Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

Chương 27

Phạm Bác Chiêm nhận được thông báo từ vòng bạn bè: [Ai da, cuối cùng anh Tần cũng cho chúng ta gặp chị dâu rồi.]

-Tần Duệ Tiêu: [Tình hình đặc biệt, không còn cách nào khác.]

Phạm Bác Chiêm: [... Đủ rồi anh Tần.]

Ba Tần: Tung hoa tung hoa.

Mẹ Tần: Mỉm cười mỉm cười.

Tần Duệ Tiêu nhìn vòng bạn bè vô cùng sôi nổi của mình, lộ một nụ cười thắng lợi. Nhìn đi, anh đã nói mình không phát cơm chó mà, quả nhiên ánh mắt quần chúng đều sáng như sao, chỉ có ba mẹ và Phạm Bác Chiêm không nhìn thấy.

Mẹ Tần nhìn động thái tuyên bố của con trai mình, biểu tình ba chấm. Bây giờ bà đã biết được, thì ra khi con trai mình yêu sẽ là người thế này.

Lần trước sau khi ăn cơm với Văn Dục Nguyệt, thay đổi của cậu làm bà lắp bắp kinh hãi. Cách ăn mặc bé ngoan, bộ dạng dễ bắt nạt, không ai có thể tưởng tượng ra khi trước cậu đáng ghét đến mức nào.

Hiểu con không ai bằng mẹ. Sau bữa ăn lần trước đó, bà có thể thấy con mình rất thích Văn Dục Nguyệt, giống như bây giờ vậy. Đúng vậy, chính bà cũng thích đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, con trai theo mẹ cũng là điều hợp lý mà đúng không.

Mẹ Tần không quan tâm đến dòng dõi gì đó, bà chỉ hy vọng bọn trẻ có thể cảm nhận có người cùng hội cùng thuyền sẽ có hạnh phúc cỡ nào. Nếu Văn Dục Nguyệt đã thay đổi tốt hơn, sau này sống tốt với con mình, vậy là đủ rồi.

Nghĩ như vậy, mẹ Tần thành thật chọn tải ảnh xuống.



Tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Ngụy sắp đến gần.

Ở lĩnh vực kinh doanh, có thể nói nhà họ Tần là con ngựa đen không có đối thủ, nhưng vài năm gần đây, người thừa kế trẻ tuổi Ngụy Xuyên của nhà họ Ngụy đã dần đuổi kịp đi lên, mặc dù còn kém nhà họ Tần khá xa, nhưng ai cũng có thể khoa trương một câu: Không nên đánh giá thấp sự xuất sắc của Ngụy Xuyên.

Đương nhiên, trong những người thừa kế trẻ tuổi, Ngụy Xuyên chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, mà vị trí đầu tất nhiên là của Tần Duệ Tiêu. Vừa nhậm chức đã đối mặt với một con quái vật lớn như nhà họ Tần, Tần Duệ Tiêu vẫn như cũ, rất nhanh đã nắm mọi thứ trong tay, tiếp tục mở rộng địa bàn kinh doanh của nhà họ Tần, không thể không khiến người ta e dè nói một câu: Hậu sinh khả úy.

Một năm trước, người thừa kế nhà họ Ngụy - Ngụy Xuyên và con trai nhỏ của nhà họ Hà - Hà Đan Diệc đã đăng ký kết hôn, hai người là thanh mai trúc mã tu thành chánh quả, khiến đám hỏi nhà họ Ngụy và nhà họ Hà có thể nói là song hỷ lâm môn. Trong thoáng chốc, danh tiếng của nhà họ Ngụy và nhà họ Hà gần như làm lu mờ nhà họ Tần vốn luôn khiêm tốn.

Tần Duệ Tiêu, Phạm Bác Chiêm cũng xêm xêm tuổi với Ngụy Xuyên và Hà Đan Diệc, họ đều bằng tuổi nhau, dù không chơi với nhau nhưng cũng có quen biết. Từ nhỏ Tần Duệ Tiêu đã lạnh lùng, trừ Phạm Bác Chiêm không tim không phổi quấn quít anh, cũng là người bạn thân nhất của anh hiện giờ, còn lại những người khác đều tràn ngập kính sợ với một Tần Duệ Tiêu cao cao tại thượng, họ không dám lỗ mãng nên quan hệ cũng chỉ có thể nói là quen biết.

Năm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Ngụy, bữa tiệc mời tới trăm người, bữa tiệc rất đông người xúng xính váy áo tới dự. Gia đình nhà họ Tần gồm ba mẹ Tần và Tần Duệ Tiêu, Văn Dục Nguyệt cùng nhau đi đến.

Văn Dục Nguyệt không có nhiều hiểu biết về trình tự và lễ nghi trong yến tiệc, Tần Duệ Tiêu cũng không nói những thứ này với cậu, để cho cậu yên tâm chơi đùa, cậu là người nhà họ Tần, những người khác phải lấy lòng cậu, làm gì có chỗ để cho cậu chiều theo người khác.

Văn Dục Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ba mẹ Tần đi đằng trước, cậu kéo tay Tần Duệ Tiêu đi phía sau. Với tư cách là chủ nhà, Ngụy Xuyên và ba mẹ anh ta lập tức đi đến chào đón. Hà Đan Diệc dù gì cũng là vị hôn thê của Ngụy Xuyên, đương nhiên cũng theo Ngụy Xuyên đón khách.

Ngụy Xuyên nho nhã lễ độ lại vừa nhiệt tình: “Bác trai bác gái, ông nội của cháu bây giờ đang ở trong phòng nghỉ, lát nữa sẽ đi ra ngay.” Nói xong, anh ta tiếp tục chào Tần Duệ Tiêu và Văn Dục Nguyệt: “Anh Tần, chị dâu.”

Văn Dục Nguyệt tò mò đánh giá cặp đôi nhân vật chính trong sách, tim cũng vì căng thẳng mà đập nhanh hơn vài phần.