Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

Chương 11

Chỉnh sửa và edit lại: Ổi

Nhưng đã đến đây rồi, Văn Dục Nguyệt ở dưới ánh mắt tinh tường của Tần Duệ Tiêu, cảm thấy tâm tư của mình đã bị anh nhìn thấu triệt để, cũng không dám giấu diếm, thành thật nói mục đích mình tới đây. Chiếm lấy cơ thể nguyên chủ, được sống lại một lần nữa, nhân quả trước đây nguyên chủ làm đương nhiên cậu phải gánh vác. Tần Duệ Tiêu tức giận thì cứ tức giận đi, đó là điều cậu nên chịu.

Văn Dục Nguyệt không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi cậu nói ra lời đó khiến Tần Duệ Tiêu không khỏi ngạc nhiên. Cứ nghĩ bạn nhỏ đến đây đòi này đòi kia, nào ngờ cuối cùng cậu nhóc đã hiểu lý lẽ, khiến anh có một tia hy vọng.

Tần Duệ Tiêu rèn sắt khi còn nóng, thử nói: “Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?”

Lý Chính Cường xấu tính này trước đây kêu nguyên chủ sắp xếp một công việc tốt cho gã. Lúc đầu nguyên chủ không chịu, chính cậu ấy hiểu rằng Tần Duệ Tiêu không có nghĩa vụ giúp cậu ấy, kết quả Lý Chính Cường châm ngòi thổi gió: “Chúng ta không phải bạn bè sao?” “Haizz, cậu gia nhập vào đám nhà giàu đó thì không còn giống như trước nữa rồi, khinh thường anh em chúng tôi.” “Tập đoàn nhà họ Tần lớn như vậy, cậu có thể mặc sức sắp xếp cho tôi một chỗ, nói đến đây, có lẽ tổng giám đốc Tần không để ý gì cậu.”

Vì vậy, nguyên chủ bị giật dây đi tìm Tần Duệ Tiêu kêu anh cho “bạn” cậu ấy chỗ làm việc. Đúng như người đó nghĩ, gia nghiệp nhà họ Tần lớn mạnh, nuôi một người rãnh rỗi ngồi không cũng chẳng là gì. Hơn nữa thời điểm đó nguyên chủ và Tần Duệ Tiêu chưa có ác cảm, Tần Duệ Tiêu không thèm chớp mắt sắp xếp cho Lý Chính Cường một công việc nhàn hạ. Lý Chính Cường vừa vào công ty, ỷ mình là “người nhà” nguyên chủ, hằng ngày trêu mèo chọc chó không quan tâm công việc, đi làm thì nhâm nhi trà, coi mình như ông chủ. Những người khác trong công ty biết Lý Chính Cường được vô nhờ quan hệ thì đều tức giận chứ không dám nói.

Người không có bối cảnh lẫn đầu óc như thế, Tần Duệ Tiêu xử lý dễ như trở bàn tay, vậy nên anh giao quyền chủ động vào tay Văn Dục Nguyệt, coi cậu làm thế nào.

Văn Dục Nguyệt méc xong, cơn tức trong lòng lại bùng lên: “Đương nhiên là đuổi gã đi, dựa vào cái gì mà chúng ta nuôi gã ăn không ngồi rồi chứ! Tôi muốn cắt đứt với gã, sau này không bao giờ… để ý đến nữa.” Nói xong, cậu giơ điện thoại cho Tần Duệ Tiêu xem như dâng vật quý. Tần Duệ Tiêu cụp mắt, không nhìn điện thoại giơ lên kia mà nhìn Văn Dục Nguyệt. Dáng vẻ kiêu ngạo của cậu nhóc kia như viết chữ “mau khen tôi đi! mau khen tôi đi!” trên mặt.

Lúc trước Văn Dục Nguyệt muốn anh san sẻ cổ phần, anh chỉ cảm thấy chán ghét. Nhưng lúc nãy Văn Dục Nguyệt thốt câu “công ty chúng ta”, giọng nói không có ý tham lam như trước lại không khiến anh chán ghét chút nào.

Như cậu mong muốn, Tần Duệ Tiêu gọi điện đến công ty, ra lệnh cho người phụ trách đuổi việc Lý Chính Cường. Bởi vì thực tế Lý Chính Cường không làm việc gì, thậm chí nhiều lần mang đến phiền phức và tổn thất cho công ty, nên đuổi việc gã không cần trả tiền bồi thường, nếu Lý Chính Cường còn muốn đòi tiền thì sẽ truy cứu trách nhiệm của gã.

Tần Duệ Tiêu lạnh lùng chỉ đạo người phụ trách ở đầu bên kia, vừa quan sát phản ứng của Văn Dục Nguyệt. Chỉ thấy cậu nhóc kia không có một chút tức giận, mà còn có biểu cảm cổ vũ anh giỏi quá.

Điều này khiến cho lời nói trong đầu anh ứ lại một lúc rồi mới tiếp tục.

Không bao lâu sau, một số điện thoại lạ gọi tới máy Văn Dục Nguyệt. Tần Duệ Tiêu nhấn nút trả lời và loa ngoài, Văn Dục Nguyệt không biết số này, vẻ mặt mờ mịt đi tới nghe.Người ở đầu dây bên kia cất giọng thất thanh, thở hồng hộc tức giận: “Văn Dục Nguyệt, cậu làm gì vậy? Sao block tôi? Tại sao công ty thông báo tôi bị đuổi? Chuyện chó chết gì vậy hả, mẹ nó, cậu nhanh để tôi quay về lẹ lên.”

Người gọi là Lý Chính Cường. Bởi vì Văn Dục Nguyệt block gã nên Lý Chính Cường không gọi cậu được, chỉ có thể dùng số khác gọi cậu.