Hiên Gia Toạ Quốc

Chương 12: Ngoại Truyện 2

[ Trạm dừng chân : Nhật ký dưỡng bảo bảo - Sói lớn cùng sói nhỏ tranh nhau dính lấy tôi ]

...

Tôi thấy thật xấu hổ khi phải đề cập đến vấn đề này.

Nhưng mà... Chỉ mới đến ngày thứ năm của kỳ hạn tuần trăng mật, tôi đã phát hiện mình mang thai.

Chính Quốc nói với tôi, thế này vẫn là hơi muộn, vì kể từ khi cả hai xác định mối quan hệ yêu đương, anh đã bắt đầu nỗ lực cày cấy rồi.

Đoạn, anh nâng người tôi lên một cách cẩn trọng, đặt nhẹ nụ hôn trên mặt bụng phẳng mềm của tôi, cười đầy thoả mãn.

Tôi nghe xong chỉ muốn bấu vào hông anh một cái, mắng to "Đại sắc lang!!!".

...

Tuần trăng mật rút ngắn.

Chính Quốc đưa tôi về nhà trong sự háo hức chờ mong của mọi người.

Tin tức lan nhanh thật.

Xe vừa chạy qua cổng lớn tiểu khu, tôi đã cảm nhận được ánh mắt trông mong của Âu quản gia, nghe có chút vô lý, nhưng mà đó là sự thật.

Chính Quốc nhẹ nhàng bế tôi xuống xe, mặc kệ tôi có tình nguyện hay không, cứ vậy giữ nguyên tư thế đó mà đi vào.

Âu quản gia ở phía sau cười hiền từ.

"Đúng là hỉ sự. Đúng là một hỉ sự.."

Chính Quốc có vẻ rất hài lòng với lời nói này của ông.

Anh không ngại nở nụ cười cả ngày, tôi nhìn đến có chút say.

...

Tuần thai thứ ba.

Tôi phát hiện thảm lông trải khắp nhà một lần nữa được đổi mới, không khỏi hướng Âu quản gia.

"Sao dạo này đổi thảm liên tục vậy ạ?"

"Thưa cậu, hôm nay trước khi ra cửa, Đại thiếu đã dặn, ngài ấy cảm thấy thảm lông đợt vừa rồi vẫn chưa đủ độ mềm và ấm, cứ để vậy thì thật không tốt."

Tôi bất đắc dĩ cười trừ.

"Cháu thấy như vậy cũng rất ổn rồi.."

"Tôi cũng có suy nghĩ giống Đại thiếu, thảm lông lần trước không thể so sánh với bộ mới đối ngày hôm nay, thưa cậu." Âu quản gia nhẹ nhàng giải an tôi.

Tôi cảm thấy bất đắc dĩ lần hai.

...

Tôi khá chắc chắn khi cho rằng bản thân mình là một người nhạy cảm.

Tôi càng khẳng định điều đó sau khi bảo bảo xuất hiện và lớn dần trong tôi mỗi ngày.

Chán ăn, mệt mỏi, mỗi bước đều như là đang bay thì cũng thôi đi, đằng này tôi còn có nhiều suy nghĩ cùng cảm giác lo lắng lạ thường.

Dạo gần đây, chồng tôi có vài điểm không đúng lắm.

Nếu nói khác trước thì cũng không hẳn, anh vẫn chăm bẵm tôi rất cẩn thận và chu đáo, chỉ có hơn chứ không kém.

Ấy vậy sao tôi vẫn bất an nhỉ?

Hễ ở nhà, ngoại trừ lúc dùng bữa hay đến khi tôi phải tập luyện các bài tập cho thai kỳ ra thì... đều sẽ thấy ông chồng nào đó ở lỳ trong thư phòng.

Mãi đến đêm, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, anh mới về phòng, vén chăn nằm xuống cạnh, ôm tôi vào lòng.

Tôi cảm thấy tò mò mãi như vậy cũng không phải là cách, cho nên hôm nay tôi nhân lúc anh vẫn còn làm việc, liền lặng lẽ đứng ở phía sau bóp vai cho anh.

Anh có vẻ hơi giật mình, sau đó thả giấy bút trong tay xuống, ngả lưng ra ghế rồi nắm lấy tay tôi kéo vào lòng ôm ôm.

Tôi giả vờ bất mãn hỏi anh vấn đề kia, thấy anh nhướng mày ho khan.

"Em đang có bảo bảo, anh không nên quá gần gũi 24/7, như vậy rất không ổn."

Thế nào là không ổn, tôi toan hỏi thì chợt ngây người bừng tỉnh. Rồi tôi xấu hổ vùi mặt vào hõm cổ của anh mà cười lớn.

Tôi trêu ghẹo "Cái này là Hạo Nam cho anh biết?"

Anh không đáp, nhưng hai tai đều đỏ ửng cả rồi, tôi cười nghĩ, anh nào có thể hỏi em trai mình mấy chuyện này, anh chính là một kẻ sợ mất mặt a.

"Đáng đời anh!"

Anh cười, đưa tay xoa xoa rồi nâng tôi lên, để tôi có thể dựa vào thoải mái hơn.

Quả nhiên, không nên nói chuyện ẩn ý với một con sói háo sắc.

...

Gần đến ngày bảo bảo chào đời.

Âu gia lớn bé gấp rút chuẩn bị công tác "cấp báo phòng sinh".

Chính Quốc mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tôi biết rõ, anh cũng căng thẳng chẳng kém ai.

Đêm trước ngày vào viện, anh ôm nhẹ lấy tôi hỏi, có sợ hãi không, tôi hiểu, anh cũng đang tự hỏi chính mình, chúng tôi đều là cùng một tâm trạng, hứng khởi, bồn chồn, bất an cùng hy vọng.

...

Ngày tôi nằm trên giường phẫu, tôi thấy anh mặc trên người bộ đồ bảo hộ, chăm chú cùng thận trọng nắm chặt tay tôi, lau đi những vệt mồ hôi trên trán mà tôi đã vã ra vì đau đớn.

Tôi biết, tôi đau một, anh đau mười, tôi đẫm lệ, đôi mắt anh cũng đỏ ngàu.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng chờ đợi được tiếng khóc đầu tiên của bảo bảo, cùng tiếng chúc mừng đầy vui vẻ từ các y bác sĩ.

Tôi nặng nhọc thở phào, muốn anh đưa đứa bé đến cho tôi ngắm, mới nhận ra, anh lại chẳng hề nhìn đến nó, chỉ chăm chú hôn trán tôi, hôi môi tôi, thì thào "Hiên Hiên giỏi quá, Hiên Hiên làm rất tốt."

Sau đó anh mới chịu để tâm đến bé, lúc này cẩn thận bế lên đặt bên cạnh tôi.

Rồi anh hào hứng nghĩ nghĩ, hướng tôi hỏi, bảo bảo là bé trai, vậy gọi là Âu Tưởng Hy nhé.

Tôi bật cười, nói được.

Tưởng Hy, Tưởng Hiên, nhớ Hiên...

...

Tiệc đầy tháng.

Âu gia náo nức trang hoàng.

Khách mời đến dự không nhiều không ít, vừa đủ thân quen.

Hôm nay tôi vận cho tiểu Hy một thân áo bông liền qυầи иᏂỏ màu phấn thoái mái, trông hết sức đáng yêu.

Bé nghịch ngợm vươn búp tay mũm mĩm kéo kéo phần áo trước bụng tròn, ê a bẹp miệng, rồi hướng đôi mắt to về phía tôi, bập bẹ muốn gì đó.

Tôi ôm bảo bảo lên rồi khen "Tiểu Hy đẹp trai nhất!"

Tiểu Hy cười khanh khách thoả mãn, ôm lấy cổ tôi, hôn lên má tôi đầy yêu thích.

Chính Quốc tiến vào lúc nào tôi cũng không hay, anh một bên đặt tiểu Hy lại trong nôi, một bên ôm chầm tôi, rồi cũng bắt chước bé, quấn lấy môi tôi một hồi thật lâu.

...

Một nhà ba người đi xuống muộn, liền bắt gặp ánh mắt cười ẩn ý của mọi người, tôi sao có thể không đỏ mặt, mà người nào đó gây tội lại hoàn toàn tỉnh bơ.

Chúng tôi quây quần tại sảnh lớn, dùng bữa trong bầu không khí rôm rả vui vẻ.

Sau đó, đến màn lễ chính thức, chủ nhân bữa tiệc, tiểu Hy thiếu gia nào đó rất biết thời thế, ưỡn người đăm chiêu nhìn những món đồ chơi bày đầy trước mặt.

Trông cái dáng vẻ bình tĩnh suy tư kia mà tôi phải bật cười.

Bé thấy tôi cười lớn, liền cho rằng bé như thế có thể khiến mọi người vui, thế là liền làm một tiểu - bình - tâm - Hy thêm mấy phút nữa, rồi mới chậm chạp vồ lấy bông hoa nằm ở phía bên phải của bé.

Mọi người, kể cả tôi, có chút bất ngờ, còn đang tưởng rằng bảo bảo sẽ chọn những thứ có nhiều màu sắc hơn, còn bông hoa nhỏ kia chẳng có mấy sự nổi bật, thế mà lại thành đồ thu hút bé nhất.

Tôi trông thấy Âu Hạo Nam ngồi bên cạnh Trịnh Thạc phấn khởi đứng lên, tiến đến gần tiểu Hy, đưa hai tay nâng bé đối diện với mình, nhìn chằm chằm.

Tôi còn đang chẳng hiểu sự tình ra sao thì đã thấy y quay qua liếc nhìn tôi, rồi lại quay về nhìn bé, cuối cùng lại dừng trên mặt tôi, để lại một câu... ừ, hơi khó hiểu.

"Anh dâu, tiểu Hy... giống chúng ta!"

...

Năm nay, bảo bảo tròn 5 tuổi.

Tiểu Hy là một đứa trẻ dính người, đó là theo lời nói của tôi.

Tôi nghĩ, bé giống bố nó. À không, tôi khẳng định, tính cách bé không khác gì chồng tôi.

Sói lớn sói nhỏ, tôi không phải tự nhiên nghĩ ra cái cách gọi này, mà là tôi dùng sự quan sát nhạy bén nhiều năm để hình dung.

Tiểu Hy thông minh, rất biết cách phân đua với Chính Quốc trong việc... tranh sủng từ tôi.

Tôi khó có thể phớt lờ cái ôm nỉ non của anh, càng khó có thể bỏ qua sự nũng nịu của bảo bảo.

Tôi thật sự khó xử. Tôi bùng phát.

Và rồi, cuối cùng thì, sói lớn sói nhỏ cũng đã bắt tay hợp tác như hai người ông trưởng thành, cũng chỉ có họ biết, bên trong đó vẫn phải có một chút điều kiện.

Sói nhỏ muốn có em.

Sói lớn muốn... ăn tôi.

Được rồi, thế giới tạm hoà bình.