Editor: spring | Beta: Bluerious
Sáng thứ bảy, Đỗ Kính Chi dậy thật sớm, sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị lên lớp vẽ tranh.
Lúc xuống lầu, Đỗ Vệ Gia có vẻ vừa tỉnh không lâu, ông vừa ngáp vừa đi loanh quanh trong phòng. Sau khi nhìn thấy cậu xuống lầu, ông lập tức khoát tay: "Thằng nhóc thối kia, làm cho bố bữa cơm sáng."
"Con phải đến lớp vẽ, không rảnh." Đỗ Kính Chi không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
"Lên lớp vẽ cái rắm, mày có thể vẽ ra cái gì, có thể cộng điểm thi đại học không? Còn không phải là đứa đội sổ, tưởng rằng mày thi được cái trường trọng điểm là có tiền đồ à, kết quả vẫn phải thường bị mời phụ huynh." Đỗ Vệ Gia cực kỳ không tin tưởng năng lực của Đỗ Kính Chi, cho rằng cậu vẽ tranh giống với đám trẻ con bôi loạn vẽ linh tinh, thế mà còn phải dùng tiền đi học, quả thực có bệnh.
Đỗ Kính Chi học vẽ tranh đã nhiều năm, Đỗ Vệ Gia chưa từng xem qua một tác phẩm của cậu, nhưng không bao giờ dừng việc chỉ trích cậu.
Thật ra Đỗ Kính Chi cũng không rõ, sao Đỗ Vệ Gia lại không biết xấu hổ mà khinh bỉ cậu? Nói cho cùng, Đỗ Vệ Gia đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Lúc còn trẻ, ông cũng tốt nghiệp đại học, vẻ ngoài tàm tạm, nhưng lại không muốn ra ngoài làm công, ngại mệt mỏi. Đến bây giờ, con trai đã học lớp mười một, ông ta còn lười nhác hơn.
Công việc hiện tại do bà Đỗ tìm cho, trông coi camera giám sát ở trung tâm thương mại, giờ này chắc là vừa thay ca tan làm về nhà. Tiền lương kiếm được không đủ để ông ta trả nợ, tiền sinh hoạt còn cần bà Đỗ trợ cấp.
Đỗ Kính Chi dừng bước chân trốn ra ngoài lại, sau đó thỏa hiệp buông hoạ cụ xuống, quay đầu vào bếp.
Thấy cậu ngoan ngoãn đi nấu cơm cho mình, Đỗ Vệ Gia mới hài lòng ngồi xuống bàn ăn, tư thế vô cùng tùy tiện, co chân lên ghế ngồi móc chân, còn thúc giục Đỗ Kính Chi nhanh lên.
Đỗ Kính Chi vào bếp, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Đỗ Vệ Gia trước tiên, rồi mới đóng cửa phòng bếp lại.
Cậu nhổ nước bọt lên hai tay rồi xoa xoa với nhau, tiếp đó nạo vét ra chút cặn dầu vô cùng bẩn từ bên trong máng lọc dầu mỡ của máy hút mùi bỏ vào trong nồi, nhìn đống nhớp nhúa kia khiến cậu thấy buồn nôn. Sau đó cậu nhặt chút rễ rau trong thùng rác nhà bếp ra, vừa ghét bỏ vừa nhặt lại, cậu không thèm rửa mà cứ thế thả vào trong nồi.
Tiếp theo, cậu xới chút cơm từ trong nồi cơm điện, rang thành một bát cơm rang. Cậu sợ Đỗ Vệ Gia không ăn nên còn cố ý bỏ đủ muối, rang sao cho đủ cả màu sắc và hương vị.
Sau khi làm xong, cậu múc cơm rang ra đưa qua cho Đỗ Vệ Gia. Kết quả Đỗ Vệ Gia còn cực kỳ không hài lòng: "Sao không thêm quả trứng gà?"
"Trứng gà phải bỏ tiền mua, bố cũng chỉ xứng ăn cơm thừa canh cặn." Đỗ Kính Chi nói xong liền quay đầu đi.
Đỗ Vệ Gia bị cậu làm phát cáu, nhấc chân quăng dép lê nhưng không ném chuẩn. Bởi vậy, Đỗ Vệ Gia bắt đầu mắng chửi: "Cái thằng ranh con mày, mày khiến mẹ mày dạy ra thằng du côn. Ai bảo mày nói chuyện với người lớn như thế? Mày với mẹ mày không có giáo dục y như nhau."
"Đúng rồi, ai bảo con có bố đẻ nhưng không có bố nuôi chứ." Cậu cõng cặp sách, trả lời một câu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đối với việc giáo dục Đỗ Kính Chi, bà Đỗ chưa từng cẩu thả, đồng thời chưa từng từ bỏ. Giáo viên dạy vẽ tranh bà tìm cho Đỗ Kính Chi vốn rất có tiếng tăm, từng giành được nhiều giải thưởng lớn.
Hơn nữa người giáo viên này cũng dạy dỗ đám Đỗ Kính Chi rất tốt. Giáo viên sẽ căn cứ vào phong cách của từng người để hướng dẫn riêng, từ cơ sở đến chuyên sâu, giảng rất nghiêm túc. Đỗ Kính Chi có ấn tượng khá tốt với cô Vương này.
Lớp vẽ dạy theo từng nhóm nhỏ, bởi vì vị giáo viên này tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật thuộc top đầu trong nước, hơn nữa có rất nhiều giải thưởng nên cũng là giáo viên thu phí cao nhất studio này. Thu nhập của bà Đỗ có một phần ba được dùng để cho Đỗ Kính Chi học mỹ thuật.
Cũng vì thương mẹ, Đỗ Kính Chi học rất nghiêm túc.
Hôm nay lớp vẽ tuyển một người mẫu, là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi. Chị ấy có khuôn mặt đoan chính, mặt mũi rất có nét riêng, dáng người xem như cân đối, điểm sáng là làn da trắng nõn. Lúc người mẫu cởϊ áσ ra, thản nhiên bày ra thân thể của mình cho các học viên xem, có một nam sinh lúng túng ho khan.
Đỗ Kính Chi cầm bút nhìn người mẫu, cậu không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ bắt đầu phác họa, tiếp tục vẽ tranh.
Chính bản thân cậu cũng không rõ ràng lắm, liệu có phải trời sinh xu hướng tính dục của cậu có vấn đề hay không. Cậu chỉ biết từ khi mình hiểu được chữ "tình", cậu chỉ thích Chu Mạt, suốt những năm qua chẳng hề thay đổi.
Cậu sẽ cảm thấy giọng của Chu Lan Nguyệt rất êm tai, cũng sẽ cảm thấy thần tượng Thái Y Lâm của Chu Mạt rất xinh đẹp, nhưng cậu sẽ không nảy sinh suy nghĩ gì với người khác phái, nhìn họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rất thản nhiên.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, chỉ có lúc Chu Mạt lại gần cậu, cậu mới có thể cảm nhận cơ thể mình xuất hiện chút phản ứng.
"Năm nay em lên lớp mười một đúng không?" Cô Vương đi đến bên cạnh Đỗ Kính Chi, xem cậu vẽ tranh.
"Dạ." Bình thường cậu tương đối lười, có lúc cậu sẽ dùng ngón tay bôi bôi xóa xóa, hôm nay lại cảm thấy vẽ hơi xấu hổ nên đổi sang dùng cục tẩy.
"Em có thể bắt đầu suy nghĩ về lớp luyện thi đại học, dù sao lớp vẽ trong studio cũng dạy theo lớp nhỏ, nguồn lực có hạn, hàng năm chỉ nhận 60 học sinh, đặt cọc trước còn có thể đặt một vị trí, nếu không thì sẽ chậm trễ, dù sao cũng khan hiếm nguồn lực."
Cán bút của cậu tạm dừng, cậu trả lời: "Dạ, em sẽ về nói với gia đình."
"Em cũng có thể tìm hiểu lớp thỏa thuận(*), có thể bảo đảm thành tích thi tuyển sinh chung trên 220 điểm, hai mươi người đầu tiên đăng ký còn có thể có ưu đãi giảm 20%." Nói xong, giáo viên đưa tờ rơi cho cậu, sau đó không nói nhiều về chuyện này mà bắt đầu hướng dẫn tác phẩm của cậu.
(*) Lớp thoả thuận chỉ mô hình khoá học có xét đến yếu tố hoàn tiền, ví dụ như một cá nhân/lớp đạt được một yêu cầu nào thì cá nhân/tập thể đó sẽ được hoàn tiền. Mô hình này có lợi cho cả người dạy và người học, ví dụ như người dạy muốn người học PR để nhận được lợi ích, còn người học sẽ PR cho chỗ học để số lượng học viên đủ để được giảm giá/hoàn tiền. Đây từng là một mô hình kinh doanh mũi nhọn của nền giáo dục Trung Quốc, giờ nó đã mở rộng sang cả những ngành nghề khác trên thị trường.
Đến khi cô Vương rời đi, cậu mới cầm tờ rơi lên nhìn thoáng qua, thấy học phí là 50 nghìn tệ (~166tr đồng), gồm vẽ vật thật, phí vật liệu, tiền ăn tính ngoài. Cậu nhét bừa tờ rơi vào trong cặp, không xem cẩn thận.
Rời khỏi lớp vẽ, cậu vừa đi tới cổng liền thấy hình bóng quen thuộc.
Chu Mạt cầm thẻ học từ vựng, ngồi trên ghế ngoài cửa đọc từ mới. Để ý thấy có lớp tan học, anh nhìn thoáng qua phía bên này thì lập tức thấy Đỗ Kính Chi. Chu Mạt bỏ thẻ từ vựng vào trong túi, đứng dậy đi đến trước mặt cậu, duỗi tay cầm lấy cặp sách của cậu.
Trong cặp có không ít vật liệu dùng để vẽ tranh, rất nặng, Chu Mạt vác trên vai lại có vẻ cực dễ dàng: "Có phải cậu lại bỏ tượng thạch cao vào trong cặp rồi không?"
"Hơn ấy, nếu tôi mà học điêu khắc, nói không chừng bên trong có cả tảng đá cẩm thạch ấy chứ."
"Vậy thì tôi phải đưa cậu đến lớp vẽ, sợ cậu tự ép thân thể nhỏ bé của mình dẹp lép mất."
"Không phải vậy chứ, tôi vốn đã không cao rồi, đừng lại ép xuống nữa." Vừa nói cậu vừa quay đầu nhìn Chu Mạt: "Cậu cao bao nhiêu rồi?"
"1m67." Chu Mạt trả lời.
"Cút đi."
"Dù sao cũng không cao bằng cậu, bởi vì trong mắt tôi cậu vô cùng cao lớn."
Đỗ Kính Chi tức giận, trợn mắt nhìn Chu Mạt. Hiện tại chiều cao của cậu là 1m75, Chu Mạt cao hơn cậu nửa cái đầu, đoán chừng khoảng 1m85, có điều, nghe ý trong lời vừa rồi của anh thì giờ hẳn lên 1m87 rồi.
"Có phải cậu dựa vào nịnh nọt để lên làm chủ tịch hội học sinh không?" Lúc Đỗ Kính Chi đi ra ngoài, Chu Mạt đưa cho cậu một cái kẹo que, cậu không khách sáo, trực tiếp xé bao bì lấy ra ăn. Có lúc, cậu xuất hiện di chứng đau răng mỗi lần trông thấy gương mặt tươi cười kia của Chu Mạt.
"Có thể là do khí chất đấy." Chu Mạt dùng giọng điệu đường đường chính chính đáp lại.
Cậu bị chọc cười.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Mạt tới đón Đỗ Kính Chi.
Bình thường đến thứ bảy chủ nhật, Chu Mạt sẽ đến lớp học bù, Đỗ Kính Chi thì đến lớp vẽ. Lớp học bù tan lúc ba rưỡi chiều, lớp vẽ thì kéo dài đến bốn rưỡi, khoảng thời gian chênh lệch này vừa đủ để Chu Mạt đi đến studio vẽ. Anh sẽ chờ ở cổng khoảng hơn nửa tiếng, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà.
Lần một lần hai Đỗ Kính Chi còn bảo Chu Mạt đừng đến, không cần phải đi đón cậu, không phải vấn đề gì lớn. Số lần nhiều lên, Đỗ Kính Chi lười nói, hiện tại cậu đã tập mãi thành thói quen, lười khách sáo.
"Hơi hơi muốn ăn mì lạnh ở cổng trường tiểu học." Đang đi, Chu Mạt đột nhiên nhắc đến cái này.
"Bị cậu nhắc đến, tôi cũng muốn ăn." Đỗ Kính Chi bị Chu Mạt câu lên chứng ham ăn, cũng đặc biệt muốn ăn.
Đỗ Kính Chi ăn mì lạnh đã nhiều năm, cậu nhận ra hương vị mì lạnh cổng trường tiểu học khác so với tất cả những lần ăn sau này.
Mì lạnh nhà kia do một bà cụ mở tiệm, thật ra chỉ là cửa tiệm đơn sơ dựng một túp lều, bày ba cái bàn lớn, nhưng mà rất đắt khách. Có thể ngồi trong tiệm ăn thì ngồi, không có chỗ ngồi thì xách túi mang đi.
Mỗi ngày, bà cụ sẽ dậy từ ba giờ sáng để tự mình làm mì lạnh, mì lạnh vừa trắng trong vừa đều tăm tắp, dai dai, nhai rất thích.
Một điểm đặc sắc lớn khác trong tiệm chính là dầu ớt, nghiền nát ớt, hạt tiêu và một số hương liệu khác, rồi đổ thêm dầu hạt cải, thêm mấy loại gia vị để điều hòa, lại dùng lửa lớn sao lên, cực chú trọng đến độ lửa cũng như thời gian. Dầu ớt tỉ mỉ nấu ra có màu đỏ tươi, vừa mở nắp là có thể ngửi được mùi thơm mê người.
Nếu may mắn còn có thể ăn trúng dầu ớt mới ra lò, ăn một miếng, mùi thơm nấn ná trong miệng, hậu vị thì cay tê, trêu đùa đầu lưỡi người ăn.
Đỗ Kính Chi không giỏi ăn cay, nhưng vào cửa tiệm này, cậu cũng phải ăn một ít, nếu không thì sẽ cảm thấy đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Hai người lên xe buýt, ngồi xuống hàng ghế ở chỗ cửa sau, cuối tuần nên người trên xe không nhiều lắm.
Đỗ Kính Chi ngồi trong, Chu Mạt ôm cặp của hai người ngồi ngoài, vô cùng tự
nhiên mở cặp vẽ ra: "Hôm nay các cậu vẽ gì?"
Đỗ Kính Chi chợt phản ứng lại, đang muốn ngăn cản Chu Mạt xem thì phát hiện anh đã nhìn thoáng qua rồi, cậu yên lặng khép cặp vẽ lại, sau đó nghe thấy Chu Mạt lên tiếng: "Ấy, xin lỗi... lỗi tay tôi."
Cậu mỉm cười, không nói gì, chỉ là một tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ xe ngẩn người.
Chu Mạt ngồi một lúc, cảm thấy tẻ nhạt nên quay đầu hỏi cậu: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Cậu nói xem, tôi học vẽ tranh, tốt nghiệp xong thì có thể làm gì nhỉ?"
"Họa sĩ." Chu Mạt không hề nghĩ ngợi đáp luôn.
"Có thể được mấy người nổi tiếng chứ? Không thực tế cho lắm. Tôi luôn sợ mình tốt nghiệp xong sẽ tìm một công việc có tiền lương một tháng nhiều lắm là năm sáu ngàn. Vậy cùng lắm tôi chỉ lo đủ cho cuộc sống của mình, thế thì báo đáp mẹ tôi sao được? Số tiền bà đổ vào người tôi nhiều hơn con số này nhiều. Có lúc ngẫm lại, nuôi trẻ con thật sự chẳng có lợi lắm, đầu tư lúc nào cũng nhiều hơn sự hồi báo."
Chu Mạt không biết vì sao Đỗ Kính Chi lại đột nhiên nói đến chuyện này, anh không khỏi sững sờ, ngay sau đó lập tức trả lời: "Cậu đã rất giỏi rồi, tôi nghe nói rất nhiều người vẽ tranh chơi chơi thôi mà một bức giá cũng phải đến mấy ngàn làm nền tảng."
"Chủ yếu là tôi không có tự tin, tôi xem qua tờ rơi... Tiền lương một năm của mẹ tôi không đến 80 ngàn, nhưng trước khi thi, một năm tôi tiêu tốn phải sáu, bảy mươi ngàn." Đỗ Kính Chi vô cùng chán nản nói, trong nhà luôn bị bố và bà nội phủ định khiến cậu ít nhiều có chút tự ti.
Tự ti là một loại cảm xúc đặc biệt phức tạp, nó sẽ khiến bạn tự phủ định bản thân, đánh giá thấp thực lực của mình. Nó ảnh hưởng đến sự tự tin của cậu, khiến cậu cảm thấy tiêu tốn tiền của mẹ để học tập vẽ tranh đều là lãng phí, nội tâm có cảm giác áy náy mãnh liệt.
Chu Mạt thấy dáng vẻ này của Đỗ Kính Chi thì ít nhiều cảm thấy khó chịu theo. Anh duỗi tay, muốn nắm chặt tay cậu để an ủi, lại cảm thấy cậu nhất định sẽ từ chối nên đổi lại duỗi tay vỗ vỗ vai cậu: "Nhóc Kính Tử, cậu rất ưu tú, cậu còn rất hiếu thảo. Nếu dì nghe được những lời này của cậu thì dì hẳn sẽ cảm thấy trả giá thêm nữa cũng đáng. Nếu cậu đã có lòng thì lại càng phải cố gắng, sau này mới có thể báo đáp dì, để dì được sống cuộc sống tốt."
"Ưu tú cái khỉ..."
"Mỗi lần nhìn thấy tranh của cậu, tôi đều cảm thấy cậu vô cùng giỏi. Tôi luôn cảm thấy nội tâm cậu chắc chắn sẽ đẹp tựa giang sơn cẩm tú, nếu không thì sao cậu có thể vẽ ra được tác phẩm sinh động như vậy?"
"Lại còn giang sơn cẩm tú, cùng lắm chỉ là bức tranh mặt sông sáng trong thôi!"
"Vậy cũng giỏi rồi!"
Đỗ Kính Chi cảm thấy nói chuyện với Chu Mạt chẳng có tác dụng gì, miệng lưỡi tên này dẻo quẹo, chỉ nói mấy lời dễ nghe, nên không trò chuyện nữa.
Chu Mạt chợt tỏ vẻ: "Đừng suy nghĩ những thứ này nữa, tôi định lúc ăn mì lạnh thì mua thêm mấy cây thịt xiên, xem như khao cậu một ngày vất vả."
Cậu mỉm cười, vui sướиɠ gật đầu đồng ý, đồng thời bày tỏ: "Lần sau tôi mời cậu."
Kết quả, hai người bọn họ ăn được mì lạnh, đáng tiếc một mình Chu Mạt ăn hết thịt xiên.
Vốn hết thảy đều đúng kế hoạch, hai người đi đến con phố sau trường tiểu học, Chu Mạt đi đến sạp hàng khác mua thịt xiên, Đỗ Kính Chi chờ mì lạnh, lại đột nhiên gặp phải Lưu Thiên Nhạc và bạn gái.
"Anh Đỗ!" Lưu Thiên Nhạc nhìn thấy Đỗ Kính Chi thì lập tức đi tới: "Tao còn tưởng mình mờ mắt rồi cơ, không nghĩ tới thật sự là mày!"
Cậu chưa từng gặp bạn gái của Lưu Thiên Nhạc, chỉ nghe nói qua hai người gặp nhau trên xe buýt. Bạn gái Lưu Thiên Nhạc học Trung học số 7 bên cạnh, trường này cũng là trường cấp 3 trọng điểm, nhưng kém hơn Trung học số 3 nhiều, có điều trai xinh gái đẹp không ít. Cậu thỉnh thoảng đi đánh bóng rổ với Trung học số 7, chú ý tới không ít người khá đẹp.
Bạn gái Lưu Thiên Nhạc thấy Đỗ Kính Chi thì rất kinh ngạc. Dù sao anh chàng đẹp trai như thành viên visual trong một nhóm nhạc nam Hàn Quốc bình thường rất hiếm thấy, cô bạn không khỏi nhìn nhiều vài lần. Nhưng cô rất lễ phép, chào hỏi khéo léo, sau đó cũng không nhìn chằm chằm vào Đỗ Kính Chi nữa.
"Tao..." Lúc nói Đỗ Kính Chi quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Chu Mạt, vừa khéo đối diện với anh, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cậu thở dài, đáp: "Tao ở gần chỗ này, đằng sau là trường tiểu học của tao."
Lưu Thiên Nhạc liếc mắt nhìn qua, không quá hứng thú với trường tiểu học. Đột nhiên cậu chàng lại gần, nhỏ giọng nói: "Ấy! Chu Mạt lớp số 1 kìa. Đậu má, chiều cao do ăn nhiều mà ra đấy. Mày nhìn anh ta kìa, mua nhiều thịt xiên như vậy còn đến ăn mì lạnh."
Đỗ Kính Chi lúng túng ho khan, không đáp lại. Cậu với Chu Mạt cùng nhau tới, không cần Lưu Thiên Nhạc phải nhắc nhở Chu Mạt ở gần đây.
Bạn gái Lưu Thiên Nhạc quay đầu lại nhìn Chu Mạt, không nhịn được mà cảm thán: "Trường các anh có nhiều trai đẹp vậy cơ à?"
"Đúng đấy, chồng em đẹp trai nhỉ?" Lưu Thiên Nhạc không biết xấu hổ tính cả bản thân vào.
"Ừ, đỉnh ghê, vừa học giỏi vừa đẹp trai, quá hoàn mỹ." Nói xong, cô bạn còn vỗ vỗ mặt Lưu Thiên Nhạc. Xem bầu không khí ngọt ngào này, phỏng chừng là thời gian yêu đương cuồng nhiệt còn chưa trôi qua.
Chu Mạt cầm một đống xiên nướng ngồi ở bàn cách vách, trầm giọng nói chuyện với bà cụ: "Dì ơi, đặt bát của cháu ở bàn này nhé."
Chu Mạt cứ như vậy, trẻ trẻ thì gọi là em gái, tuổi tầm cô dì thì kêu là chị, đáng tuổi bà thì xưng dì, há mồm là khen phái nữ xinh đẹp.
Bà cụ nhìn Chu Mạt và Đỗ Kính Chi, không nói gì, chỉ bưng mì lạnh của Chu Mạt đến trước mặt. Chu Mạt cắm đầu ăn mì lạnh, sau đó u oán nhìn Đỗ Kính Chi. Vốn ban đầu anh muốn ăn mì lạnh, kết quả giờ đang ăn lại cảm thấy chẳng có mùi vị gì, thịt xiên trước mặt cũng như bôi sáp, ăn không ngon.
Đỗ Kính Chi còn tưởng Lưu Thiên Nhạc chào hỏi cậu xong sẽ đi khỏi đây, nhưng Lưu Thiên Nhạc khăng khăng muốn giới thiệu bạn gái cho cậu. Cậu chàng tìm ảnh chụp chung trong điện thoại di động của bạn gái ra đưa cho cậu nhìn, bảo cậu chọn một người, đến lúc đó bạn gái cậu chàng sẽ giới thiệu.
"Thật sự không cần." Đỗ Kính Chi không nhìn mà từ chối ngay.
"Quả nhiên mày thích Chu Lan Nguyệt, đúng không?"
"Mày nói linh tinh gì đấy?"
"Tao suốt ngày thấy hai đứa chúng mày thầm thì."
"Tao cho mày ba phút, không, một phút, để biến mất trước mắt tao."
"Đừng đừng đừng, vợ tao đang ở đây, chừa cho tao chút mặt mũi đi."
"59."
"Anh Đỗ."
"56."
"Được được được, tao đi." Nói xong, cậu chàng kéo bạn gái mình bỏ đi.
Bạn gái cậu chàng không nhịn được mà lại gần hỏi: "Bạn học này của anh có phải là không giỏi làm quen không?"
"Thật ra cũng không phải, cậu ta thấy con gái thì dễ mắc cỡ với căng thẳng. Nếu không thì đẹp trai như vậy sao lại có thể độc thân đến bây giờ." Lưu Thiên Nhạc giải thích thay cho Đỗ Kính Chi, thực ra cậu chàng không muốn thừa nhận cho lắm Đỗ Kính Chi chỉ là không hoan nghênh mình.
"Đúng là đẹp trai thật."
Bạn gái cậu chàng cảm thán, không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó thẹn thùng che miệng: "Anh chàng đẹp trai như vậy chắc chắn có bạn trai."
"Hả?" Lưu Thiên Nhạc nghe không hiểu.
"Không có gì."
Cô bạn nhanh chóng lắc đầu, đẩy Lưu Thiên Nhạc rời đi.
Lúc Đỗ Kính Chi quay đầu lại, cậu nhận ra Chu Mạt đã hờn dỗi ăn hết sạch xiên nướng.
Trên đường trở về, hai người đều không vui lắm, Đỗ Kính Chi là vì không ăn được thịt xiên, Chu Mạt thì vì ăn quá no.
Đến tầng sáu, Chu Mạt không về nhà mình mà đi theo Đỗ Kính Chi vào nhà họ Đỗ. Đỗ Kính Chi vốn muốn đến quán nét chơi game một lúc, nhưng bị Chu Mạt ngăn cản: "Để tôi dạy nội dung học bù cho cậu."
Đây đã là chuyện thường.
Bà Đỗ không đủ tài chính thanh toán hai lần học phí học bổ túc cho Đỗ Kính Chi nên luôn tiếc hận. Về sau, Chu Mạt giải quyết vấn đề khó khăn này, mỗi lần học bù về, anh đều tổng kết kiến thức giáo viên dạy thành ghi chép, sau đó qua chỗ Đỗ Kính Chi dạy lại.
Năm đó Đỗ Kính Chi có thể thi đậu trường trọng điểm cũng ít nhiều nhờ công Chu Mạt không ngại phiền dạy cậu học bù.
Đây cũng là nguyên nhân bà Đỗ đặc biệt thích Chu Mạt. Mỗi lần anh tới, bà đều sẽ làm thêm món ăn.
"Tôi không phải đứa phù hợp với việc học, dạy cái khác đi." Đỗ Kính Chi chán nản từ chối.
"Cậu có năng lực đó, vừa học vẽ tranh vừa không bỏ qua văn hóa, người bình thường không làm được." Nói xong, anh đẩy Đỗ Kính Chi lên lầu.
Trong lòng Đỗ Kính Chi giận dỗi nghĩ, rốt cuộc mình thích Chu Mạt bao nhiêu mà cảm thấy ở cùng một chỗ với Chu Mạt rất vui vẻ, có thể vứt bỏ chơi game để vui lòng nghe Chu Mạt giảng đống kiến thức nhàm chán kia vậy?
- ----------------------
Chan: Xin chào mọi người chúng mình đã trở lại rùi đâyy