Căn Bệnh Quái Ác

Chương 7

Hóa ra tôi sớm đã chết rồi.

Thật ra, tôi cũng mơ hồ đoán được trường hợp này, nhưng trước sau vẫn không thể tin được. Mấy ngày trước tôi còn tra nát Baidu về những di chứng mình mắc phải và không thấy ai có triệu chứng tương tự như mình.

Những người trên Baidu đều nói tôi nên đi khám bệnh thử, cũng có người nói tôi mắc phải ung thư giai đoạn đầu. Tôi nghĩ chắc không cần chẩn đoán gì đâu, cùng lắm thì đi hỏa thiêu, hoặc xây cái mộ ở chỗ nào có cây cối là được.

Tôi không dám nghĩ tới Hề Dung.

Trước khi nói về chuyện ấy, mỗi lần nhớ đến anh là từng cơn đau ê ẩm không thể giải thích bủa vây lấy tôi. Và bây giờ, cảm giác ấy, thật sự xuyên qua trái tim mềm yếu này.

Tôi ép buộc bản thân phải tắt điện thoại đi, các ngón tay đang không ngừng run rẩy.

Bỗng một số hình ảnh mờ ảo hiện lên trong tâm trí tôi, thật giống như một thước phim cũ kỹ bị hỏng, cuối cảnh là hình ảnh tôi nằm trên giường bệnh hiện lên rõ ràng.

Khi ấy tôi nằm trên giường bệnh, bên cạnh lại chẳng có một ai, chỉ có duy nhất Hề Dung là ngồi một bên, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài chiếu tới thân ảnh lẻ loi trong phòng.

Thời điểm tôi nhắm mắt lại, anh cúi đầu xuống, hôn vào giữa trán tôi.

Sau đó, là một vùng trời tăm tối.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được, anh rất lâu vẫn không nhúc nhích, cho đến khi toàn thân tôi buốt giá dần, nhưng giữa trán vẫn như cũ, vẫn còn đọng lại một màu ấm áp ở đấy.

Tôi chết trước mặt anh.

Là anh tận mắt nhìn tôi ra đi.

Giờ đây, tôi rất muốn điện thoại cho anh.

Hề Dung, anh biết không, là em này.

Anh không nằm mơ đâu, ngốc quá đi, là xác sống của tiểu thiếu gia em đây vùng dậy đấy!

Ngạc nhiên không hả, rất bất ngờ đúng không nè?

Đừng cho là em không biết anh đã vụиɠ ŧяộʍ làm gì nha, nhất định là anh... đã đem em đặt vào trong tủ lạnh đúng không?

Hù chết em mất, trước đó em còn tưởng mình bị mộng du nữa cơ.

Ai da, ba ba mẹ mẹ mới cái gì chứ, em còn chưa kịp đầu thai này, không uống qua canh Mạnh Bà đâu. Chỉ thấy một ông chú già suốt ngày cứ gửi tin nhắn lạ cho em không à, anh ta bảo muốn em hạnh phúc mỗi ngày, rồi còn gọi em là cục cưng nữa chứ.

Hứ, buồn nôn chết mất thôi.

Đừng nhớ em nữa, em về rồi đây.

...

Nhưng tôi biết tôi không thể nói.

Người chết không thể sống lại, đạo lý đấy ai cũng hiểu, huống hồ chính tôi còn không biết, bây giờ tôi còn sống, hay là hồi quang phản chiếu* nữa.

* Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Đáng lẽ tôi nên sạch sẽ rời đi, tạm biệt anh ấy và thế giới này.

Tôi là kẻ đã chết, nhưng Hề Dung còn sống, anh còn rất nhiều thời gian.

Hề Dung nói, anh ấy thật sự không mong tôi nhớ đến anh, bởi tất cả những trải nghiệm liên quan đến anh... đều rất đau khổ.

Anh nói xin lỗi tôi, nhưng sự thật không phải như vậy.

Cho đến tận bây giờ, tôi chưa một lần nào oán trách anh cả, mặc dù chính xác là tôi đã chết dưới tay anh, nhưng đó không phải lỗi của anh.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Hề Dung là trong bệnh viện.

Anh mặc một thân áo blouse trắng chỉnh tề, sống mũi cao thẳng còn đeo một bộ kính tương đối nhã nhặn bại hoại. Một thân toàn mùi nước khử trùng khiến tôi phản ứng gay gắt, trên khuôn mặt tuấn tú ấy không hề có nhiệt độ, tựa như một người máy không có cảm xúc.

Cách anh nói chuyện cũng lạnh như núi băng, nói một câu như vầy, hết cứu được rồi, người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.

Trong miệng anh, hai chữ “người nhà” đấy - chính là tôi.

Lúc đó, tôi còn trực tiếp quơ lấy ly nước rồi hung hăng đập tới.

“Rầm”, một tiếng vang thật lớn.

Ly nước vỡ tan nát, miểng chai văng tung tóe ở trên người anh, nhưng anh căn bản cũng không tránh một chút, chỉ bảo, tôi hiểu tâm tình của cậu nhưng mong cậu tỉnh táo lại.

Tôi chửi ầm lên, nào là tên lang băm, con mẹ nó mày muốn bị đánh có phải không!

Hề Dung thông qua một lớp kính mà nhìn tôi, anh nói tiếp " Ẩu đả với nhân viên y tế là phạm pháp đấy."

Biết anh khó chơi, nên tôi căn bản không thể làm gì anh. Thấy Hề Dung quay đầu trực tiếp gọi cho bảo vệ, nói là muốn đem tôi đang la lối om sòm, liền muốn kêu người lôi đi. Mà tôi sau khi tức giận xong liền bắt đầu sợ hãi, xém chút nữa thôi là tôi quỳ xuống cầu xin anh rồi.

Tôi thả nhẹ giọng mình thấp xuống nói: " Anh đường đường là một chủ nhiệm của khoa, không thể liền nghĩ ra cách nào sao? Nói vô phương cứu chữa là lập tức không điều trị nữa, anh làm vậy là có ý gì, chê tôi không trả nổi tiền viện phí sao?

Người ấy là mẹ ruột của tôi, đúng là tôi chỉ mới là sinh viên ra trường, nhưng tôi sẽ đập nồi bán sắt*, tôi sẽ đi mượn vay nặng lãi, tôi nhất định phải chữa bệnh cho mẹ tôi, dù là chỉ có một chút hi vọng, được không?

* Đập nồi bán sắt (quyết hoàn thành bất chấp tốn kém)

Bác sĩ, xin người hãy giúp đỡ tôi, cha tôi đã không còn nữa, tôi không thể sống mà không có mẹ.

Bác sĩ, tôi cầu xin anh mà.

Anh từ bàn làm việc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tôi, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Không còn cách nào khắc, anh nói.

Tôi không phải thần tiên, tôi không cứu được tất cả mọi người.

Vào thời điểm ấy, tôi hận vận mệnh bất hạnh của mình, tôi chỉ có thể hận anh.

Kết quả đúng như anh dự đoán, chỉ nửa tháng trôi qua, mẹ tôi đột nhiên không còn thở nữa, bệnh viện lập tức hạ xuống thông báo bệnh tình nguy kịch. Lúc đó là ba giờ sáng, tôi chạy ra xem, và tôi nhìn thấy Hề Dung vẫn là người mặc áo blouse trắng không nhiễm bụi trần, đang vội vàng chạy đến, sau đó mang theo mấy vị bác sĩ cùng y tá vọt thẳng vào phòng bệnh.

Tôi đứng một cách cô lập với thế giới bên ngoài, cách cửa sổ phòng bệnh nhìn thấy bóng lưng bận rộn của anh ta bị đám đông vây quanh ở giữa.

Trong phút giây đấy tôi nghĩ, tôi thành tâm sám hối, tôi không nên mắng anh, không nên nói anh là tên lang băm... Nếu như anh có thể cứu được mẹ tôi, tôi nguyện ý dập đầu tạ lỗi anh, cả một đời sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.

Đêm đó là một đêm dài đằng đẵng.

Tôi không nhớ rõ là anh đã ở trong phòng bệnh đợi bao lâu, tóm lại là một mảnh rối loạn, tôi ở bên ngoài gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng gấp đến mấy cũng không làm gì được.

Cuối cùng anh cũng ra khỏi phòng, tôi sớm đã mất hồn mất vía, chỉ nhớ rõ phía trên khẩu trang của anh là nửa gương mặt đang tái nhợt lạnh lẽo, quầng mắt thâm đen dày đặc.

Tôi vội vàng nghênh đón, anh giống như là biết tôi muốn hỏi điều gì.

Bàn tay đang đeo găng cao su của anh đặt trên vai tôi, khẽ nói, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương.

Lúc này tôi mới nhớ tới câu nói đó của anh, người chết không thể sống lại, và chính anh là người đã nói với tôi như thế.