Tận Thế Lưu Vong

Chương 11: Đoán xem

Tóm tắt: Anh có công nghệ cao, còn tôi là kẻ phản khoa học.

——————————

” Đây không phải cuộc tấn công nhằm vào u linh, u linh chỉ là hàng kèm.”

Yến Long vội vàng xuống tầng, vừa đi vừa nói với Viên Trọng Hạ: ” Tổ chức khủng bố quy mô quốc tế thực hiện chuỗi tấn công, địa điểm không giới hạn ở Hoa Hạ.”

Nếu không phải, vậy giải thích thế nào về việc các thành phố lớn trên toàn cầu đều bị tấn công sóng âm.

Sắc mặt Viên Trọng Hạ khó coi, thấp giọng chửi bới: ” Con khủng long dưới trạm tàu điện ngầm chắc chắn có liên quan đến mấy con rùa này! Tôi nói này, sở nghiên cứu và tổ chức có thể phục sinh khủng long à? Sao không làm một bộ phim ở đây luôn đi!”

Cuộc tấn công của khủng long và sóng âm đều phát sinh tại các khu vực đông dân, nếu không phải quan chức Thương Đô phản ứng kịp thời, thì thành phố này không chỉ thương vong nặng nề, còn có thể khiến lòng dân sinh ra khủng hoảng, gây hỗn loạn.

Mấy kẻ có động cơ thầm kín, mong đợi nhất chính là sự hỗn loạn.

Thành phố một khi loạn lên, bất kể làm cái gì cũng dễ dàng hơn trước.

” … Bọn chúng lên kế hoạch tấn công hai lần đều không đạt được mục đích, có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Ánh mắt Yến Long sâu thẳm, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.

Thành phố đang tiến vào trạng thái chiến tranh.

” Căn cứ phát lệnh tập hợp khẩn cấp. Ừ, có tình huống ngoài ý muốn. Trung tâm thương mại bên này tiếp tục phong tỏa, người không có nhiệm vụ tại chỗ đợi mệnh lệnh.”

Viên Trọng Hạ nhấc bộ đàm liên hệ với cấp dưới, quay đầu nhìn lại, Yến Long không có đi theo cùng.

Hắn đứng bất động trên đài phun nước ở quảng trường.

Viên Trọng Hạ sợ hết hồn, chẳng lẽ người mới Trần Nham này ‘nạp’ chương trình Yến Long hai ngày liên tiếp, bây giờ xảy ra vấn đề?

Xuất hiện tận hai chính sự!

Viên Trọng Hạ đang định đi qua xem chuyện gì xảy ra, chợt thấy Yến Long hướng về y đánh một cái thủ thế bí mật.

“…”

Có tình huống?

Viên Trọng Hạ cảnh giác quan sát bốn phía.

Làn gió đêm từ từ mang theo hương hoa thoang thoảng.

Trung tâm thương mại đèn đuốc sáng choang, trên quảng trường cũng có đèn, khu vực đường phố bị phong tỏa cũng được chiếu sáng bằng ánh xanh đỏ của xe cảnh sát, người ở các đơn vị khác nhau mặc đồng phục canh giữ, mọi thứ đều bình thường

” Xảy ra chuyện gì?”

” Lên xe trước.”

Yến Long chỉ trả lời ngắn gọn, Viên Trọng Hạ cũng không dài dòng, trực tiếp chạy đến mép quảng trường khởi động chiếc xe việt dã của mình.

Động cơ bắt đầu gầm rú, Yến Long ngồi vào ghế phụ.

Ngay khi hắn ngồi xuống liền nói với Viên Trọng Hạ: ” U linh đang ngó chừng chúng ta.”

” Cái gì?” Viên Trọng Hạ sửng sốt, cũng không hoảng loạn, cười mắng, ” Hay lắm, tôi coi thường lá gan của hắn rồi, hắn ở đâu?”

” Tòa văn phòng bên phải trung tâm thương mại, vừa nãy cậu ta cách cửa sổ quan sát chúng ta.”

Viên Trọng Hạ liếc qua hướng đó theo bản năng.

Cái tòa văn phòng đó tối trầm hơn nhiều so với thường ngày, chỉ có hành lang được bật đèn chiếu sáng khẩn cấp, các cửa sổ đều tối đen như mực.

—— Đêm nay cao ốc văn phòng không có người tăng ca.

Sau cuộc tấn công ban ngày, các tòa nhà trong phạm vi 1 km xung quanh nhanh chóng bị dọn sạch, bởi vì vũ khí sóng âm nhất định chỉ có thể khởi động trong khoảng 1 km, cũng có nghĩa là quanh đây chắc chắn có manh mối.

” Hắn đi vào thế nào?” Viên Trọng Hạ kinh ngạc hỏi.

” Cậu ta là u linh.”

Có thể để cơ thể ở bệnh viện, tách ý thức tỉnh táo bước ra ngoài, sau đó xuyên tường, xuyên kính.

Viên Trọng Hạ vỗ đầu một cái, nhìn y thức đêm mấy ngày rồi, cái như vậy cũng hỏi.

” … Lái xe sang bên phải.” Yến Long nhìn thẳng tòa nhà nọ.

Muốn chiến?

Viên Trọng Hạ tâm lý không nói, tay không chút nào chậm, đánh vô lăng chạy sang bên phải ngã tư, đồng thời khởi động thiết bị hỗ trợ nhìn ban đêm.

” Vô dụng thôi, hình ảnh nhiệt hồng ngoại không thể chụp được cậu ta, kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy, u linh này có năng lực đánh lừa thị giác con người.” Yến Long đã sớm xác định sự thật thông qua đôi mắt Trần Nham, hắn phải qua “sóng sinh học” mới nhận biết được u linh.

Viên Trọng Hạ hít vào một ngụm khí lạnh, đánh lừa thị giác con người?

Bất chợt y thấy một bóng người xuất hiện bên đường, hai tay đút túi, nước da tái nhợt.

Kẻ đó chỉ là đứng ở cửa cao ốc văn phòng, ngoẹo cổ nhìn xe của y.

Cái thoáng nhìn vội vã này có thể khiến người sợ hãi, y ôm vô lăng điên cuồng đạp ga.

” Gặp quỷ!” Viên Trọng Hạ vừa tức giận mắng vừa hỏi Yến Long bên cạnh, “Làm sao bây giờ? Lái xe quay lại?”

” Không cần.”

Giọng điệu Yến Long kiên định, hắn cởi dây an toàn trên người, rồi đột nhiên nhắm súng vào ghế sau, ” Cậu ta lên đây rồi.”

” Đệch!”

Viên Trọng Hạ giận dữ mắng mỏ, thầm nghĩ cũng may y xuất thân là lính du kích, lái xe còn rất vững vàng! Y muốn bội phục chính mình luôn! Yến Long khẳng định biết y có thể xử lí được nên mới làm như vậy!

Viên Trọng Hạ nhìn lướt qua gương chiếu hậu, không có.

Lại lặng lẽ quay đầu, chỗ ngồi phía sau trống rỗng.

Không chờ y sinh lòng cảnh giác thì có một giọng nói vang lên: ” Đừng dọa người lái xe.”

” Tôi…”

Viên Trọng Hạ cố gắng nuốt mấy câu chửi thề về, nếu không muốn làm tôi sợ hãi thì đừng đột nhiên đứng ở ven đường nhìn chằm chằm vào xe!

” Xin lỗi, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, nếu không tôi cũng không dám tùy tiện lên đây.”

Sau cuộc pha trò không vui, Lục Địch hiện thân.

Anh ngả người thư thái ở băng ghế sau, hoàn toàn không để ý đến họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình.

Viên Trọng Hạ phát hiện trong gương chiếu hậu hiện ra một thân hình mơ hồ, không thể làm gì hơn là thoáng nghiêng đầu, dùng khóe mắt đánh giá Lục Địch.

—— Rất trẻ, đủ trẻ để không nghi ngờ cậu ta đã thành niên hay chưa. Tóc không dài không ngắn, không nhuộm, trên người không có bất kỳ đồ trang sức khoa trương nào. Mặc áo trắng quần jean, so với học sinh cấp 3 thì chỉ thiếu một cái cặp sách.

Hoàn toàn phù hợp với lời miêu tả của hành khách chứng kiến trên tàu điện ngầm hôm qua.

Chàng trai dáng dấp thư sinh, đứng ở trước cửa xe quyết định nhanh chóng lấy vali ném vào con khủng long, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh quyết đoán.

Mà Yến Long nói, đây không phải diện mạo thật sự của u linh?

Viên Trọng Hạ nghĩ thầm trong lòng.

Lục Địch nhìn chằm chằm Yến Long, nói từ từ: ” Trong khẩu súng này có viên đạn đặc biệt?”

” Đoán xem.”

Tay Yến Long rất vững vàng, như thể hắn có thể giữ súng thêm được 30 phút nữa.

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong ánh mắt tất cả đều là đánh giá và suy đoán.

Lục Địch không dám đánh cược, nhỡ đâu thật sự có đạn đặc biệt có thể phá hủy sóng não thì sao! Là một người bình thường, anh không thể tránh khỏi việc ăn thiệt từ công nghệ cao, vì thế Lục Địch quyết định phá vỡ im lặng trước: ” Tôi không ngờ anh sẽ phát hiện ra tôi.”

” Tôi cũng không ngờ cậu sẽ xuất hiện ở đây, tôi nghĩ cậu đang muốn chạy trốn khỏi bệnh viện.” Giọng điệu Yến Long không chút dao động, ánh mắt như một máy quét, không buông tha từng nét biến hóa trên mặt Lục Địch.

” Chạy trốn? Chạy đi đâu? Tại sao phải chạy?”

Lục Địch hỏi liên tiếp ba câu, sau đó giang hai tay, ” Bởi vì anh sắp đoán được thân phận của tôi?”

Yến Long không nói lời nào, Viên Trọng Hạ tiếp tục lái xe.

Lục Địch nhắm mắt lại như đang cảm nhận được điều gì đó, sau đó nhìn Viên Trọng Hạ, cười như không cười:

“… Anh ta không ngừng nghĩ những việc liên qua đến tôi.”

Viên Trọng Hạ cả kinh, sau đó tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm tình hình đường đi phía trước.

Trong lòng Lục Địch nghĩ gì không ai biết, dù sao trên mặt anh cũng mang vẻ bình tĩnh thong dong: ” Anh ta xoắn xuýt nhiều lần ‘Bệnh viện nhân dân số bảy’, cho nên mấy người chuẩn bị đi đến đó? Các anh cho rằng tôi chân chính đang ở bệnh viện kia?”

Viên Trọng Hạ nỗ lực để bản thân làm một người công cụ chỉ biết lái xe, cái gì cũng không nghĩ.

Lúc này Yến Long bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp.

” Có thể cậu không biết, Hoa Hạ hàng năm đều sẽ phát hiện ba đến năm dị năng giả, gọi là dị năng, thực chất lại là khả năng đọc được sóng não, hay còn gọi là năng lực đọc suy nghĩ. Bọn họ chỉ có thể nghe thấy trong phạm vi 1 mét, mà người bị đọc suy nghĩ phải nghĩ đến điều đó 3 lần liên tiếp mới dùng được.”

Loại dị năng tâm linh này giống như rác thải.

Nghĩ mà xem, coi như mắng bạn thì cũng phải chửi liên tiếp ba lần bạn mới nhận được.

” Năng lực đọc của cậu cũng ngang ngửa, bằng không đã sớm thông qua người lái xe này biết viên đạn trong súng của tôi là gì.”

“…”

Viên Trọng Hạ nghĩ thầm, chờ chút, tôi đây không biết!

Không đúng, Yến Long đang lừa u linh!

Viên Trọng Hạ nhanh chóng phản ứng lại, liếc nhìn Lục Địch đang có vẻ mặt u ám, người sau không hề có dấu hiệu nổi giận.

Quả thật không có gì đáng để giận, chỉ có sóng não của người sắp chết mới có thể phát tán ra ngoài cầu cứu đồng loại. Trong trường hợp bình thường, sóng não không thể bị ‘nghe’, thiên phú dị bẩm cũng phải ba lần trở lên mới nghe được.

Lục Địch ý thức được nhược điểm lớn nhất của mình ở đâu, đối phương bên kia có vô số thành tựu nghiên cứu khoa học có thể đưa ra đáp án, tầm nhìn xa trông rộng.

Còn anh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm bản thân mà thôi!

” Được rồi, anh thắng.” Lục Địch gật gật đầu, sau đó nhìn Viên Trọng Hạ cảnh giác như sắp nổ tung bất cứ lúc nào, nghiêm túc nói, ” Tôi không phải đến để diệt khẩu, cho dù mấy người có phát hiện ra thân phận của tôi, tôi cũng sẽ không làm chuyện điên rồ. Nếu như các anh chết, phiền toái đối với tôi chỉ có càng nhiều, hơn nữa vị này —— “

Anh chỉ chỉ Yến Long.

Đánh không chết nha, ngay cả cơ thể cũng là của người khác.

” Tôi đến đây không phải vì thân phận bị bại lộ, mà là vì lo lắng sẽ có lần tấn công thứ ba.” Lục Địch rất bình tĩnh, không có vẻ không tiện gì, ” Tôi là một người bình thường, không có kĩ thuật công nghệ cao, không có đoàn đội, không thể dùng máy quét chân dung liền biết được danh tính của nghi phạm nơi ngõ hẻm kia, cũng không cách nào tìm kẻ khả nghi có liên hệ với tên nghi phạm đó. Tôi chỉ có thể ngồi xổm gần trung tâm thương mại nhìn xe cộ của đội chấp hành đặc biệt mấy người, sau đó đi theo mấy người để lấy manh mối.”

” Cậu biết đội chấp hành đặc biệt? Cậu làm sao nhận ra xe của chúng tôi… Ồ, có một vài chiếc đậu trước ga tàu điện ngầm ngày hôm qua.”

Viên Trọng Hạ cảm thấy u linh thật sự là mèo mù vớ phải chuột chết, không chỉ ngồi xổm trên người y, mà còn ngồi xổm lên Yến Long.

” Cậu chạy từ bệnh viện đến à, đường cũng không ngắn ha!”

Đối mặt với sự thăm dò của Viên Trọng Hạ, Lục Địch căn bản không bị lừa, anh nói với Yến Long: “Tôi tên Lục Địch.”

Lông mày Yến Long nhíu lại, hắn hoài nghi một người tên là Lục Vân nằm ở bệnh viện số bảy.

Có phải trùng hợp không?

Hay là cố ý nói dối? Dù sao tiệm sách có hai nhân viên, họ quen biết nhau, đều rất trẻ, cũng đều có tên trong danh sách sàng lọc lần cuối.

Lục Địch hờ hững cười, bóng dáng chợt khuất dần.

Viên Trọng Hạ vội vàng quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Lục Địch đứng ở vỉa hè bên đường, vẫy tay chào bọn họ, quay đầu rời khỏi.

” Muốn đuổi theo không?”

” Đuổi không nổi.” Yến Long chậm rãi buông cánh tay xuống, cất vũ khí vào túi đựng.

Cuộc đối đầu vừa rồi, một Lục Địch hết cách với Yến Long, một Yến Long cũng không bắt được Lục Địch, chỉ có thể nhìn anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Viên Trọng Hạ ấn xuống một cái nút bên cạnh vô lăng, lập tức có hình chiếu phát ra. Không có chút gì ngoài suy đoán, khi Lục Địch lên xe thiết bị nào cũng hiện hoa tuyết, tất cả âm thanh ghi lại cũng đều là tiếng động kì lạ.

” Không có thực thể, có thể tùy ý hiện thân, có thể biến mất bất cứ lúc nào, còn có thể gây nhiễu camera và máy ghi âm… Tks, thật sự là một u linh nha!”

Yến Long yên lặng nhìn đồng đội, đột nhiên hỏi: ” Anh chắc chắn cậu ta không có thực thể?”

Viên Trọng Hạ vỗ đùi, ảo não nói: ” Cái tên này cố ý nói dối chúng ta? Cậu ta ‘thật sự’ đang ở bệnh viện số bảy đi!”

” Tôi không biết.”

Yến Long có cảm giác Lục Địch đây là đang đáp trả câu “Đoán xem” của hắn.

Hắn khoanh tay trầm ngâm nói: ” Cậu ta có thể đánh lừa thị giác con người, nguyên lý hoạt động là quấy nhiễu sự hoạt động của não bộ. Những hình ảnh mà mắt nhìn thấy phải qua sự xử lý của não bộ, nếu như não không xử lí thì chúng ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

Viên Trọng Hạ bừng tỉnh, chẳng trách y nhìn không thấy, nhưng Yến Long thì khác.

” Dáng vẻ u linh mà anh nhìn thấy như thế nào?” Yến Long hỏi.

” Ha, tuổi không lớn lắm, bộ dáng chân ráo chân ướt vào xã hội, trông như con gái…”

Viên Trọng Hạ miêu tả bộ dạng Lục Địch, sau đó hỏi, ” Có vấn đề gì không?”

Yến Long chậm rãi lắc đầu, hắn thấy bản thân gặp phải câu đố hóc búa rồi.

Vốn nghĩ câu hỏi này không khó lắm, là hắn bất cẩn.

” Vậy còn cần phái người đến bệnh viện không?”

” Đi.” Yến Long nghĩ thầm, hắn cần thêm manh mối.

Viên Trọng Hạ có chút bất an: ” Bây giờ chúng ta về căn cứ cậu ta có đi theo không?”

Yến Long lắc đầu: ” Sẽ không, cậu ta không nắm chắc được tôi đến tột cùng là dạng tồn tại như thế nào, nhưng cậu ta biết đây không phải cơ thể của tôi, đến căn cứ khả năng sẽ gặp được tôi chân chính. Tôi cũng hi vọng cậu ta sẽ đến, dù sao ở trong cơ thể con người tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cậu ta.”

” Cậu không phải đã đoán được thân phận của u linh rồi à?” Viên Trọng Hạ không dám tin hỏi, ” Nằm ở bệnh viên số bảy có một nhân viên tiệm giày, hai nhân viên tiệm sách? Chuyện vừa xảy ra khiến cậu lật lại suy đoán, thế mà cậu nói không biết?”

Yến Long im lặng một lúc, chậm rãi nói: ” Nghiên cứu khoa học đã kết luận từ lâu rằng linh hồn của người đã khuất không tồn tại, cho nên cậu ta phải là một sinh vật sống, mà người sống thì phải có cơ thể của chính mình. Coi như xuất hiện siêu năng lực ‘linh hồn’ có thể rời khỏi cơ thể đi chăng nữa, về lý thuyết thì ‘linh hồn’ không thể rời khỏi cơ thể quá xa, thời gian đi không thể quá lâu. Cái này tôi cũng nói rồi, không ngờ đêm nay cậu ta sẽ xuất hiện tại đây.”

Bệnh viện số bảy cách đường bắc Lưỡng Giang mười mấy cây số đấy!

” Nhìn ở góc độ khác, Lục Địch cũng có thể cố ý làm vậy, cậu ta biết mình sắp bị lộ, cũng biết tôi sẽ suy đoán như thế, vì vậy dùng cách này để tôi nghi ngờ, cậu ta có thể che giấu thân phận bản thân. Bây giờ cậu ta đang nói với tôi ‘Đoán xem’.”

Viên Trọng Hạ: “…”

Được rồi, đêm nay y chỉ là một người công cụ lái xe, cuộc đối đầu trong bóng tối không có quan hệ gì với y.

” Đúng rồi, viên đạn kia của cậu có công nghệ cao gì vậy, có thể bắn trúng u linh à?”

” Làm gì có loại đạn như vậy, tôi lừa mà thôi.” Yến Long bình tĩnh nói.