Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 38: Em đang tạo phản phải không?

"Tớ muốn nói là nên giành chiến thắng mà không cần đánh nhau." Lục Phượng ra đưa ra chủ ý xấu.

Lục Thi Nguyệt chỉ cười, bi thương trong mắt được che giấu rất tốt.

Ban đêm, Lục Thi Nguyệt nhận được điện thoại của Lâm Khánh Quyền, cô vừa nghe điện thoại thì Lâm Khánh Quyền đã rất bá đạo ra lệnh: "Đang ở đâu? Hãy trở về ngay lập tức."

Vừa dứt lời, lập tức cúp điện thoại.

"Lâm Khánh Quyền à?" Lục Phượng hỏi.

Lục Thi Nguyệt gật đầu.

"Anh ta đã nói gì?"

"Anh ấy bảo mình trở về ngay."

"Không có gì khác hả?"

Lửa giận của Lục Phượng xông lên, cô vò gối đầu trong ngực, dứt khoát nói: "Không trở về, nếu vì cuộc điện thoại của anh ta mà cậu lập tức hấp tấp quay về thì sau này cậu đừng nhận tớ là bạn cậu nữa."

"Đại BOSS cũng đã điện thoại tới, tớ có thể không quay về sao?" Lục Thi Nguyệt ném di động xuống giường, hững hờ nói.

"Nhân viên nhẫn nhịn chịu khó lâu ngày còn có xu hướng chống đối, huống hồ cậu là vợ anh ta, dựa vào cái gì mà anh ta có thể lớn tiếng mắng mỏ cậu?"

"Bạn yêu, cậu đừng quên anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của cậu đấy."

"Mạng của tớ là do bác sĩ cứu."

"Nếu không phải anh ấy sử dụng các mối quan hệ của mình, mời bác sĩ James giỏi nhất nước Mỹ đến, thì có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đang nằm trong bệnh viện làm người thực vật không có cảm giác đấy."

Lục Phượng trừng mắt: “Thi Nguyệt, hóa ra cậu lại không cùng phe với tớ."

Lục Thi Nguyệt xuống khỏi giường, thay lại chiếc váy đỏ, cầm túi xách của mình, nói: "Tớ quay về trước đã nhé."

"Lục Thi Nguyệt, cậu có thể có cốt khí một chút được không?"

"Lục Phượng, tớ biết cậu muốn nói gì, nhưng mà chuyện giữa tớ và Lâm Khánh Quyền, tớ muốn tự mình giải quyết, cậu yên tâm, trừ phi tớ bằng lòng, bằng không không ai có thể tổn thương được tớ, ngay từ giây phút kết hôn, tớ đã biết tớ và Lâm Khánh Quyền không lâu dài được, cho nên trước nay không hề mơ mộng hão huyền, chỉ là hôm nay nhìn thấy Dương Linh Hạ, tớ mới phát giác Lâm Khánh Quyền này tuy giỏi làm ăn, nhưng ánh mắt nhìn người thật chẳng ra gì."

Lục Phượng vỗ tay phát ra tiếng, nói: "Chúc mừng cậu, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi."

Lục Thi Nguyệt khoác túi xách, nói: "Được rồi, tớ đi đây."

Lục Phượng tiễn cô đến cửa chính, nói: "Sau khi trở về, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho tớ, còn nữa, cẩn thận che chở đứa bé trong bụng mình."

Lục Thi Nguyệt ra dấu tay "OK", nói: "Yên tâm đi, có chuyện gì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, còn nữa hiện nó là bảo bối trong lòng tớ, tớ sẽ đối đãi với nó thật tử tế."

Nói xong, Lục Thi Nguyệt đi vào thang máy, đi xuống tầng.

Đi về tới chung cư trong trung tâm thành phố, đi thang máy lên tầng, cô cầm chìa khoá mở cửa ra, nhưng cửa vừa mở, một lực lớn kéo cô vào, sau đó cô rơi vào một l*иg ngực mạnh mẽ rắn chắc, mũi không cẩn thận đυ.ng phải l*иg ngực còn cứng hơn đá.

Va chạm như thế khiến cô đau đến mức suýt trào nước mắt.

Cô nén đau, ngẩng đầu nhìn cái cằm cứng rắn của người đàn ông, quyến rũ cười một tiếng, nói: "Tổng giám đốc Lâm, nhiệt tình như vậy, không phải là nhớ em chứ?"

Lâm Khánh Quyền bá đạo vuốt cằm cô, nói: "Người đàn ông cùng em ăn cơm hôm nay là ai?"

Lục Thi Nguyệt cười khanh khách, hai gò ửng hồng như hoa đào, nói: "Tổng giám đốc Lâm, không phải anh đang ghen chứ?"

Ánh mắt Lâm Khánh Quyền có vẻ nghiêm nghị, nói: "Nói, đừng giả vờ ngớ ngẩn với tôi, nếu em làm chuyện gì có lỗi với tôi, hẳn phải biết hậu quả."

"Tổng giám đốc Lâm đây là chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn à, tổng giám đốc Lâm cũng đừng quên cô Dương đã trở về, chúng ta rất nhanh không phải quan hệ vợ chồng nữa, em có ở bên ai thì cũng không liên quan đến tổng giám đốc Lâm nhỉ."

Lâm Khánh Quyền cúi đầu xuống, phủ lên môi cô cắn mạnh một cái, khiến Lục Thi Nguyệt đau không chịu được rên ra tiếng.

Sau khi anh buông ra, Lục Thi Nguyệt đưa tay sờ một cái, chảy máu rồi, cô không khỏi tức giận, có chút châm biếm nói: "Em cũng không biết tổng giám đốc Lâm còn thuộc giống chó."

"Chúng ta còn chưa ly hôn, em chính là người phụ nữ của tôi, nếu em dám ve vãn người đàn ông khác, thì đừng trách tôi không niệm tình vợ chồng."

"Tổng giám đốc Lâm đã từng niệm tình vợ chồng sao?" Lục Thi Nguyệt hỏi lạ: "Tổng giám đốc Lâm không kiêng dè mang theo người yêu cũ của mình xuất hiện trước mặt em không nói, còn nói em là người không liên quan, anh đã từng cân nhắc cảm nhận của em chưa?"

Lâm Khánh Quyền híp hai mắt, nói: "Em đang kháng nghị tôi sao?"

Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyền rũ: "Tổng giám đốc Lâm, anh nói xem?"

"Lục Thi Nguyệt, đừng quên chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng."

Lục Thi Nguyệt gật đầu, dùng lời này chặn lại anh: “Đây cũng đúng là điều em muốn nói với tổng giám đốc Lâm, giữa em và anh chẳng qua là hôn nhân hợp đồng, khi ký giấy trắng mực đen điều khoản hết sức rõ ràng, ngoài những nghĩa vụ em phải thực hiện thì tổng giám đốc Lâm không thể can thiệp vào bất cứ việc gì của em, chẳng lẽ anh quên rồi à?"

Sắc mặt Lâm Khánh Quyền càng thêm u ám, nói: "Người đàn ông đó chính là niềm vui mới của em?"

"Tổng giám đốc Lâm hà tất phải nói ra những lời khó nghe như vậy chứ, anh yên tâm, em đang thực hiện nghĩa vụ, em chắc chắn không thể có cái gì gọi là tình cũ vui mới, em cũng không giống tổng giám đốc Lâm, tình cũ vui mới, trái ôm phải ấp, rất không thoải mái."

Lâm Khánh Quyền không hề thích dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng của Lục Thi Nguyệt, anh thích chính là Lục Thi Nguyệt nghe lời như thú cưng, mà không phải giống con nhím toàn thân đầy gai như bây giờ.

"Lục Thi Nguyệt, em đang tạo phản phải không?"