Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

Chương 8

Chỉnh sửa và edit lại: Ổi

Đột nhiên bị người bên cạnh nắm tay, một bên cánh tay của Tần Duệ Tiêu cứng đờ. Từ trước đến nay anh chỉ được ba mẹ nắm tay. Cũng đã gần hai mươi năm kể từ lần cuối anh được ai đó nắm tay.

Chứ đừng nói là bàn tay mềm mại nhỏ nhắn này, một tay anh có thể dễ dàng bọc lấy. Anh phải cố gắng kiềm chế mới không bóp chặt.

Văn Dục Nguyệt không biết rằng hành động của mình đã gợi bao nhiêu cơn sóng trong lòng Tần Duệ Tiêu, thậm chí những người xung quanh âm thầm đánh giá bọn họ cũng há hốc mồm.

Khu chung cư Văn Dục Nguyệt đang ở là một khu chung cư cao cấp, yên tĩnh, ở trung tâm thành phố, cư dân trong đây đều là những nhà không giàu thì quý. Lúc trước, Tần Duệ Tiêu sắp xếp cho cậu ở đây vì nghĩ nếu có chuyện gì đi bệnh viện hay khu mua sắm cũng thuận tiện, ở đây lại cách trụ sở tập đoàn của nhà họ Tần không xa, thích hợp cho vợ chồng son ở. Xung quanh có nhiều trường học, từ nhà trẻ đến đại học đều đầy đủ, bởi vậy mặc dù mới xây dựng xong chưa được bao lâu, nhưng rất nhiều người vào ở.

Tần Duệ Tiêu là khuôn mặt quen thuộc trên tạp chí tài chính và kinh tế nên phần lớn người trong khu chung cư đều biết anh. Văn Dục Nguyệt và Tần Duệ Tiêu sóng vai tản bộ, thi thoảng có người qua đường đến chào hỏi.

Nhưng với những cư dân trong đây, họ không biết gì về Văn Dục Nguyệt. Lúc trước hai nhà kết hôn không tổ chức hôn lễ, chỉ chọn ngày tốt đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn là vội vàng xong việc. Tuy nhà họ Tần không giấu tin tức kết hôn nhưng cũng không để lộ thông tin đối tượng kết hôn. Xuất phát từ lý do bảo vệ đứa bé, Tần Duệ Tiêu không cho ảnh chụp của Văn Dục Nguyệt xuất hiện trên internet.

Nguyên chủ vào khu chung cư này mới hơn một tháng, nếu không phải lù lù ở nhà thì ra ngoài không biết giờ về, chưa từng xuất hiện một thời gian dài trong khu chung cư này. Bởi vậy, người dân trong khu chung cư không rõ chàng trai bên cạnh ông chủ Tần là ai. Nhìn chàng trai xa lạ thân mật đi cùng ông chủ Tần, trong lòng mọi người nhất thời sinh ra một tia nghi ngờ.

Có người quen biết với nhà họ Tần đi đến chào hỏi, thuận tiện hỏi điều nghi hoặc trong lòng mọi người: “Tổng giám đốc Tần, xin hỏi người bên cạnh ngài chính là?”

Tần Duệ Tiêu bình tĩnh đáp: “Đây là vợ của tôi, Văn Dục Nguyệt.”

Suy đoán được chứng thực nhưng mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhiều hơn. Vợ tổng giám đốc Tần là con nhà nào? Lúc trước chưa bao giờ nhìn thấy? Tần Duệ Tiêu biết rõ nghi hoặc trong lòng mọi người. Anh xử lý mọi việc một cách kín kẽ không phải là vì cố ý lừa gạt mọi người, mà là lo cho an toàn của đứa trẻ và Văn Dục Nguyệt, hơn nữa sau khi sinh cũng không thể giấu được. Vì vậy, anh như không có chuyện gì ném một tia sét khổng lồ xuống: “Hy vọng mọi người đừng truyền ra ngoài, hiện tại Văn Văn đang mang thai, cần tĩnh dưỡng.”

Dứt lời, Tần Duệ Tiêu bỏ lại người nghe đã hóa đá, dẫn Văn Dục Nguyệt tiếp tục tản bộ trong khu chung cư.

Văn Dục Nguyệt cũng kinh ngạc trước lời tuyên bố thình lình của Tần Duệ Tiêu. Tuy nhiên, nội tâm cậu lại vui mừng khó tả. Cậu cũng không rõ mình đang vui vì điều gì, tóm lại là tâm trạng nháy mắt dâng cao.

Văn Dục Nguyệt vui vẻ nắm tay chồng mình đung đưa, kích động quơ lung tung, như là khẩu pháo cỡ nhỏ được phóng ra.

Tần Duệ Tiêu bất đắc dĩ kéo vật nhỏ đang không biết hưng phấn vì điều gì, dừng bàn tay đang di chuyển của cậu: “Được rồi, cũng sắp đến giữa trưa, rèn luyện cơ thể như vầy được rồi, về nhà nghỉ ngơi trước thôi, buổi chiều cơm nước xong lại đi.”