Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 35: Còn đáng sợ hơn tai họa ghê gớm

“Cũng không hẳn là liên lạc, chỉ là mấy ngày trước anh ta vào messenger hỏi tớ mấy năm nay sống có tốt không, nên tớ mới nhắc chuyện công việc với anh ta.”

“Chỉ đơn giản như vậy, mà cậu đã bán mình cho anh ta rồi?”

“Coi như bồi thường chuyện năm đó, nên tớ đã đòi anh ta một công việc.”

“Lục Thi Nguyệt, cậu rẻ mạt đến cỡ nào vậy, cậu không cần mặt mũi đi đòi công việc với người khác, cậu đúng là không chọc tớ tức chết sẽ không từ bỏ mà.”

Lục Thi Nguyệt khẽ đáp: “Lục Phượng, cậu quên là trước kia khi chúng ta gánh nợ đã thề với trời rằng, chỉ cần có tiền, không còn bị bất kỳ ai coi thường nữa, cho dù không chừa một thủ đoạn cũng không hối tiếc, đứng trước hiện thực thì lòng tự tôn và mặt mũi hoàn toàn không đáng một xu.”

Lục Phượng cạn lời.

“Cậu có thể không chừa một thủ đoạn với Từ Thần Chinh, tại sao lại như quả hồng mềm với Lâm Khánh Quyền vậy, cậu chỉ nói lời dễ nghe thôi, trên thực tế cậu còn mềm lòng hơn bất kỳ ai, được rồi, tôi không nói gì cậu nữa, nhưng ngày mai tớ phải cùng cậu tới công ty một chuyến, nếu tên khốn đó mượn cớ bắt nạt cậu, thì tớ sẽ thay cậu dạy lại anh ta.”

“Cậu thật sự cho rằng anh ta là tai họa ghê gớm à?”

“Tên khốn đó còn đáng sợ hơn tai họa ghê gớm.”

“...”

Hôm sau, Lục Phượng cố chấp đi làm cùng Lục Thi Nguyệt, dù cô đã khuyên nhiều lần nhưng Lục Phượng vẫn một mực đòi đi, cuối cùng cô hết cách, đành phải dẫn cô ấy đi theo.

Hai người bắt taxi tới phố thương mại sầm uất nhất trong thành phố, rồi đi vào tòa nhà có khắc bốn chữ tập đoàn Thịnh Đại, Lục Phượng nhìn xung quanh nói: “Thi Nguyệt, chẳng lẽ đây là sản nghiệp của nhà họ Từ?”

“Không phải, Từ Thần Chinh đang thuê tầng 12 của tòa nhà này để làm văn phòng.” Lục Thi Nguyệt giải thích.

Lục Phượng bĩu môi khinh bỉ: “Tên khốn đó thoát khỏi sự bảo bọc của gia tộc, mà vẫn còn năng lực này ư?”

“Chỉ cần cậu không còn thành kiến với Từ Thần Chinh, thì cậu sẽ nhận ra anh ta rất cuốn hút, lúc đó tớ còn muốn làm mai cậu với anh ta.”

Lục Phượng lườm cô, vì thang máy đã tới nên cô không tiện nói gì nữa.

Lên đến tầng 12, nữ thư ký có vóc dáng yểu điệu bước tới chào đón, khách sáo nói: “Cô là cô Lục đúng không? Tổng giám đốc Từ đang đợi ở phòng làm việc, mời cô đi bên này.”

Lục Thi Nguyệt và Lục Phượng đi theo nữ thư ký vào phòng làm việc, nữ thư ký nói: “Tổng giám đốc Từ, tôi đã dẫn người tới cho anh rồi.”

Lúc nữ thư ký nói câu này, Lục Phượng lại nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, người này còn có thể là ai ngoài Từ Thần Chinh nữa.

“Linda, cô ra ngoài trước đi.” Từ Thần Chinh nói.

Linda thức thời lui ra ngoài.

“Thi Nguyệt, Phượng, đã lâu không gặp.” Từ Thần Chinh đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, anh giơ tay ra định bắt tay hai người, ai ngờ lại bị Lục Phượng giội một gáo nước lạnh: “Từ Thần Chinh, anh bớt giả bộ từ bi ở đây đi.”

Từ Thần Chinh cũng không nổi giận, mà chỉ cười nói: “Nhiều năm không gặp, tính cô vẫn không có gì thay đổi.”

Lục Phượng hừ lạnh.

Lục Thi Nguyệt giơ tay ra, bắt tay với Từ Thần Chinh rồi mới lên tiếng: “Thần Chinh, anh cũng biết tính thẳng thắn của Phượng rồi, nên đừng so đo với cô ấy.”

Từ Thần Chinh chỉ mỉm cười.

Từ Thần Chinh là người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý, dáng người cao ráo, nhìn là biết cao trên 1m85, mặc đồ vest, thắt cà vạt, nếu nói theo lời Lục Phượng thì anh chính là mặt người dạ thú.

“Thi Nguyệt, tôi rất xin lỗi về chuyện năm đó, vì chuyện gia đình vướng víu, nên tôi không kịp thời vươn tay ra giúp hai người, hại hai người gánh món nợ khổng lồ, đợi đến khi tôi giải quyết xong mọi chuyện định đi tìm hai người, thì hai người đã đi mất rồi.”

Lục Phượng khinh bỉ bĩu môi: “Từ Thần Chinh, mặc dù trước đây anh là cậu ấm, nhưng suy cho cùng vẫn có chút thành thật, giờ anh đã mở công ty riêng, nói ra những lời đứng đắn, anh không sợ chua đến rụng răng à?”

Từ Thần Chinh vẫn không biến sắc, mà chỉ mỉm cười.

Lục Thi Nguyệt kéo ống tay áo của Lục Phượng, hơi áy náy nhìn Từ Thần Chinh: “Phượng vẫn hơi canh cánh chuyện năm đó, nên anh đừng để bụng.”

Từ Thần Chinh lắc đầu, lịch thiệp cười đáp: “Thi Nguyệt, sao lúc đó cô không nói Lục Phượng cũng đi tìm việc? Nếu cô nói trước một tiếng, thì tôi đã chuẩn bị sẵn hai công việc rồi.”

Lục Thi Nguyệt giành nói trước: “Phượng chỉ đi cùng tôi thôi, đúng rồi, anh đã sắp xếp công việc gì cho tôi thế?”

“Là trợ lý của tôi, công việc này khá nhàn hạ.” Không biết là vô tình hay cố ý, mà ánh mắt Từ Thần Chinh hờ hững liếc qua bụng Lục Thi Nguyệt, rồi ngập ngừng hỏi: “Cô kết hôn rồi ư?”

Lục Thi Nguyệt sửng sốt một lát, mới tự nhiên đáp: “Tôi đã kết hôn vào bốn năm trước rồi.”

Mắt Từ Thần Chinh thoáng qua tia mất mát.

Lục Phượng mỉa mai: “Từ Thần Chinh, anh tính hay lắm, còn muốn làm quan ăn lộc vua, tôi nói cho anh biết, Thi Nguyệt không những đã kết hôn, mà giờ còn có kết tinh tình yêu nữa, nên tôi khuyên anh hãy thu hồi chút tâm địa gian xảo của anh đi.”

Sắc mặt Từ Thần Chinh khẽ thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại như thường, cười nói: “Thi Nguyệt, chúc mừng cô đã kết hôn, mặc dù lời chúc này hơi muộn màng.”

“Cảm ơn anh!”

“Thi Nguyệt, cô cũng đừng hiểu lầm, tạm thời công ty tôi đang thiếu hai trợ lý, một là trợ lý nhà thiết kế, hai là trợ lý tổng giám đốc, tôi nghĩ cô khá quen thuộc với tôi, nên tôi có thể dẫn cô đi theo mình.”

Từ Thần Chinh giải thích.

Lục Thi Nguyệt cười đáp: “Anh đừng nghe Phượng nói bậy, anh có thể cho tôi công việc đã nể mặt bạn bè lắm rồi.”

Từ Thần Chinh lắc đầu nói: “Thi Nguyệt, cô nói vậy là sai rồi, tôi cho cô công việc là vì tôi vừa ý với thiên phú thiết kế của cô, cô là người phụ nữ rất tài hoa, dù tôi đã mất liên lạc với cô mấy năm, nhưng linh cảm thiết kế của cô không phải nói không có là không có, tôi rất vui thì cô có thể mở lời đòi công việc với tôi, công ty tôi có cô gia nhập, chắc chắn phất lên như diều gặp gió.”