Chỉnh sửa và edit lại: Ổi
Tần Duệ Tiêu cúp điện thoại, nhìn Văn Dục Nguyệt đang ngồi ngoan trên ghế: “Bác sĩ Lý sẽ đến đây ngay, lúc này đúng là cậu không được ăn.”
Văn Dục Nguyệt vâng lời “được” một tiếng, dù sao không ăn bữa này cũng được, sau khi kiểm tra tổng quát xong cậu sẽ ăn cơm đúng giờ, điều dưỡng cơ thể thật tốt!
Một sự im lặng lan rộng. Mặc dù Văn Dục Nguyệt có ký ức của nguyên chủ, hưng Tần Duệ Tiêu trong ký ức nguyên chủ rất mờ nhạt, cảm giác không sai lệch quá nhiều với người đàn ông trước mắt này. Cậu không biết Tần Duệ Tiêu là người như thế nào, sợ nói nhiều sẽ lộ nên không dám mở miệng.
Tầm mắt Tần Duệ Tiêu thấy Văn Dục Nguyệt đang lén nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu đung đưa chân, rồi lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, khiến anh không khỏi liên tưởng đến icon "" mà bạn bè anh thích gửi, lòng anh như bị mèo con cào nhẹ.
Không bao lâu sau, bác sĩ Lý phi như bay đến đây.
Lúc bắt đầu kiểm tra cơ thể, Văn Dục Nguyệt mới biết thì ra trong phòng có đầy đủ dụng cụ y tế, chuyên dùng để kiểm tra cơ thể cho cậu. Giày vò nguyên buổi sáng, cuối cùng Văn Dục Nguyệt cũng nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe mới mới ra lò.
Bác sĩ Lý không thể cười: “Suy dinh dưỡng, thiếu máu trầm trọng, các chỉ số đều thấp hơn tiêu chuẩn bình thường. Sức đề kháng rất kém, dễ choáng váng đau đầu, dễ cảm mạo, ho khan, phát sốt. Ở nhà họ Tần mà có thể tự ép mình thành như vậy, cậu đúng là nhân tài đó.” Bác sĩ Lý ghét nhất là bệnh nhân không chịu nghe lời, chưa kể đến việc Văn Dục Nguyệt muốn chết.
Văn Dục Nguyệt bị ánh mắt lạnh lùng của ông ấy làm cho sợ hãi, cậu nhích từ từ ra sau lưng Tần Duệ Tiêu, rón rén dùng Tần Duệ Tiêu ngăn cản cơn bão táp.
Đàn ông có tính sở hữu rất cao đối với người thuộc về mình, Văn Dục Nguyệt trốn phía sau anh khiến anh rất hài lòng. Nỗi khó chịu lúc đầu khi nghe tình trạng cơ thể rất kém của cậu cũng bị cuốn trôi. Người ta nói “Trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ”, Văn Dục Nguyệt làm sai chỉ cần anh dạy là được, bác sĩ Lý không cần dọa cậu.
“Bác à, được rồi.” Tần Duệ Tiêu bước lên trước nhắc nhở.
Bác sĩ Lý lầm bầm một tiếng: “Cũng may đó là những vấn đề nhỏ. Nhưng những vấn đề nhỏ nhặt này rất nhanh sẽ phát triển thành vấn đề lớn. Tình trạng thai nhi vẫn ổn, nếu gây sức ép cho cơ thể nữa thì không được đâu. Từ giờ trở đi phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, nếu vậy thì sức khỏe mẹ và em bé không vấn đề gì.”
Văn Dục Nguyệt nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Tần Duệ Tiêu biết nên làm gì, anh gọi cho chuyên gia dinh dưỡng, nhờ bác sĩ trao đổi với chuyên gia dinh dưỡng về tình trạng của người mẹ.
Sau khi chuyên gia dinh dưỡng đến, khó xử nhìn Văn Dục Nguyệt. Văn Dục Nguyệt hiểu rõ, bày tỏ thái độ tích cực: “Tôi nhất định sẽ nghe lời.”
Tần Duệ Tiêu nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ tự mình giám sát cậu điều dưỡng cơ thể.”
Văn Dục Nguyệt gật đầu lia lịa. Cậu biết bây giờ Tần Duệ Tiêu không tin tưởng mình, cho nên để chiếm được lòng tin của anh, cậu phải thể hiện mình đã hối cải bằng cách đồng ý. Vả lại, cậu rất quan tâm đến bản thân mình.
Văn Dục Nguyệt đồng ý nhanh chóng khiến Tần Duệ Tiêu rất ngạc nhiên, Trước đây anh không thể chịu được hành vi của Văn Dục Nguyệt nên đã khuyên cậu nghe theo lời dặn của bác sĩ, nhưng bị Văn Dục Nguyệt phản đối gay gắt, còn mắng anh là “hạn chế tự do của mình”. Hôm nay cậu ngoan ngoãn đồng ý cho anh giám sát khiến anh ngạc nhiên rất nhiều, không khỏi dâng lên chút hy vọng khó hiểu.
Dù sao sự xuất hiện của đứa bé này nằm ngoài dự kiến của mọi người, mà anh là người muốn nó ở lại thì phải trả giá một điều gì đó.
Nhìn Văn Dục Nguyệt nhu thuận nghe lời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, Tần Duệ Tiêu quyết định thưởng cho cậu một phần thưởng nhỏ.