Thẩm Tử Diệc lại lặng lẽ cầm lên một cái hamburger: “Vẫn chưa ăn xong mà.”
Anh thấy mình bây giờ giống hệt phạm nhân trước ngày hành hình, như thể chưa ăn xong bữa trưa cuối cùng thì sẽ không bị kéo ra ngoài ăn đạn.
Lâm Du cười tủm tỉm nói: “Vậy anh ăn tiếp đi.”
Thẩm Tử Diệc đưa tới miệng lại yên lặng bỏ xuống, thật sự nuốt không trôi. Đương nhiên anh biết chuyện này không thể che giấu cả đời, nhưng bất kể bị phát hiện như thế nào vẫn tốt hơn rớt ngựa không kịp chuẩn bị lúc này.
Anh thích sĩ diện nhất, không đoán được Lâm Du sẽ có phản ứng gì, nếu như tức giận anh lại không biết dỗ. Ở nơi đông người lại càng không phát huy tốt, bèn nói: “Chúng ta về nhà nói nhé.”
Lâm Du sảng khoái gật đầu: “Được.”
Lâm Du ngồi trong xe, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình trong gương chiếu hậu. Cậu là người mới toanh phải học theo hướng dẫn rất lâu, cố ý dậy thật sớm để trang điểm nhẹ mới ra ngoài, thế mà lại là vì gặp anh xã nhà mình.
“Hầy, phí công trang điểm ghê.”
Bình thường cậu đều ngủ tới tự dậy, thỉnh thoảng thức sớm một hôm thật sự là muốn lấy mạng già này mà.
Thẩm Tử Diệc thấy cay trong lòng, sao gặp người khác thì là cất công tỉ mỉ, gặp mình thì là phí công trang điểm. Cơ mà bây giờ không dám làm bậy mà còn phải nói ngọt một chút: “Như vậy rất đẹp.”
“Lúc thường em không đẹp sao?”
Trước kia cậu làm gì dám hỏi, Thẩm Tử Diệc cũng sẽ không biết trả lời loại câu hỏi của mấy đôi yêu đương nhắng nhít này, khen cậu tới lên trời xuống đất, chỉ đành khô khan đáp: “… Đều đẹp hết.”
Lâm Du lại rất vui vẻ: “Là người đẹp nhất trên đời đúng không?”
“Ừm.” Thẩm Tử Diệc gật đầu một cách trịnh trọng, lại cảm thấy không đủ, “Em đẹp nhất.”
Sau đó không nói nữa, Lâm Du ngồi xiêu vẹo trên ghế chơi điện thoại. Thẩm Tử Diệc thức thời im miệng không hó hé, đoán rằng cậu muốn về nhà tính sổ hay là nghĩ trang này cứ lật qua như vậy.
Thật ra lòng hiểu mà không nói ra cũng tốt lắm, để anh khỏi phải đội quần nữa.
Lâm Du xem lại một lượt bình luận Thẩm Tử Diệc gửi cho cậu, còn có lịch sử trò chuyện của bọn họ, càng xem càng thấy ấm áp trong lòng. Cậu đang được người đàn ông ăn nói vụng về này yêu thương cẩn thận từng li từng tí.
Những điều Thẩm Tử Diệc muốn nói mà lại ngại không nói trước mặt, tất cả đều biểu lộ qua ID này.
Thật ra thì tất cả đã có dấu vết từ lâu, ví dụ như cậu vô ý nhắc tới cái gì đó trong “Lời tác giả muốn nói”, qua mấy ngày sau thứ đó nhất định sẽ được đưa tới tay cậu.
Chỉ là khi ấy bị tình yêu làm mê muội, cậu cũng thực sự không ngờ được người đàn ông bên cạnh mình mang nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn vẫn luôn là người “cao cao tại thượng” là thế, thường ngày lại xem tiểu thuyết sếp tổng bá đạo, vừa họp vừa cướp tem, giành vợ với một hội con gái.
Anh ấy cũng có thể ấu trĩ đến mức vui mừng thật lâu vì Lâm Du trả lời một câu “Hôn cục cưng”.
“Uống…uống nước không em?”
Thẩm Tử Diệc vừa vào cửa là tìm cơ hội nịnh nọt, ai có thể từ chối người đàn ông sẽ bảo bạn uống nhiều nước ấm chứ.
Lâm Du chớp chớp mắt: “Có phải anh dỗ người ta chỉ biết hỏi uống nước không vậy hở?”
Thẩm Tử Diệc ngẫm nghĩ: “Em đói chưa?”
“Chúng ta vừa mới ăn xong về nhà đó.” Lâm Du bật cười, “Anh ăn những ba cái hamburger.”
Anh quả thật không có tài lấy lòng người khác, cũng có mỗi bé ngốc Lâm Du không chê, hớn ha hớn hở mà đi theo anh. Thẩm Tử Diệc nản lòng nhụt chí nói: “ Em…không vui sao?”
Lâm Du hỏi lại: “Em viết hay không?”
Thẩm Tử Diệc sửng sốt: “Hay.”
“Vậy anh viết cảm nghĩ sau khi đọc đi.” Lâm Du ngồi trên ghế sofa đung đưa chân, ngàn năm mới có một thuở Thẩm Tử Diệc có tật giật mình bị bắt bí, muốn ghẹo anh một chút.
Thẩm Tử Diệc nghĩ thầm, sông có khúc người có lúc à.
Cũng trách mình giấu lâu như vậy, còn kéo cả trợ lý ra diễn trò. Anh vừa mới sống một cuộc sống như một đôi tình nhân bình thường, không muốn làm cho cậu buồn vào lúc này, thế là thuận theo ý cậu: “Được.”
“Được gì mà được,” Lâm Du nhảy lên ôm cổ anh, “Chồng em thương em, em mừng còn không kịp nữa là.”
Thẩm Tử Diệc khẽ khàng vỗ lưng cậu, lại nghĩ mà sợ: “Anh tưởng em giận.”
Lâm Du ôm anh không buông tay, ra sức cọ đến mức sắp tróc da mà Thẩm Tử Diệc cũng không cản cậu. Anh cũng mới phát hiện ra, anh rất sợ Lâm Du sẽ giận dỗi nổi cáu, cũng may mà bé con đáng yêu này luôn cười tíu tít chào đón anh.
“Đợi hoàn thành bộ này thì tới công ty anh làm nhé.” Thẩm Tử Diệc nói, “Ngắm em mãi không đủ.”
“Cầu còn không được.”
“Chồng ơi.” Lâm Du thầm thì bên tai anh, “Không phải anh muốn xem cái đó sao, hôm nay viết cho anh nha.”
Thẩm Tử Diệc trong chốc lát không xoay theo kịp: “Cái nào?”
“Í da, là cái đó đó,” Lâm Du nháy mắt với anh, “Viết cho chồng yêu một chút đồ mặn, đây là phúc lợi của fan cứng.”
Lâm Du nói làm là làm, không lâu sau đã ôm máy tính để lên đùi, còn kéo rèm cửa lên nhằm tạo bầu không khí.
Bây giờ cậu có hơi muốn rồi, viết cái này vừa hay. Cậu đỏ mặt trưng cầu ý kiến của Thẩm Tử Diệc: “Lấy phòng tắm lần đó làm nguyên mẫu được không?”
Thẩm Tử Diệc chỉ chỉ cửa sổ sát đất: “Anh thích chỗ đó, em biểu hiện rất tốt.”
Lâm Du vờ như không nghe: “Bây giờ không cho phép nhìn, em viết xong rồi anh xem.”
“Ừm, anh ở bên cạnh với em thôi.”
Lâm Du gõ chữ luôn tay, trên tay Thẩm Tử Diệc cũng không rảnh rỗi. Lâm Du không dừng lại, trong chuyện này cậu vẫn luôn rất chủ động, xoay đầu qua mổ lên môi Thẩm Tử Diệc một cái: “Có thể làm chút khúc dạo đầu trước, em viết sẽ càng có cảm giác hơn.”
Khúc dạo đầu cũng không đủ.
Lâm Du viết một hồi quần đã mất tích, Thẩm Tử Diệc vì không làm phiền cậu gõ chữ còn cố ý nói với cậu: Viết xong rồi mới động.
Lâm Du run tay xóa đi dòng chữ loạn xạ mà mới nãy bất cẩn gõ ra, không thể tập trung chú ý.
Thẩm Tử Diệc bóp nhẹ trái tai của cậu: “Không nhịn được hửm?”
Lâm Du mạnh miệng: “Em là vì hòa vào tình cảnh tốt hơn.”
“Chồng giúp em nhập diễn đi.”
Cậu vừa nói như vậy, Thẩm Tử Diệc nghĩ ra một cách chơi rất thú vị: “Muốn đánh cược không, bây giờ bắt đầu xem em viết xong trước hay là anh làm xong trước?”
“Máy tính rất đắt tiền….” Lâm Du đột nhiên nói.
“Hửm?”
Thẩm Tử Diệc không hiểu là ý gì, chỉ nghe Lâm Du lại nói: “Lên giường đi, em sợ lát nữa em không ôm được quăng nó luôn.”
Người quý ở chỗ tự biết mình, Thẩm Tử Diệc rất vui mừng. Giúp cậu dời trận địa từ sofa, tiện thể liếc qua nội dung trước mắt, bé cưng rất ngoan, suy nghĩ rất buông thả.
Thẩm Tử Diệc nhìn trong mắt, tựa như những năm tháng cày bừa cần mẫn đang sáng ngời rực rỡ. Tuy rằng Lâm Du thường khen anh tuyệt, nhưng mà chưa bao giờ khen anh tuyệt vời tràng giang đại hải như vậy.
Lâm Du cũng không để Thẩm Tử Diệc giúp cậu “tìm cảm hứng” nữa, nằm bò trong ổ chăn gõ chữ như bay: “Nếu như em viết xong trước, bắt đầu từ bây giờ cho tới tết, anh đều không được tăng ca, về nhà với em.”
Lần cược này kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng hiếu thắng của cậu, đến thi đại học cũng không để tâm viết như vậy.
Thẩm Tử Diệc sớm đã nhìn thấu cậu: “Em viết không xong đâu, lát nữa sẽ bị anh làm tới không đánh chữ nổi.”
Nhìn kỹ góc nghiêng của cậu, vừa nãy bị trêu chọc một lúc, đuôi mắt hơi ửng đỏ, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc càng làm người ta muốn ấy ấy hơn.
“Anh cũng không làm xong đâu, bởi vì em sẽ hút lấy không cho anh ra.”
Đàn ông cớ sao phải làm khổ đàn ông, việc này đã định trước là một kết cục không giải được.
Thẩm Tử Diệc nhìn bộ dạng ý chí chiến đấu hừng hực của cậu, tay khoác lên eo cậu, không nỡ nhẫn tâm lại châm chước nói: “Cho em nửa tiếng đó, đừng nói anh ăn hϊếp em.”
Lại bật cười dán tới bên tai Lâm Du: “Nửa tiếng này nếu như em không xin anh vào thì xem như em thắng.”
…
Lần này Lâm Du nghỉ ngơi những mấy ngày mới lấy lại sức, còn phải gửi phần truyện hôm đó chưa viết xong do làm chuyện quan trọng hơn tới mail của Thẩm Tử Diệc. Thẩm Tử Diệc đọc rất là high, lại tắt đèn kéo rèm… vì đánh cược mà tổn hại sức khỏe mà.
Hai người bận rộn chuyện của mình một hơi, rất nhanh đã tới nghỉ tết. Thẩm Tử Diệc thật ra không thích làm việc, anh thích đọc tiểu thuyết, ngẩn người, đi ngủ, ngủ với Lâm Du.
Ở lì trong nhà có thể không động đậy sẽ không động đậy, muốn xà nẹo với Lâm Du, nhưng cậu lại bận sửa bản thảo để chuẩn bị xuất bản, còn bận rộn hơn lúc thường.
Lần này thì hay rồi, cái người cả ngày chết dí trong phòng sách không ra biến thành Lâm Du. Thẩm Tử Diệc không có gì làm, lởn vởn quanh cậu, vừa phiền muộn anh không thể dính vợ như vậy, quá không bá đạo, vừa bưng trà rót nước: “Còn cần gì nữa không, ăn trái cây không em?”
Mấy ngày như thế, Thẩm Tử Diệc cảm thấy bị lãnh đạm, cố ý sừng sộ chày cối bên cạnh cậu: “Nấu cơm đi, anh đói rồi.”
“Không được mà.” Lâm Du cắm đầu vào máy tính không thèm ngẩng lên, từ chối thẳng: “Làm tay bị thương sẽ làm chậm tiến độ.”
“Được rồi để anh nấu.” Thẩm Tử Diệc thỏa hiệp nhanh chóng: “Anh có chữ ký tay không?”
“Ký, ký cho anh một trăm tấm cũng được. Không phải anh còn được đọc ngoại truyện độc nhất vô nhị sao?”
Thẩm Tử Diệc lại sướиɠ rơn. Lâm Du ngẩng đầu lên, anh liền chống bàn hôn cậu.
Chờ Lâm Du làm xong việc trong tay thì cũng đã nghỉ lễ xong. Thẩm Tử Diệc muốn cho cậu nghỉ ngơi vài ngày, Lâm Du lại không đồng ý: “Em chạy deadline bất kể ngày đêm là vì hôm nay có thể đúng giờ đi làm với anh. Em muốn mỗi ngày đi theo anh, anh không đá đi được đâu.”
Ngày đi làm lại đầu tiên, trợ lý cũ không bị đuổi, Thẩm Tử Diệc lại nhận thêm một trợ lý mới.
Trợ lý mới làm chung một văn phòng với anh, Thẩm Tử Diệc ngẩng đầu là có thể thấy cậu. Làm việc, ngồi ngốc ra hay là trộm lười làm việc, như thế nào cũng đều là dáng vẻ Thẩm Tử Diệc thích.
Trợ lý mới gục trên bàn ngủ, Thẩm Tử Diệc đi qua đắp chăn cho cậu, nhìn thấy cậu lại đào hố truyện mới, tên truyện là “Những ngày ân ái của sếp tổng và chim hoàng yến”.
- Hoàn-