Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 24

Trở lại tầng năm, Hàn Hướng Nhu gõ gõ cửa phòng trước rồi lớn tiếng hô gọi: “Chị Trần, em đã về rồi.” Lúc này mới gõ cửa phòng tiếp.

Trần Lâm đứng ở cửa rồi cẩn thận nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thấy đúng là mấy đồng nghiệp của mình đã trở lại mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sau khi mở cửa, sắc mặt của Trần Lâm tái nhợt.

“Em đang cầm trong tay là cái gì?” Trần Lâm có cảm giác kẽ răng đều có gió lạnh lùa vào.

Hàn Hướng Nhu lắc lắc quỷ trong tay, nói rất tự nhiên: “Bắt mấy con quỷ để thấm vấn thôi, tình huống nơi đây quá kỳ lạ, giống như đang cất giấu chuyện gì vậy.”

Hàn Hướng Nhu đứng ở cửa chào hỏi với các đồng nghiệp trong phòng, nói cho các cô biết nếu sợ hãi thì trốn vào phòng ngủ. Cũng không biết là nhiều người tăng thêm can đảm hay vẫn tin tưởng năng lực của Hàn Hướng Nhu mà vẫn có năm người ở lại phòng khách như cũ.

Hàn Hướng Nhu mở ra nút thắt buộc đám quỷ đang cầm trong tay rồi ném ở ven tường, không đợi bọn quỷ nhiễu nhương thì Hàn Hướng Nhu đã lôi ra một lá bùa Cửu Thiên Lôi nhẹ nhàng cọ xát hai lần, lực lượng lôi điện bên trong hơi tản ra, nháy mắt dọa mấy lũ quỷ thành thật thu lại suy nghĩ phản kháng, cả một đám dán lên vách tường đứng thẳng lưng.

Nhiều năm bắt quỷ nên Hàn Hướng Nhu rất thích quỷ thức thời như thế này, có thể bớt không ít việc cho cô. Cô lấy một cái ghế mang đến đây rồi ngồi xuống, tay mân mê lá bùa Cửu Lôi Thiên: “Tôi hỏi các người một số vấn đề, nếu các người thành thành thật thật nói thì tôi sẽ mở quỷ môn đưa các người đi địa phủ; nếu dùng thủ đoạn gian dối mà nói thì chỉ có thể đưa lôi phù này cho các người chơi mà thôi.”

Nữ quỷ váy đỏ bị Hàn Hướng Nhu bắt sớm nhất và bị tra tấn đã không còn sự kiêu ngạo nữa, cô ta làm quỷ hai năm rồi, không nghĩ tới hôm nay gặp phải ván sắt, một chút sức lực của mình ở trên tay Hàn Hướng Nhu cũng không lấy ra nổi, ngược lại còn bị đánh bay không ít quỷ khí. Tuy biết rằng lệ quỷ trên tay dính mạng người như mình khi đến âm tào địa phủ cũng sẽ bị vào trong địa ngục chịu hình, nhưng tốt xấu gì cũng có cái trông cậy vào đúng chứ, còn mạnh hơn là bị sét đánh hồn phi phách tán.

“Tôi nói, cái gì tôi cũng nói.” Nữ quỷ váy đỏ đi lên trước một bước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt hơi vặn vẹo: “Nhưng cô có thể cất lá bùa này trước được không? Tôi sợ bị cô xoa xoa đến cướp cò.”

Hàn Hướng Nhu rất tôn trọng ý muốn của quỷ, cô tiện tay để phù triện lên trên bàn: “Trước hết cô nói chuyện của cô đi.”

Tức khắc nữ quỷ váy đỏ cảm thấy an toàn hơn nhiều, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi là người ở Vân Tỉnh, hai năm trước tôi nhận được một cuộc điện thoại nói khu nghỉ phép ở đảo Hải Thần có mở cửa thử nghiệm, mời 30 du khách may mắn được trải nghiệm miễn phí. Lúc ấy tôi mới vừa chia tay bạn trai xong lại bị thất nghiệp vì công ty tinh giảm biên chế nên đúng lúc tâm tình đang uể oải liền đồng ý luôn. Hai ngày sau tôi ở nơi chỉ định lên xe buýt, trên xe có tất cả 30 người, nam nữ mỗi bên có 15 người, đều đi một mình đến.”

“Đến đảo Hải Thần đã là buổi chiều, đột nhiên trời mưa to, tôi phát hiện di động không có tín hiệu. Giờ cơm chiều có nói với mọi người nhưng mọi người cũng không quá để ý. Nhóm người chúng tôi vừa đúng lúc rơi vào thời kỳ tăm tối người nhà thì ghét bỏ, bạn bè lại rời xa, trên cơ bản đều là người cô đơn; có thể liên hệ với bên ngoài hay không thì đối với chúng tôi mà nói cũng không sao cả, dù sao cũng sẽ không ai liên lạc với chúng tôi, vừa lúc có cơ hội vứt bỏ thiết bị hiện đại đi để hoàn toàn thả lỏng một thời gian.”

“Nhưng nơi này không có TV lại không có di động nên thực sự nhàm chán.” Nữ quỷ váy đỏ tiếp tục kể: “Sau khi ăn cơm chiều tôi muốn đi thư viện mượn hai quyển sách, nhưng vào ban đêm hoàn cảnh nơi này thật sự làm người hơi sợ hãi cho nên tôi muốn tìm nhân viên lễ tân đi cùng tôi.”

Hàn Hướng Nhu nhìn nữ quỷ cực kỳ đồng tình: “Cô bị cô ta gϊếŧ chết?”

Nữ quỷ váy đỏ gật gật đầu: “Tôi đến thư viện vốn là muốn mượn hai cuốn tiểu thuyết, lúc chuẩn bị đi thì bỗng nhiên thấy một quyển sách cũ nát ném ở dưới kệ sách chỉ lộ ra một góc, tôi nhặt sách lên, đó là một quyển sách viết bằng chữ phồn thể kể về chuyện xưa của đảo Viễn Độ. Tôi cầm lấy lật hai trang ra nhìn thì bỗng nhiên ý thức được trong sách viết đảo Viễn Độ chính là đảo Hải Thần.”

“Đảo Viễn Độ……” Sắc mặt Trần Lâm biến đổi: “Lúc trước chị từng nói sao chưa từng nghe đến cái gì mà đảo Hải Thần, hóa ra nơi này lại là đảo Viễn Độ, từ lúc đầu chúng ta đã bị lừa.”

“Tôi không phải người địa phương cho nên lúc ấy không ý thức được có gì không đúng, còn quay đầu hỏi nhân viên lễ tân là sao lại có hai tên? Nữ quỷ váy đỏ cười khổ: “Sau đó ả lễ tân lột da của mình xuống, lột đi lớp da của tôi rồi mặc lên người ả.”

Khương Manh Manh nhớ tới buổi chiều gặp phải hai ả lễ tân đó suýt chút nữa phun ra.

Nữ quỷ váy đỏ hít sâu một hơi: “Tôi chết đi mà không tìm thấy được thi thể của mình, cũng không có quỷ sai tới dẫn tôi đi. Tôi trơ mắt nhìn du khách đi cùng tôi tới một người lại một người chết ở lâu đài này, toàn bộ bị lột da. Bảy ngày sau thuyền tới, 30 kẻ khoác da của chúng tôi rời khỏi đảo Hải Thần.”

Trần Lâm hơi khó hiểu: “Nếu cô cũng bị hại vậy vì sao cô còn đi hại người?”

Trên măt nữ quỷ hiện lên nụ cười quỷ dị: “Bởi vì vẫn luôn có thanh âm nói cho tôi biết, chỉ cần lột được bảy lớp da người thì tôi có thể biến thành người một lần nữa, hiện giờ chỉ thiếu một cái.” Ả đột nhiên vươn chân đá vào cái bàn có lá bùa để ở trên, thừa dịp Hàn Hướng Nhu thất thần thì đã lao về phía cửa sổ chỉ trong nháy mắt.