"Ngài Phó, khả năng thắng kiện rất thấp, bên kia nắm được nhiều bằng chứng có tính xác thực cao, vô cùng bất lợi cho chúng ta. Ngài..."
Một bên, luật sư phụ trách nghiêm túc khuyên giải, nhưng có vẻ người phía đối diện không nghe lọt tai một chút nào.
"Đừng có nói mấy lời đi vào ngõ cụt như thế với tôi. Tôi thuê ông không phải để nghe những điều này. Chưa đánh đã chạy? Ông thế thì cmn bỏ nghề luôn đi! Tôi nói rõ luôn, Phó Thần tôi hôm nay nhất định phải thắng, ra khỏi cái chỗ thối tha này, ông có hiểu hay không?"
Phó Thần tay vẫn còn bị còng, hắn cố chấp vỗ bàn, chồm người kề sát khuôn mặt tiều tụy phờ phạc, ánh mắt hằn những tia đỏ, hướng y nói to.
Cảnh sát canh giữ tiến đến ghì hắn lại ghế ngồi, lớn tiếng quát "Trật tự đi!".
"Tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức. Hôm nay, tôi chỉ đến đây khuyên ngài nên nhìn nhận rõ hoàn cảnh của bản thân, tránh đi xa đến mức tự mình hại mình. Xin phép." Luật sư Phan thở dài lắc đầu bỏ đi.
Phó Thần không nhịn được đứng dậy hét theo hướng y, một hồi liền bị kéo lại vào phòng tạm giam.
...
Hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh khỏi cửa lớn Âu gia.
"Sau khi kết thúc, em có muốn đi đâu đó du lịch không?"
Âu Chính Quốc ôn tồn hỏi, trong giọng nói thấp thoáng lo lắng. Không thấy đối phương trả lời, anh liền quay lại nhìn.
Nhạc Hiên đặt tay mình vào lòng bàn tay lớn của anh, vỗ vỗ rồi lại nắn nắn. Cậu ngẩng lên đối mặt với anh, cong mắt cười.
Âu Chính Quốc biết cậu đang dùng hành động này để an ủi mình, chỉ cần nhìn vào mắt cậu, anh đều hiểu.
Nhạc Hiên là muốn nói, cậu đã lớn, có thể thẳng lưng đối diện với sự thật rồi, không còn phải khiến anh khổ tâm vì cậu nữa.
Âu Chính Quốc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cậu, chăm chú thật lâu cũng không hỏi thêm lời nào.
Họ cứ vậy im lặng, nhưng khoảng cách giữa cả hai, cũng đã rút ngắn đi rất nhiều.
...
Trước cổng toà, hai nhà không hẹn mà gặp.
Mẹ Phó cùng Nhạc Phong và vài người Phó gia cũng đang bước về hướng này.
Mẹ Phó trông thấy Nhạc Hiên, bà không khỏi bất ngờ cùng nhớ thương mà hướng cậu chầm chậm vươn tay ôm lấy. Nước mắt không kiềm được cũng bắt đầu tuôn rơi.
Bà vỗ về cậu, có bao nhiêu điều muốn hỏi han nhưng rồi lại chẳng thể mở miệng.
Nhạc Hiên biết bà có cỡ nào quan tâm mình, cũng biết bà không đáng phải chịu đựng những điều này, nhưng vốn mọi chuyện lại cứ vậy, có lửa có khói mà xảy ra, người nộp đơn kiện cáo con trai bà vào tù, không ai khác ngoài cậu.
Đời mới trớ trêu làm sao.
Nhạc Hiên nhẹ nhàng kéo tay bà ra, đối mặt nói, nên bắt đầu thôi.
Còn với Nhạc Phong, ngay cả một cái liếc mắt cậu cũng lười. Cùng mấy người Âu gia bước trước bước sau tiến vào trong.
"Duật..." Nhạc Phong khấp khởi gọi tên người đàn ông cao lớn kia, nhưng chẳng một ai đáp lời y.
...
Bên trong phòng toà dần dần kín ghế, khi tất cả đã ổn định, phía bồi thẩm đoàn cũng bắt đầu lần lượt tiến đến hàng ghế chủ toạ.
Ngài thẩm phán bắt đầu cất lời mở phiên. Bị cáo Phó Thần cũng được dắt ra.
Lúc bước vào từ cánh cửa phía hông sau, hắn đã trông thấy Nhạc Hiên, ngồi bên cạnh còn có Âu Chính Quốc.
Ánh mắt hắn hằn lên sự kinh ngạc cùng minh bạch. Một đường bị dắt đi hắn cũng không rời cái nhìn khỏi người cậu.
Trịnh Thạc vận một thân áo choàng đen vấn đỏ, nghiêm nghị đứng đối diện luật sư Phan.
Sau khi bắt đầu đi vào xét xử, y hướng phía chủ toạ cất giọng.
"Tôi xin phép thay mặt thân chủ của mình bắt đầu đệ đơn tố cáo.
1. Vào đêm ... trên đoạn đường ..., bị cáo đã lái chiếc xe mang biển số ..., cố ý gây ra hành vi đâm người tự chủ. Sau khi chắc rằng thân chủ tôi đã mất ý thức, bị cáo lập tức bỏ chạy. Bị cáo khi đó đã cho rằng hiện trường không có camera cùng nhân tố con người nào có thể đứng ra cấu thành nhân chứng cùng vật chứng, y mới không ngần ngại thực hiện hành vi phạm tội này."
Phó Thần hai tay bấu chặt, nổi cả gân xanh, hắn nghe rõ mồn một, trong đầu như có đoạn phim đang dần tua lại cảnh tượng đêm đó.
"2. Cách ngày ... một tuần, bị cáo lại tiếp tục tái thực hiện hành vi gϊếŧ người một lần nữa. Người bị hại được cho là đã chứng kiến và quay lại toàn bộ quá trình phạm tội của bị cáo đối với thân chủ tôi. Bên gia đình bị hại vì lý do cá nhân nên đã ủy quyền gộp đơn..."
Sau khi Trịnh Thạc ngừng trình bày. Luật sư Phan cũng đứng lên phản bác.
Y chiếu theo lệ, cho rằng những điều mục được đưa ra từ bên bị hại chưa có căn cứ hay bằng chứng rõ ràng, mặt khác, không thể khẳng định Phó Thần cố ý lái xe đâm chết người, sẽ bị gán vào tội vu khống.
Trịnh Thạc từ đầu đã nắm chắc tinh thần của đối thủ, quả thực bên họ chỉ có thể phản biện "hờ".
Y cũng không chần chừ xin phép bồi thẩm đoàn được đưa ra bằng chứng đầu tiên.
Sau khi có sự đồng ý, video cũng đã mở ra.
Phát xong video, tất cả mọi người đều ồ lên. Mẹ Phó trân trân nhìn, lòng bà như chết lặng, thân thể run rẩy không ngừng thở dốc.
Nhạc Phong ngồi bên cạnh lại bình tĩnh đến lạ, y không che giấu mà đưa ánh mắt oán độc về phía Nhạc Hiên.
Y nghĩ, tại sao cậu lại không chết quách đi cho rồi, lại nghĩ, Phó Thần quả là một tên ngu ngốc.
Sau đó nhân chứng, người nhà của bên bị hại thứ hai, cũng đã ra mặt, kể rõ trình tự.
Theo tình hình hiện tại, nếu như bên phía luật sư Phan đưa ra bằng chứng bào chữa thuyết phục, để cho Phó Thần từ tự chủ thành say xỉn vô ý gây tai nạn, mức án sẽ được giảm.
Có điều, ông lại không làm như vậy, nếu muốn thắng, cũng cần phải quang minh.
Trịnh Thạc hướng Phó Thần hỏi dồn rất nhiều, nhưng hắn chỉ một mực cố chấp phản đối, la hét, phủ nhận.
"Mấy người đều bị lừa, tôi có lý do, tôi đều có lý do!"
Đoạn, hắn nhìn chòng chọc vào Nhạc Hiên, nói cậu gϊếŧ con hắn, hắn mới trả thù, là chính đáng.
Rồi hắn quay ra chỉ vào Nhạc Phong, rằng y biết điều đó, nên y cũng là đồng phạm.
Thế là việc mang thai giả cùng tội đồng phạm của Nhạc Phong cứ thế phơi bày ra trước mắt mọi người.
Y hận không thể nhào lên đấm cho hắn tỉnh ra. Có chết rục trong tù cũng đừng mong kéo y xuống cùng.
Mẹ Phó thấy hắn phát điên gào lên ầm ĩ, bà cũng không chịu nổi nữa mà mất chống đỡ, ngã hẳn ra, may còn có người ôm lại kịp.
Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Thằng con ngu dốt này sao đến giờ vẫn không thể phân rõ đúng sai.
Âu cũng là tự làm tự chịu, bà không muốn nhìn nó thêm một giây phút nào, càng không thể thẳng lưng đối mặt với Nhạc Hiên cùng ông bà Nhạc nơi suối vàng được nữa rồi.
Phía chủ toạ gõ búa ba hồi cũng không ngăn được trận hỗn loạn. Thẩm phán ra quyết định tạm dừng nửa giờ đồng hồ.
...
Âu Chính Quốc cúi người ôm vai Nhạc Hiên vỗ về.
"Sẽ nhanh thôi."
"Vâng."
Sau khi toà mở lại phiên. Phó Thần cũng đã bình tĩnh hơn, đứng ở vành móng ngựa nghe phán xét cuối cùng của bồi thẩm đoàn.
"Xét theo Điều ... Bộ luật hình sự quy định, bị cáo tại lần đầu thực hiện hành vi gϊếŧ người nhưng hậu quả không như mong đợi, được cấu vào tội "phạm tội chưa đạt đã hoàn thành".
Liền sau đó, bị cáo lại tái phạm và lần này hậu quả đã như mong đợi, được cấu vào tội "gϊếŧ người có tự chủ".
Chiếu theo Khoản ..., Điều ... Bộ luật hình sự 20XX:
Bị cáo Phó Thần, bị đệ đơn đầy đủ thực chứng, phán tù chung thân!
Bãi toà!"
...
Khi mọi người đồng loạt đứng lên, Nhạc Hiên cũng không quên để lại một câu.
"Phó Thần, năm đó, cảm ơn anh đã che chở cho tôi khỏi cây gậy sắt giáng xuống từ gã mặt sẹo."
Thoáng chốc, cậu trông thấy bóng lưng hắn cứng đờ, run rẩy, rồi sụp đổ.
Trước khi ra khỏi cửa, cả cậu và hắn đồng thời quay lại đối mặt với nhau.
Cậu thấy trong ánh nhìn của hắn không còn chút nào oán hận, hay chán ghét, mà ở đó là ánh sáng bừng tỉnh cùng yêu thương đến điên dại, như cơn thủy triều tràn ra nơi khoé mắt, càng tựa như, cái tín ngưỡng ấy, một lần nữa đặt về đúng chỗ vậy.
...
Trịnh Thạc đã cởi bỏ áo choàng cùng gọng kính, thay vào bộ vest lịch lãm, vơi bớt dáng vẻ nghiêm túc, không khỏi khiến Âu Hạo Nam thán phục.
"Sao mà anh ăn mặc kiểu gì trông cũng bảnh bao vậy nhỉ? Cái giá trị nhan sắc này, so với anh Quốc cũng không kém đâu nha."
Trịnh Thạc đã quen với lời lẽ thẳng thừng của cậu, chỉ cười, trong lòng lại nghĩ "sớm thôi, để đến lúc tôi cởi bỏ hết, cho em tường tận thưởng thức, khi đấy sẽ là một cái nhìn khác."
Âu Hạo Nam thấy y cứ cười vậy, còn tưởng rằng y tự mãn, cậu bĩu môi quay đi chẳng khen nữa.
Phía sau, Âu Chính Quốc còn đang nắm chặt tay Nhạc Hiên. Trông anh rõ bất mãn, lại chẳng hiểu là đang bất mãn điều gì.
Nhạc Hiên kéo tay anh lại, cười hỏi "Anh sao vậy, không phải nên vui vẻ vì mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"
Âu Chính Quốc cũng dừng lại nhìn cậu chăm chú, anh hiểu rồi, lần nữa thấy ánh mắt của tên đó tràn ngập tình yêu đối với Hiên Hiên, anh ghen. Sao hắn dám càn rỡ mà nhìn Hiên Hiên như vậy? Nhưng anh cũng không nói gì, ôm chặt lấy cậu.
Không chỉ Âu Hạo Nam cùng Trịnh Thạc thấy cảnh tượng này, người đi theo đoàn sau cũng không rời mắt.
Nhạc Phong như bị mất khống chế hét lên "Duật!", khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh.
Âu Chính Quốc cau mày đứng thẳng lại, nhưng hai tay vẫn còn vây Nhạc Hiên trong ngực, cũng không quay lại nhìn y, trầm trầm cảnh cáo.
"Cái tên Duật này, cậu không có quyền gọi. Phiền sửa thành Âu Chính Quốc!"
"Duật, anh không phải là không hiểu, tình cảm em đối với anh chưa bao giờ thay đổi..."
"Câm miệng!"
Nhạc Phong giật mình trước sự phẫn nộ của Âu Chính Quốc.
"Cậu Nhạc. Tốt nhất đừng khiến người khác càng thêm chán ghét sự tồn tại của cậu."
Âu Chính Quốc không muốn để Nhạc Hiên phải nghe hay nhìn thêm điều gì. Anh ôm cậu toan hướng phía đỗ xe mà đi.
Nhạc Phong sao có thể dễ dàng buông tha, y hét lên "Nhạc Duật, anh có biết anh yêu em trai mình cũng là điều kinh tởm không? Tôi yêu anh thì anh chê anh tránh, vậy anh thử hỏi lòng mình xem, tình cảm anh dành cho nó có nên coi là đáng ghét hay không?!"
Nhạc Hiên ngạc nhiên đứng khựng lại, mắt trừng mở lớn, không đợi Âu Chính Quốc nói gì, cậu đã quay lại nhìn thẳng y, hỏi ngược.
"Anh.. vừa nói cái gì?"
"Ôi chao. Mày thật sự không biết gì? Uổng cho một đầu óc thông minh. Mày có biết Nhạc Duật đã có cái ý đó với mày từ rất lâu rồi không? Anh ta coi mày là báu vật, yêu chiều hết mực, nhưng với tao thì một cái liếc cũng không có, vậy mà chỉ có mỗi mình mày ngu ngốc không nhận ra..."
Nhạc Phong chế nhạo cậu, trông y như kẻ điên không ngừng tiến đến.
Nhưng chưa kịp nói xong đã nhận ngay cái tát từ Âu Chính Quốc. Anh đưa tay nắm cổ áo y gằn giọng.
"Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là chạm đến giới hạn của Âu Chính Quốc này!"
Nói xong anh hất mạnh y ngã ra, rồi ôm chặt Nhạc Hiên còn bần thần, bế cậu lên xe.
Âu Hạo Nam lắc đầu nhìn rồi đi theo sau, Trịnh Thạc bảo cậu đi lấy xe trước, rồi đứng trước mặt kẻ đang còn chật vật nằm trên đất kia, từ từ cất giọng.
"Nhạc Phong, mỗi người đều có ý hướng riêng. Đừng đặt suy nghĩ của bản thân lên người khác, càng đừng ích kỷ đánh ác ý lên bất kỳ ai, nhất là người thân ruột thịt của mình. Hôm nay cậu bị gán tội, nhưng vì theo luật, không có bản án hình sự dành cho kẻ đồng phạm xúi giục, thoát được là may mắn của cậu. Tôi khuyên cậu, tránh tự khiến bản thân bị dồn vào đường cùng không ai thèm cứu giúp!"
Trịnh Thạc nót hết thì quay đi ngay, y thật sự không muốn mọi chuyện trở nên quá mức cứu chữa.
Nhưng, có những người lại ngu ngốc không chịu hiểu hậu quả của điều này.
___
Đôi lời tôi muốn nói:
Tôi không có chuyên môn về ngành luật, mọi tình tiết đều là hư cấu, những điều khoản, tên chức vị được nhắc đến trong đoản (truyện) đều là những gì tôi nghiên cứu được từ mạng.
Mong mọi người thông cảm. Cảm ơn nhiều.