Tận Thế Lưu Vong

Chương 9: Bệnh viện

Bệnh viện nhân dân số bảy Thương Đô.

Trời đã về khuya, hàng lang của khoa điều trị nội trú xếp đầy giường bệnh, những chiếc ghế chờ xếp bên cạnh cũng đầy người nhà bệnh nhân mệt mỏi ngồi.

Tiếng tích tắc của máy móc vang một vùng, dường như cứ một quãng thời gian sẽ có cảnh sát lên tiếng báo động, nhân viên y tế trực ban chạy tới chạy lui đưa bệnh nhân chuyển bệnh nặng đột ngột đến phòng cấp cứu hoặc khu chăm sóc đặc biệt.

Mặc dù Thương Đô là một thành phố mới, quá trình mở rộng rất chú trọng đến tài nguyên y tế, số lượng bệnh viện vượt xa các thành phố có 10 triệu nhân khẩu khác. Nhưng tình trạng đột ngột khẩn cấp với hơn một nghìn người bị thương này vẫn rất nghiêm trọng với thành phố.

Bệnh viện số bảy chỉ tiếp nhận 200 nạn nhân của cuộc tấn công, thế nhưng lúc đó nhiều người có các triệu chứng tương đối nhẹ, giờ đây dần dần chuyển biến xấu.

Ánh đèn phòng giải phẫu vẫn luôn sáng cho đến giờ.

” … Tình huống các nạn nhân đều có thể tra được trong hệ thống bệnh viện, tại sao phải đi đến đây một chuyến?”

” Mệnh lệnh của căn cứ, đừng hỏi nhiều.”

Hai người thuộc đội chấp hành đặc biệt đứng bên cạnh luống hoa phía dưới tòa nhà khoa nội trú, ở trong bóng tối lặng lẽ lắp đặt một cái máy móc nhỏ.

” Cái này để làm gì vậy?”

” Bảo cậu đừng hỏi rồi, còn hỏi!”

” Anh Lưu, anh cũng không biết ha.”

“…”

Đội viên tuổi tác khá lớn quay đầu đánh đồng bạn mình một cái, người sau cũng không giận, chỉ nhỏ giọng thầm thì, ” Còn phải đến hai cái bệnh viện nữa, anh Lưu anh nhanh một chút đi, tôi còn muốn cùng Viên đội đi bắt nghi phạm đây.”

” Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bọn họ có máy nhiệt hồng ngoại, nếu như không phải bốn phía không có ai, vừa nãy họ cũng không dám đàm luận về nhiệm vụ.

Cho dù như vậy, cũng chỉ mới nói hai câu, không đầu không đuôi, người bình thường nghe được cũng không hiểu.

Luống hoa nằm ở chỗ khuất đèn, dù vào ban ngày cũng được coi là chỗ vắng vẻ, huống hồ chưa nói đến đêm không trăng. Trong bệnh viện cũng không có chó mèo hoang đi lạc, nơi này yên tĩnh đến khó tin.

Gió thổi qua, lá cây đung đưa.

Đột nhiên, một cái bóng hiện ra trong cái tối.

Âu phục giày da, tóc chải bóng loáng, thoạt nhìn vô cùng giống người thành công, chỉ là ăn mặc quá tận lực.

Nói cách khác, không phải là người có tiền hay có địa vị, nhiều nhất cũng chỉ là nhân viên văn phòng, hoặc người bắt buộc phải mặc âu phục đi làm.

Người đàn ông mặc âu phục ngẩng đầu nhìn khoa nội trú, sau đó đi quanh luống hoa hai vòng, phát hiện thiết bị lạ có kích thước bằng điện thoại di động.

“Đó là cái gì?”

Giọng nói nghi vấn đột nhiên vang lên, nữ giáo viên không biết đã đứng dưới tàng cây từ lúc nào.

“… Chà, hình như là đồ vật tìm kiếm nguồn gốc gây nhiễu.” Người đàn ông mặc âu phục nói mà không ngẩng đầu lên.

Máy móc không có màn hình hiển thị và không có số ghi kim chỉ nam, một hộp sắt vuông chỉnh tề.

Nữ giáo viên lo lắng hỏi: ” Anh chắc chứ?”

” Chuyện này làm sao có thể chắc chắn chứ? Tôi lại không thể tháo nó ra, chỉ có thể đoán.” Người đàn ông mặc âu phục tức giận nói, ” Bọn họ đang tìm u linh, đặc điểm lớn nhất của u linh là cản trở đường truyền tín hiệu khiến thiết bị hỏng hóc.”

Nữ giáo viên tức giận trước thái độ của người đàn ông mặc âu phục.

” Đây là ý nghĩ muốn đối mặt với nguy hiểm của anh? Chúng ta rất có thể sẽ bại lộ.”

” Chậc, nếu cô sợ thì đêm nay đừng ra tay!” Người đàn ông mặc âu phục ngữ khí khinh bỉ, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy lo ngại.

Hai người trông như thể sẽ đánh nhau, nhưng nơi đây không đủ an toàn nên họ chỉ có thể kiềm nén cơn giận.

Để phòng ngừa máy móc có chức năng ghi âm, nữ giáo viên trước tiên quay người đi sang một góc hẻo lánh khác.

Ước lượng khoảng cách đã đủ xa, cả hai đồng thời dừng lại, không nói tiếng nào ở trong bóng tối kìm chế khí tức.

Cơn giận dữ tích tụ này bùng phát không ngừng sau khi Lục Địch xuất hiện.

” Lục Địch, anh điên rồi à? Tại sao lại muốn liên lạc với người chính thức?”

” Anh muốn bị bắt vào viện nghiên cứu à?”

” Chúng tôi tin tưởng anh như vậy, anh lại biến mọi chuyển làm thành thế này?”

Người đàn ông mặc âu phục phun liền ba câu, nữ giáo viên ngay cả một lời cũng không cướp được.

Lục Địch cau mày, mặt không đổi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc âu phục, người sau giật mình một cái, ngậm miệng lại.

Bầu không khí ngưng trệ.

” Anh có nghe thấy không?” Lục Địch chỉ khoa nội trú phía sau mình.

” Cái gì?”

Người đàn ông mặc âu phục không có phản ứng gì, vẻ mặt nữ giáo viên hơi đổi.

” Người sắp chết khóc lóc, đầu óc bọn họ đang gào thét, anh không nghe thấy à?” Lục Địch một tay nhấc người đàn ông mặc âu phục, người sau hoảng sợ giãy dụa, thân thể như sóng nước lấp lóe, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi.

” Lục, Lục Địch anh bình tĩnh.” Người đàn ông mặc âu phục lắp bắp.

” Vừa vặn, tôi làm vậy cũng để cho các người bình tĩnh.”

Lục Địch buông tay, người đàn ông mặc âu phục chật vật ngã xuống đất, mu bàn chân đâm xuyên qua đá cuội, bộ dáng mờ mịt.

Mặt nữ giáo viên đầy sợ hãi, muốn nói lại thôi.

” Tôi biết sau lưng tôi các người đang nói gì về tôi, các người chán ghét tôi, hi vọng tốt nhất tôi nên biến mất. Nhưng đáng tiếc! Các người sẽ phải chịu đựng tôi mà sống trong bóng tối của tôi!” Ánh mắt Lục Địch tối tăm, lửa giận của anh như lưỡi dao đâm hai người kia liên tiếp lùi về sau.

” Có lúc tôi lười quan tâm, cũng không muốn bắt bẻ cái đạo đức giả của mấy người. Nói cái gì mà cần tôi, mấy người chỉ ở lúc nguy hiểm mới nhớ đến tôi rồi đẩy tôi ra chắn!”

Nữ giáo viên mấp máy miệng, không thể phát ra âm thanh.

” Tôi biết cô muốn nói gì, Hồ Cầm”! Cô đừng nói rằng đây là nghĩa vụ của tôi, là lý do để tôi tồn tại!” Giọng Lục Địch đột nhiên chuyển từ cao sang thấp, đổi thành ngữ điệu ẩn hàm uy hϊếp, ” Cho nên các người nên hiểu rõ, sau này đừng quơ tay múa chân với tôi. Chỉ kẻ đối mặt với nguy hiểm mới có tư cách nói chuyện.”

” Nhưng anh không thể giúp mọi người tránh khỏi nguy hiểm.”

Người đàn ông mặc âu phục cuối cùng cũng thu hết can đảm, nhưng lại nhanh chóng biến mất khi ánh mắt Lục Địch nhìn kĩ, anh ta cắn răng kiên trì nói hết lời: ” Ngày hôm nay nguy hiểm đến cỡ nào thì trong lòng anh cũng biết? Nếu như… Chúng ta sẽ tiêu tùng rồi!”

Người đàn ông mặc âu phục nhìn thì có vẻ nói không lựa lời, nhưng nói đến một số chỗ, anh ta kịp thời im miệng, bỏ qua câu then chốt.

” Nói tóm lại, nếu anh lao ra giải quyết hung thủ truớc mấy chuyện về sau sẽ không xảy ra.”

“Không thể.”

Nữ giáo viên bỗng nhiên lên tiếng.

Nàng run rẩy che mặt: ” Máy công kích sóng âm kia sau khi khởi động sẽ không dừng lại, nhấn cái nút kia được ích lợi gì nữa? Mà còn phải phá huỷ thiết bị, sau khi Lục Địch rời khỏi cơ thể, anh có thể làm cách nào cho anh ta nhanh chóng giải quyết một cái máy móc không có sinh mệnh?”

” Anh ta có thể khống chế hung thủ đập vỡ thiết bị.”

Lục Địch nhìn người đàn ông mặc âu phục, mặt vô cảm nói: ” Sau khi có người ngã xuống truớc mắt tôi, tôi không thể khống chế thân thể mình mà cũng ngã xuống. Tôi thấy một cảnh tượng hãi hùng đồng thời đầu cũng đau, thế nhưng không biết đang xảy ra chuyện gì, camera giám sát cũng không quay lại được cảnh tượng đó. Ngay tại khi tôi chuẩn bị rời khỏi cơ thể, công kích sóng âm liền bắn đến, vì thế tôi mới biết được chuyện gì đang xảy ra, một cuộc tấn công đủ gϊếŧ chết người. Sau khi công kích dừng lại, tôi nghe được những tiếng kêu thảm thiết… Cũng giống như bây giờ. Anh chất vấn tôi như thế, xem ra đã từng trải qua sóng âm tấn công? Vậy anh có thể phát hiện sớm và đưa ra quyết đoán chính xác?”

Người đàn ông mặc âu phục: “…”

Đây không phải phí lời à?

Ai mà lúc bỗng nhiên thấy choáng đầu, buồn nôn, tay chân không có sức lại nghĩ tới sóng âm tấn công!

Mọi người đều là người thường, không được huấn luyện đặc biệt, trong đầu không có cái khái niệm này, Hoa Hạ cũng chưa từng bị vũ khí sóng âm tấn công.

“Xin lỗi Lục Địch!” Nữ giáo viên khó khăn mở miệng, ” Chúng tôi lại coi mọi thứ như đương nhiên.”

Lục Địch không nói lời nào, anh đang nhớ lại.

Nhớ lại con quái vật to lớn mà vô hình đó, đi xuyên qua toà nhà và các bức tường, trong nháy mắt lấp đầy mười tầng của trung tâm thương mại – uy lực của vũ khí sóng âm đáng sợ đến mức khiến người gặp ác mộng.

Ngón tay Lục Địch có chút run rẩy, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn trời đêm đen kịt.

” … Nhưng sau này anh không nên nói chuyện với những người chính thức.” Người đàn ông mặc âu phục bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào cái thiết bị trong luống hoa, nôn nóng bất an gầm nhẹ, ” Trước đây bọn họ ở trong hàng chục hàng triệu người ở Thương Đô tìm kiếm ‘U linh’, hiện tại thì sao, chỉ cần tìm ở trong hơn một nghìn người! Anh có thể trốn được bao lâu? Chúng ta có thể trốn được bao lâu?”

Lục Địch nhìn anh ta như một kẻ ngốc.

Trước khi người đàn ông mặc âu phục bạo phát lần nữa, Lục Địch châm rãi nói: ” Lúc tôi đang đuổi theo kẻ tấn công, không cẩn thận chạm mặt cùng tên kia trong ngõ hẻm, liền bị lộ. Kẻ thù này nhất định phải đuổi theo chúng ta không tha, đã như thế phải tìm khuyết điểm của đối phương mới là một cách tự bảo vệ cho mình.”

” Anh nói cái gì?” Nữ giáo viên cùng người đàn ông mặc âu phục khϊếp sợ hỏi.

Lục Địch thoáng hiện lên một tia thương hại, không biết là thương hại cho đồng bạn hay cho chính mình nữa.

” Không hiểu à? Hôm qua u linh xuất hiện trong trạm tàu điện ngầm, sau đó hôm nay sóng âm tấn công nội thành, u linh liền lần theo kẻ tình nghi. Bọn họ cho u linh là anh hùng mặt nạ chính nghĩa trong phim hoạt hình, ‘ Hiệp sĩ u linh’ đứng ra bảo vệ dân chúng, hai người thấy cái này có khả thi không?”

Người đàn ông mặc âu phục: “…”

Nữ giáo viên: “…”

‘Hiệp sĩ u linh’ cái gì chứ, chó má, đương nhiên là không thể, người trong nhà tất nhiên biết chuyện nhà mình.

Bọn họ chỉ đặc biệt hơn người bình thường một chút, không có huyết thanh gấp 4 lần, không có siêu tóc độ, không có IQ như những nhà phát minh, còn không phải phú nhị đại, lấy đâu ra anh hùng mặt nạ! Người lao động nhập cư của các thành phố có thể có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi chứ, tâm lý không bay à?

Lục Địch nói thẳng như vậy, hai người họ còn có thể không hiểu?

Khả năng ‘U linh’ hành nghiệp trượng nghĩa tương đối thấp, nên khả năng ‘U linh’ có mặt tại hiện trường trong hai vụ tai nạn là rất cao.

Lần công kích sóng âm này, tất cả nạn nhân đều được đưa đến bệnh viện, vì để truy lùng những kẻ tấn công và tìm kiếm thông tin hữu ích, những người ở 1 km xung quanh trung tâm thương mại đều bị điều tra, toàn bộ thông tin đã ghi chép đầy đủ.

Còn tàu điện ngầm thì sao? Tàu điện ngầm ở Thương Đô phải quét mã vào ga, thẻ tàu để nạp tiền phải dùng tên thật hoặc sử dụng tài khoản tên thật để lâm thời mua vé một chiều tại máy bán vé.

Tìm người ra vào tại thời gian đó, so sánh với người được giải cứu, hỏi thăm nhân viên ở hiện trường, có bao nhiêu người có thể trùng hợp?

Nữ giáo viên rùng mình một cái.

—— không phải cơ thể phát run, là yếu tố tâm lí.

Người đàn ông mặc âu phục cũng ngoác mồm líu lưỡi, nói không ra lời.

” Tôi ước chừng có mấy chục người, may mắn thì chừng hơn một trăm.” Lục Địch không sốt sắng, dù sao căng thẳng cũng vô dụng, anh bình tĩnh phân tích, ” Phải cảm ơn lúc đó là lúc về nhà, trạm tàu điện ngầm ở phía bắc đường Lưỡng Giang, tiểu khu này của chúng ta không thể so với nơi cực đông người đó, trạm đó lại là nơi trung chuyển của hai tuyến tàu điện ngầm. Người đến ga chưa chắc đã lên chiếc tàu xảy ra sự cố, tàu điện ngầm 5 phút đồng hồ có một chuyến, chuyến trước chuyến sau đều có khả năng hoặc cũng không có khả năng là tàu điện ngầm xảy ra sự cố.”

Người đàn ông mặc âu phục vừa thở ra một hơi, liền nghe nữ giáo viên nói một cách vô cùng lo lắng: ” Nhưng họ có thể kiểm tra camera giám sát và tìm người trên đó.”

” Vậy phải xem họ có bị vẻ ngoài lừa dối hay không.”

Bị ép đấu trí đấu dũng chẳng thú vị chút nào.

Yến Long vạch ra Lục Địch không lo lắng lộ ra khuôn mặt thật, vậy anh có thể là nạn nhân trong cuộc tấn công trung tâm thương mại. Lục Địch thật sự hãi hùng khϊếp vía, cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân trong này, nên vừa nãy anh nói cho hai người đồng bạn nghe này đó.

Đối đầu trong im lặng không chỉ trừng mắt nhìn nhau, còn có cố gắng tìm ra kẽ hở của đối phương, đồng thời che đậy những góc cạnh sắc bén của bản thân.

Tiếc là, Lục Địch không có thu hoạch được nhiều, anh tin đối phương cũng như vậy.

” Tin vào may mắn hoặc chờ kết cục xấu đi.” Lục Địch liếc mắt nhìn đồng bạn hoảng loạn xoay người rời đi.