Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 72

Nơi đầu tiên khi đi qua đình viện là sảnh ngoài, cửa gỗ đã đóng chặt, Hàn Hướng Nhu tiến lên hơi đẩy một cái thì cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rồi dần dần mở ra. Sảnh ngoài rất lớn, bên trong để bảy tám cái bàn tròn, trên bàn bày đầy mâm, chén, đũa, bình rượu và những đồ đạc linh tinh khác; ghế dựa cạnh bàn có cái để ngăn ngắn có cái nghiêng lệch hoặc đổ ra sàn, trên bề mặt đều phủ lớp bụi rất dày.

Nơi đây hẳn là 20 năm trước Trương Ly Mạt từng mời khách, xem từ cách bàn ghế được sắp xếp thì chuyện phát sinh hẳn là rất đột ngột, chỉ có một số ít người phát hiện có vấn đề nên hốt hoảng đứng lên muốn chạy nhưng gần như tất cả mọi người không biết là uống say hay không ý thức được, căn bản ngồi im tại chỗ. Cũng mặc kệ chạy hay không chạy, tất cả mọi người đã biến mất chỉ để lại một căn phòng lộn xộn.

Tuy chuyện 20 năm trước chính phủ muốn giấu diếm nhưng rốt cuộc số lượng người mất tích quá nhiều, trong đó lại có một số người là doanh nhân có tiếng nên các tin tức tuôn ra không dứt. Dù cách nói không phải giống nhau nhưng có một điểm chung đó chính là Nhà lớn họ Trương có quỷ.

Hàn Hướng Nhu dạo một vòng khu vực được xây xung quanh sảnh ngoài, theo như lời Trương Chiêu Dục, nơi này ngoại trừ quá hoang vắng nên sinh ra một ít âm khí thì không nhìn thấy quỷ hồn hay sự lạ thường nào giống vậy. Bạc Hà cầm di động vừa kể lại các loai phiên bản chuyện xưa sinh động như thật về hai mươi năm trước vừa quay lại tình huống ở sảnh ngoài.

Nhóm người ở sảnh ngoài quan sát tầm mười phút thì đi về hướng nhà chính, thiếu gia Trương vừa đẩy cửa nhà chính thì cứng cả người, ba lều cắm trại dã ngoại rất dễ dàng nhìn thấy đang ở vị trí đối diện cửa, lập tức thiếu gia Trương cảm thấy cả người lạnh lẽo. Hàn Hướng Nhu ở phía sau nhìn thấy dáng vẻ của thiếu gia Trương không ổn thì tiến lên nhìn lướt qua, tiếp đó xoay người kéo Lý Đại Đông sang một bên rồi hỏi nhỏ: “Các anh không dọn dẹp hiện trường?”

Lý Đại Đông thì thầm vào tai Hàn Hướng Nhu giải thích: “Tôi và sếp Trương từng tới điều tra một lần nhưng ngay cả một chút manh mối cũng không có, cũng không rõ rốt cuộc mất tích vì nguyên nhân gì. Bởi vậy ngoài việc chúng tôi lấy di động đi thì các vật dụng khác đều giữ nguyên hiện trạng không thay đổi. Sếp Trương nói sau này nếu tìm được những người đó về thì nhìn xem bọn họ có xuất hiện ở nơi trước khi mất tích hay không.”

Bạc Hà cầm di động đi tới, vừa thấy cảnh tượng trong phòng thì lập tức cứng lại. Bạc Hà biết tháng trước có một nhóm phát sóng trực tiếp tới Nhà lớn họ Trương để phát sóng trực tiếp, về sau nhóm phát sóng trực tiếp kia vẫn không xuất hiện, anh Băng và thiếu gia Trương từng lén suy đoán, cả hai đều cho rằng nhóm Key đang cố làm ra vẻ là có chuyện nghĩ để câu view, thậm chí bọn họ còn đánh đố là bao lâu Key sẽ không chịu nổi nữa đành xuất hiện. Nhưng bây giờ ba người Bạc Hà, anh Băng và thiếu gia Trương nhìn lều trại vẫn để trong phòng thì sắc mặt tái đi, nếu bọn họ dám tới nơi này phát sóng trực tiếp liền đại biểu cho việc nửa tin nửa ngờ với những lời đồn đãi. Nhưng hiện tại xem ra có vẻ như nhóm Key phát sóng trực tiếp thật sự biến mất.

Trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người nhìn thấy tình huống nhà chính cũng hô lên kinh ngạc. Trong số đó có rất nhiều người từng xem buổi phát sóng trực tiếp đó, nhưng về sau nến tắt, màn hình đen nhánh, bọn họ đều cho rằng di động hết pin nên phát sóng trực tiếp tự động kết thúc, hiện tại xem ra có vẻ như còn có bí mật khác. Vốn trong lòng Phỉ Phỉ và A Siêu có quá nhiều tò mò nên mới tới, hiện giờ nhìn thấy lều trại trong nhà chính thì thấy sợ hãi, cứ lôi kéo tay nhau. Ngay cả anh Băng và thiếu gia Trương cũng trố mắt nhìn nhau, điệu bộ không biết có nên tin hay không

Bạc hà im lặng một lúc rồi đưa màn hình chuyển hướng về phía mấy cái lều: “Mọi người còn nhớ nhóm Key phát sóng trực tiếp chuyện linh dị không? Tháng trước bọn họ từng phát sóng trực tiếp ở nơi đây nhưng về sau chưa từng xuất hiện, ấy vậy mà hôm nay chúng ta thấy được lều trại của họ ở chỗ này. Đây có phải thể hiện rằng bọn họ biến mất từ nơi này?” Lập tức trên màn hình tràn ngập biểu tượng thét chói tai, ngay sau đó có rất nhiều quà tặng được gửi tới làm người xem hoa cả mắt. Sau khi hai người anh Băng và thiếu gia Trương nhìn thấy số lượng quà tặng thì sắc mặt tốt hơn nhiều, hai người thì thầm một lúc, vẫn cảm thấy Key đang làm ra vẻ nguy hiểm.

Hàn Hướng Nhu kiểm tra lều trại cẩn thận một lần, âm khí ở lều trại nặng hơn những nơi khác một chút nhưng những thứ khác lại không có gì khả nghi. Khóa túi ngủ được kéo kín mít lên, điều này chứng tỏ những người đó trực tiếp biến mất trong lúc ngủ mơ. Lý Đại Đông cũng nhân cơ hội lại kiểm tra hiện trường lần nữa, nhưng nhà chính này không có người ở, đồ đạc cũng không quá nhiều, nơi có thể kiểm tra anh cũng đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần mà không phát hiện ra cái gì.

Sau khi nhận được rất nhiều quà tặng, Bạc Hà lại mang theo nhóm người đi vào sâu bên trong, căn phòng lớn lớn bé bé này chỉ có một nửa là để đồ đạc, nửa còn lại thì để trống, cũng không có gì đăc biệt. Đi xuyên qua căn nhà, nhóm người tới vườn hoa sau nhà của Nhà lớn họ Trương. Cỏ dại trong vườn hoa đã dài hơn nửa chiều cao người, hồ nước có nước nhưng mới thoáng nhìn là thấy vẩn đυ.c không chịu nổi. Hiện giờ sắc trời đã dần tối, cơn gió thu thổi qua rất hợp với sự hiu quạnh của cả vườn, ngược lại còn cảm thấy sự quen thuộc về nhà bị quỷ ám.

Bạc Hà hỏi đúng lúc: “Tôi đã đưa mọi người dạo qua Nhà lớn Họ Trương một vòng rồi, mọi người cảm thấy đêm nay chúng tôi qua đêm ở đâu thì tốt nhỉ?”

Lập tức màn hình loạn hết lên, xem loại phát sóng trực tiếp dạng này thì đương nhiên là vẫn thấy càng nguy hiểm càng tốt, có rất nhiều người đều chọn vườn hoa sau nhà và sảnh ngoài trước đó. Rõ ràng vườn hoa không thể ở được, buổi đêm nơi này tối om không bị hù chết cũng bị đông chết. Còn truyền thuyết về sảnh ngoài quá nhiều, Phỉ Phỉ và A Siêu không quá bằng lòng, Bạc Hà nhượng bộ một bước lựa chọn một căn nhà lầu gần vườn hoa.

Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, xem cách sắp đặt trang trí bên trong giống như là chuẩn bị cho bé gái trong nhà. Tầng một là thư phòng và phòng khách nhỏ, bàn sách kệ sách đầy đủ mọi thứ, chỉ là ngay một quyển sách trên đó cũng không có, nguyên do như là không có người ở. Đi lên cầu thang làm bằng gỗ là tới phòng ngủ.

Phòng ngủ có một chiếc giường được điêu khắc hoa cỏ rườm rà trên khung giường, màn giường nửa rủ xuống, mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn thấy sự tăm tối làm lòng người lạnh lẽo. Khán giả phòng phát sóng trực tiếp thấy cảnh tượng như vậy lập tức kích động rồi mãnh liệt yêu cầu đêm nay bọn họ phải ở nơi này.

Nhìn quà tặng ngập đầy, không chỉ mỗi Bạc Hà đồng ý mà ngay cả Phỉ Phỉ và A Siêu cũng gập đầu đáp ứng. Dựa theo thỏa thuận trước đó, số tiền kiếm được qua lần phát sóng trực tiếp này A Siêu lấy 3 phần, hai người anh Băng và thiếu gia Trương lấy 3 phần, bốn người Hàn Hướng Nhu mỗi người lấy một phần, hiển nhiên là du͙© vọиɠ tiền tài của Phỉ Phỉ và A Siêu chiến thắng sự sợ hãi tròng lòng.

Sắc trời dần tối, gió thổi làm cánh cửa sổ va đập kêu kẽo kẹt, Bạc Hà lấy ra một các đèn bàn để lên bàn rồi cười ha hả: “Vì để đêm nay được chiếu sáng, tôi mang theo một cái đèn sạc điện, hai mươi ngọn nến, tôi cũng không tin không căng nổi đêm nay.”

Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, theo sắc trời càng ngày càng tối, âm khí ngoài cửa bỗng dày đặc lên.