Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 54

Lisa cho rằng người trong nhà xé rách mặt trách móc bọn họ thì Trần Kiến Nghiệp và hai chú của mình là Trần Kiến Ninh và Trần Kiến Huy sẽ thẹn quá rời đi, không nghĩ tới người của ba nhà kia lại tỏ vẻ như không có việc gì đi theo vào phòng ăn làm Lisa thấy quá đủ với trình độ mặt dày của bọn họ.

Lần đầu tiên ông lão Trần bị con trai thứ hai Trần Kiến Thành trắng trợn xé rách mặt mũi của mình làm ngực bị nghẹn một hơi, ngay cả cơm chiều cũng không ăn liền trở về phòng. Vốn dựa theo thói quen trước đây, Trần Kiến Thành khẳng định sẽ đến dỗ dành ông ta, ông ta tính toán nhân cơ hội giả vờ bệnh, trước hết cần nhét cháu đích tôn vào công ty rồi nói sau. Nếu chậm thì chỉ sợ sản nghiệp to lớn này phải đi theo cháu gái thành của nhà người khác, ông lão Trần nghĩ đến đây thì cảm thấy tâm can tỳ phổi đều đau, Lão Nhị sao ngu như vậy, cháu trai đều chảy dòng máu của nhà mình, không thể thân hơn con rể nhiều sao?

Hàn Hướng Nhu ăn xong cơm tối rồi bảo Lisa lấy danh nghĩa đưa cô đi tham quan để cô dạo qua cả biệt thự một vòng, thế nhưng lại phát hiện ra chỗ khác thường bèn trực tiếp để Lisa mang mình đi thư phòng của Trần Kiến Thành.

Trần Kiến Thành nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đến liền vội vàng hỏi: “Đại sư Hàn có nhìn ra được nơi nào có vấn đề sao?”

Hàn Hướng Nhu: “Ngày thường tầng hai có ai ở vậy ạ?”

“Phòng ở tầng hai dành cho khách, tổng cộng có tám phòng.” Trần Kiến Thành đáp: “Nhưng trong nhà cũng không có khách nào, chỉ có bốn cháu trai tôi ở, có đôi khi mỗi lần anh và hai em trai tôi qua đêm ở đây thì họ đều ở tầng hai.”

Hàn Hướng Nhu nói: “Căn phòng cuối tầng hai kia còn lưu lại âm khí và mùi máu, lệ quỷ hẳn là được thả ra từ nơi đó.”

Sắc mặt của Trần Kiến Thành hơi khó coi, ấy vậy mà không nghĩ tới bầy lòng lang dạ sói này lại trắng trợn táo bạo dám làm pháp trong nhà mình, quả thực quá không để mình ở trong mắt.

“Vậy đại sư Hàn cảm thấy đêm nay bọn họ sẽ lại ra tay không?”

“Sẽ.” Hàn Hướng Nhu đã định liệu trước: “Hôm nay lúc hai người cố ý chọc giận bọn họ tôi đã niệm một đoạn chú. Chú này sẽ làm bọn họ trở nên gấp gáp khó dằn nổi, chúng ta chỉ lo bắt ba ba trong rọ là được.”

Trần Kiến Thành thở dài mỏi mệt, cuối cùng cô đơn nói: “Hy vọng lão cha không tham dự vào.”

Hàn Hướng Nhu không hề có thiện cảm với ông lão đó, nếu không phải có ông ta chống lưng thì ba người nhà kia cũng sẽ không càn rỡ như vậy.

Đêm khuya 12 giờ, một chiếc xe đỗ ở bên ngoài sân biệt thự của nhà họ Trần. Một lát sau, có một bóng người đi ra từ biệt thự rồi để hai người đang ôm bình cầm rương đi vào.

Trần Kiến Thành đứng ở cửa sổ nhìn thấy tất cả , sắc mặt ông xanh mét, tay nắm chặt lại. Lý Phượng Quyên vỗ vỗ tay ông trấn an rồi kéo rèm chắn ánh sáng, mở TV ra xem hình ảnh qua camera.

Đây là chiều nay Trần Kiến Thành cố ý sắp xếp thân tín của mình tới lắp đặt, lúc ấy chỉ có một mình ông lão ở nhà, bảo mẫu lấy danh nghĩa muốn tổng vệ sinh nên mời ông ta về phòng.

Trong màn hình, hai người rón ra rón rén đi theo người ở phía trước lên tầng hai rồi đi vào phòng cuối cùng. Bọn họ quen cửa quen nẻo kéo rèm kín mít, sau đó mở đèn trong phòng ngủ ra, Trần Kiến Thành thấy khuôn mặt của cháu trai cả Trần Nặc Hàng trong màn hình.

Trần Nặc Hàng cẩn thận kiểm tra tất cả rèm lại lần nữa, lại mở cửa phòng quan sát ở bên ngoài một cách cẩn thận, thấy không có động tĩnh gì mới mở điện thoại ra. Rất nhanh có ba người chui vào căn phòng này, ngoại trừ Trần Kiến Nghiệp ra thì hai người Trần Kiến Ninh và Trần Kiến Huy cũng tới.

Lập tức Trần Kiến Thành tức đến bật cười: “Gộp lại một kẻ cũng không thiếu.”

Trên màn hình, vẻ mặt Trần Kiến Nghiệp giận dữ đầy vẻ nguy hiểm: “Đại sư, đây đã ba lần rồi mà con nhóc kia vẫn không có việc gì. Tiền chúng tôi đưa cũng không phải mất trắng, lần này cần phải diệt trừ nó, nếu ngài thật sự không làm được thì tôi sẽ phải thay người đấy.”

Trần Kiến Ninh cũng không nhịn được cười lạnh: “Anh tôi nói rất đúng, nếu không làm được thì hai triệu còn lại chúng tôi không có khả năng cho các người.”

Vừa nghe bọn họ mở miệng là đòi hai triệu khiến lòng Trần Kiến Thành lạnh ngắt. Mấy anh em trong cái nhà này không có tài cán gì, hiện tại xe cộ nhà ở của bọn họ đều do Trần Kiến Thành mua cho. Tuy hai triệu không quá nhiều nhưng cũng không phải là số tiền bọn họ tích góp được, nghe ý này thì đây chỉ là khoản còn lại, trong nhà có thể lấy ra số tiền này cũng chỉ có ông lão.

Hai người Vương Lão Tam và Tiền Hổ nhìn nhau một lúc lâu rồi nở nụ cười âm hiểm: “Các người yên tâm đi, lần này chúng tôi lấy ra bảo bối áp đáy hòm rồi, các người chờ mà trả tiền đi.”

Tiền Hổ một tay đặt trên ấm sành, một tay khác duỗi ra: “Tóc của con nhóc đó đã chuẩn bị xong chưa?”

Trần Kiến Ninh đưa hai cái túi giữ tươi ra: “Ngoại trừ con nhóc kia còn có máu anh hai thân yêu của tôi, nếu đêm nay có thể trừ bỏ hai chúng nó thì chúng tôi lại thêm hai triệu!”

Tâm lý của hai tên Vương Lão Tam và Tiền Hổ lập tức chấn động, cầm lấy túi giữ tươi rồi cười lạnh một tiếng: “Ông hãy quan sát cho kỹ đi.”

Màn hình bên này, Trần Kiến Nghiệp nhìn giấy vệ sinh dính máu trong túi giữ tươi thì tức đến mức cả người run rẩy, không trách được lúc ông ăn cơm sẽ bị Trần Kiến Ninh không cẩn thận dùng khuỷu tay đánh vỡ mũi, hóa ra chính là vì cái này.

Vương Lão Tam đốt sạch tóc và giấy vệ sinh dính máu rồi cúi đầu niệm chú: Âm linh ác quỷ, thính ngô chi mệnh; Kim nhật chú nhữ, thủ kỳ tính mệnh. Bất y ngã nguyện, liệt hỏa chi hình. Khứ!

***Âm linh…… Khứ!: Ác quỷ âm linh hãy nghe mệnh mệnh của ta: Hôm nay lũ chúng mày lấy tính mạng này. Không làm theo ý ta sẽ bị hình phạt lửa cháy hành hạ. Đi!

Một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, một con nữ quỷ bò ra từ ấm sành, theo sau là ba con anh linh phát ra tiếng khóc thét chói tai; đồng thời tại đây, Tiền Hổ cũng mở ra cái rương, một bộ thi thể hư thối ngồi dậy từ trong rương, mùi hôi thối nồng nặc hun đến vài người vốn đang rúc ở góc tường che lại cái mũi rồi rụt cổ lùi về sau, lúc này trong lòng Trần Nặc Hàng nấp sau Trần Kiến Nghiệp cực kỳ hối hận, không nên tò mò mà ở lại nơi này, gã không nghĩ tới lại dọa người đến thế.

***Anh linh: Linh hồn trẻ nhỏ.

Nữ quỷ mang theo anh linh bay lên trên tầng, bọn chúng theo hơi máu vào một phòng, chỉ là trong phòng lại trống trơn, ngoại trừ TV đang mở ra cũng không nhìn thấy một ai. Nữ quỷ và anh linh dạo một vòng quanh phòng rồi nhanh chóng từ bỏ nơi này và bay về một hướng khác.

Lúc này, Trần Kiến Thành và người vợ Lý Phượng Quyên đều ở phòng khách trong phòng riêng của cô con gái Lisa, Hàn Hướng Nhu ngồi trên ghế bên cạnh, bỗng nhiên cô nói nhỏ: “Tới rồi.”

Đèn đang sáng nhấp nháy hai lần rồi tắt, đột nhiên tấm rèm bị thổi bay, một thi thể tanh tưởi bò lên từ cửa sổ, từng miếng thịt trên thi thể rơi rụng dần. Ngay vào lúc mọi người tập trung nhìn vào cửa sổ thì cửa phòng cũng khẽ mở ra; một người phụ nữ bị mổ bụng đi tới, trên vai, trên cánh tay, trên đùi đều có trẻ con chưa thành hình, trên người bọn chúng có cuống rốn rất dài quấn lấy, chúng mọc ra một cái răng nanh nhỏ.

Trần Kiến Thành run rẩy vài lần, cuối cùng không nhịn được gào lên: “Có quỷ!”