Đàm Bất Ngôn thật sự không thoải mái, cô ta hất tóc, tự mình chuyển động lên xuống, bộ ngực no đủ trắng nõn của cô ta đong đưa thành vòng cung rộng theo động tác nhấp ngày càng nhanh.
Ngôn Hề cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng của mình, đối lập hoàn toàn với kích cỡ 34D kia, cô chợt thấy ngưỡng mộ.
Trông động tác hung hăng của Hứa Gia Lâm khi bóp ngực cô ta là có thể nhìn ra anh thích bộ ngực khủng.
Ngôn Hề ngẩng đầu, bất thình lình chạm ánh mắt đang nhìn về phía này của Hứa Gia Lâm.
Không biết anh hướng mắt ra cửa sổ chỗ cô đang đứng từ lúc nào, đối diện với Ngôn Hề, cặp mắt sâu thẳm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Ngôn Hề hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, nhưng hai chân cô cứ như bị đóng đinh tại chỗ, tuyệt nhiên không nhấc lên nổi.
Tiêu rồi… Bị phát hiện rồi…
Rõ ràng người làm chuyện xấu là Hứa Gia Lâm, nhưng Ngôn Hề lại thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Ánh mắt Hứa Gia Lâm vô cùng hờ hững, khi làm loại chuyện này, đôi mắt anh nhìn Ngôn Hề vẫn chính nghĩa lẫm nhiên, phảng phất đây là vở độc diễn của Đàm Bất Ngôn.
Hứa Gia Lâm cứ lặng lẽ nhìn Ngôn Hề ngoài cửa sổ, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười.
Ngôn Hề thấy mà ngây ngẩn, thậm chí quên mất bản thân đang ở đâu.
Bình thường rất khó để thấy được nụ cười của Hứa Gia Lâm, anh vừa cười một cái, sao trời đều nhạt nhoà.
Ngôn Hề liền thở gấp.
“A, em sắp ra, Gia Lâm, ưm a, em không ổn ư ưm… A!”
Một âm thanh cao vυ't vang lên, Ngôn Hề càng cảm thấy cơ thể kỳ lạ.
Cô không biết thứ cảm giác này là trống rỗng hay khó chịu, cũng không biết làm sao để xoa dịu, tưởng chừng kẹp chặt chân là có thể giảm bớt một chút, nhưng vẫn không đủ.
Sau cơn kɧoáı ©ảʍ, cơ thể Đàm Bất Ngôn xụi lơ dựa vào người Hứa Gia Lâm.
Hứa Gia Lâm lại không quyến luyến cảm giác này, đẩy cô ta xuống, nơi giao hợp của hai người phát ra tiếng “phụt”, dâʍ ŧᏂủy̠ của Đàm Bất Ngôn làm ướt hết quần anh.
“Lát nữa bảo về sẽ tuần tra, cô đi trước đi, đừng để ai thấy.”
Trường học không cho phép yêu đương ở lớp học, chưa kể Hứa Gia Lâm chưa từng hứa hẹn điều gì với cô ta, Đàm Bất Ngôn đành nhặt quần áo lên, tự mình mặc vào.
Ngôn Hề vội vàng trốn vào lớp học bên cạnh.
Cô nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên đất vang lộc cộc của Đàm Bất Ngôn, chờ cô ta đi xa, Ngôn Hề lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, hình như sau đó anh cũng rời đi, cô mới ra khỏi lớp.
Ngôn Hề không quên việc mình tới lấy sách bài tập.
Cô đi vào lớp học đó, bên trong tràn ngập mùi lạ, Ngôn Hề vừa ngửi thấy, cảm giác lạ lùng mới nãy đè nén lại dâng trào.
Cô vốn không biết đây là mùi sau khi hai người hoan ái.
Tim cô đập dồn dập không lý do, lấy xong sách bài tập, Ngôn Hề quay người lại, một bóng người đột ngột nhảy vào tầm mắt.
Ngôn Hề hoảng sợ: “Thầy… Thầy Hứa…”
Hứa Gia Lâm bất cần nhìn cô: “Em vừa thấy gì rồi?”
Giọng nói của anh còn hơi khàn sau khi vừa vận động, dù cách nhau một đoạn, Ngôn Hề vẫn cảm thấy ngứa ngáy bên tai.
Cô bắt đầu lắp bắp: “Em, em chưa thấy gì cả…”
Hứa Gia Lâm bỗng tới gần, hai tay giam cô ở trước bàn học, dựa sát nói: “Nhìn lén tôi, phải trả phí chứ…”
Hơi thở của anh quá bá đạo, bao trùm khắp người Ngôn Hề, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy.
Hứa Gia Lâm ghé vào tai cô: “Chân nhũn rồi? Xem ra, em cũng rất muốn…”
Không hề báo trước, anh ngậm lấy vành tai Ngôn Hề.
“A…” Toàn thân Ngôn Hề run một cách mãnh liệt, vành tai mẫn cảm bị người đánh úp, đầu lưỡi ấm áp giày vò nơi đó, kɧoáı ©ảʍ trào dâng trong cơ thể ngày càng rõ ràng. Mãi sau cô mới nhận thức, cắn chặt răng đẩy người trước mặt ra.
Cảm nhận được phản ứng của cô, Hứa Gia Lâm hài lòng cười tươi: “Cơ thể của em, thật nhảy cảm.”
Thừa dịp môi anh buông ra khoảng cách, Ngôn Hề vội vàng nói: “Thầy Hứa em sai rồi, em đảm bảo sẽ không nói với ai về chuyện hôm nay thấy a… Ư… Không… Ưm…”
Ngôn Hề còn chưa nói xong, Hứa Gia Lâm đã bóp ngực cô cách lớp áo, cảm giác xoa nhẹ làm lực chú ý của Ngôn Hề hoàn toàn tập trung ở nơi bàn tay anh, loại cảm giác càng xoa càng ngứa lan dần từ ngực ra toàn thân.
Ngôn Hề mở miệng lần nữa liền biến thành rêи ɾỉ.
Bộ ngực của cô bị bóp nắn, cả người bắt đầu mềm nhũn, lấy đâu ra sức lực đẩy người đàn ông nữa? Ngay cả chân cô cũng không vững, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.
May mắn tay còn lại của Hứa Gia Lâm đỡ eo cô.
“Cô bé, chỉ có một biện pháp tốt nhất có thể khiến tôi yên tâm…” Bàn tay anh vẫn không ngừng nghỉ, thủ thị bên tai cô: “Để cho em tham gia cùng.”