt tay anh ta ra: "June, anh không hề yêu em, anh chỉ xem em như thú cưng."

June có hiểu biết về Nước Q nhưng anh ta không hiểu được triệt để lòng dạ của phụ nữ Nước Q, nên anh ta thật sự cho rằng Dương Linh Hạ đang rất đau lòng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, anh thật sự yêu em mà, chỉ cần em đừng quay lại bên cạnh cái tên họ Lâm đó nữa thì em muốn tiêu bao nhiêu tiền của anh đều được và anh sẽ tiếp tục tổ chức những buổi độc diễn piano cho em."

Dương Linh Hạ ôm anh ta, uất ức nói: "June, anh rất tốt với em, em cũng không muốn chia tay anh nhưng nhà họ Lâm lớn mạnh, Lâm Khánh Quyền còn uy hϊếp ba mẹ em, anh ta nói nếu em không chịu quay lại bên cạnh anh ta thì sẽ đối phó với nhà họ Dương, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là em, em không thể bất hiếu, cho nên mới lựa chọn chia tay anh, quay về nước định cư."

June nhíu mày, không tin nói: "Thật sao?"

Dương Linh Hạ vô tội nhìn anh ta, nói: "June, anh cho rằng em đang nói dối sao?"

Nói xong, cô ta lại rơi nước mắt.

June lau nước mắt thay cô ta rồi nói: "Anh tin em mà, chuyện của Lâm Khánh Quyền cứ để anh xử lý, đợi anh và nhà họ Lâm đạt được hiệp nghị rồi, em hãy theo anh về châu Âu, sau đó chúng ta kết hôn."

Ánh mắt Dương Linh Hạ lóe lên một tia tàn khốc, nhưng khi ngẩng đầu lên cô ta đã che giấu điều đó bằng dáng vẻ đáng thương của mình.

"June, em biết anh thật lòng yêu em mà, lúc trước em không muốn liên lụy tới anh nên mới phải chia tay, không ngờ anh lại đuổi theo em đến tận đây, em vui lắm." Dương Linh Hạ làm bộ làm tịch cảm động không thôi.

Rõ ràng là June rất thích thú với sự nũng nịu của cô ta, nói: "Em yên tâm đi, tên họ Lâm đó không làm được gì anh đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng bắt cá hai tay, thì anh sẽ có cách cướp em từ tay tên Lâm Khánh Quyền đó."

Dương Linh Hạ siết chặt tay rồi chậm rãi buông ra.

"June, em rất vui vì anh có thể đến đây, đợi concert kết thúc, em cũng sẽ theo đoàn về châu Âu, đến lúc đó anh đi theo em về là được, công việc của anh chủ yếu đều ở châu Âu, không cần phải vì em mà làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.”

Dương Linh Hạ dịu dàng thỏ thẻ.

June nói: "Chỉ cần em đừng về nước, đừng mơ tưởng tới việc dây dưa cùng Lâm Khánh Quyền thì anh sẽ ngoan ngoãn làm việc ở châu Âu."

Dương Linh Hạ đảo mắt, tròn xoe nói: "June, em nghe nói gia tộc nhà anh muốn khai thác thị trường Nước Q, nhà họ Lâm là một trong những đối tác lớn của anh, anh đừng vì em mà phải tội với nhà họ Lâm.”

June là một thiếu gia tự phụ, kiêu ngạo, với anh ta mà nói chỉ cần có tiền, có tướng mạo, có gia thế thì chẳng có gì là không làm được, ngay cả một cô nàng luôn mồm nói mình chỉ yêu người đàn ông khác, anh ta cũng chỉ cần ngoắc tay một cái là cô ta sẽ điên cuồng chạy tới.

Chẳng phải cô nàng trong lòng anh ta cũng là một kẻ như vậy hay sao?

"Em yên tâm, nhà họ Lâm đúng thật là quyền thế ngập trời ở thành phố này, nhưng gia tộc của anh cũng không yếu, anh quyết định mở công ty ngoại thương ở đây, mở ra một khoảng trời riêng để che mưa chắn gió cho em.” June kiêu ngạo nói.

Gương mặt xinh đẹp của Dương Linh Hạ vặn vẹo, kiềm chế cơn tức nói: "June, em biết anh là vì muốn tốt cho em nhưng em vẫn mong anh sẽ phát triển ở châu Âu, em không muốn anh vì một người phụ nữ mà hoang phế tiền đồ của mình.”

June liền cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh ta hằng mong nhớ nhưng không ngờ liền bị Dương Linh Hạ vô tình đẩy ra.