Căn Bệnh Quái Ác

Chương 1

Chết, rốt cuộc là loại cảm giác gì?

Có phải là sợ hãi, đau đớn, hối hận, nhẹ nhõm không?

Hay sau nhiều thập kỷ vật vã đấu tranh, cuối cùng bạn có thể nghỉ ngơi và du hành trong niềm hạnh phúc bất tận?

Chỉ có điều... một nghìn người thì lại có một nghìn đáp án, một nghìn suy nghĩ. Tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình. Rốt cuộc, không một ai sau khi chết có thể trở lại nhân gian nói ra sự thật.

Đối với tôi, trong khoảng thời gian khi còn sống, tôi hiếm khi tự hỏi mình câu hỏi này.

Tôi chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát. Mỗi lần suy nghĩ đến việc sau khi tôi chết, vật cưng trong nhà muốn người khác nhận nuôi, tôi sẽ rất sợ hãi.

Nhưng hiện tại, tự nhìn lại bản thân mình, cánh tay đã bắt đầu thối rữa, chảy mủ, sau đó cảm thấy có chút không thích hợp.

Lúc trước, tôi cùng kẻ xấu chẳng khác gì nhau, đều cùng một loại.

Như mỗi buổi sáng bình thường, sau khi mở mắt, không hiểu sao tôi thấy mình đang ở bên trong tủ lạnh.

Thành thật mà nói, điều này thật sự khủng khϊếp.

Tôi hốt hoảng nghĩ rằng có phải mình bị mộng du hay không, nhưng điều này chẳng phải có hơi quá rồi sao?

Tôi biết rằng tôi luôn không nghiêm túc khi ngủ, hay bị mộng du. Có một lần khi tôi còn học đại học, tôi sống ở ký túc xá, lúc đó tôi vừa ngủ, miệng vừa nhẩm dự báo thời tiết một cách ồn ào, bạn cùng phòng đã cười nhạo tôi trong suốt ba năm.

Nhưng nực cười hơn là ở trong tủ lạnh quá lâu, tôi vẫn không tỉnh dậy vì lạnh mà lại lăn ra ngủ một cách ngon lành, tự thấy mình chẳng khác gì con heo cả.

Không khí xung quanh rét buốt đến thấu trời, đèn báo mờ mịt phát sáng, cửa tủ phía trước phủ một tầng băng tuyết, tôi cử động có chút vất vả. Tôi thấy các khớp xương của mình đều chai sần, mất một chút thời gian sờ vào cánh tay của mình nhưng không cảm nhận được gì. Có thể là do quá lạnh nên dẫn đến tê rần, mất cảm giác.

Toàn bộ cánh tay bị đông cứng đến mức thịt dường như cứng lại.

Nếu mà nói, ngay cả khi muốn làm món đùi gà om thịt lợn thì phải lấy thịt lợn đun sôi mất nửa tiếng để rã đông với lớp tuyết này.

Mất cả buổi chật vật nhào lộn thì tôi mới thoát ra được.

Không phải tôi cố ý nhào lộn như thế này mà là do tay chân quá cứng và cử động rất khó khăn. Giống như tôi không phải ngồi xổm ngủ quên trong tủ lạnh trong một đêm, mà như là tôi đã ở trong này tận một năm trời.

Sau khi từ trong tủ lạnh lăn ra, tôi cảm thấy bên ngoài lại rất nóng, lớp băng tuyết phủ trên người tôi rất nhanh tan chảy, nhỏ giọt xuống sàn bếp đọng vũng, càng lúc càng cảm thấy tôi giống như đùi gà tuyết rã đông.

Tôi cúi đầu xuống liếc nhìn thấy trên người đang mặc một bộ đồ đen chỉnh tề.

Khoan đã, hôm qua trước khi ngủ tôi có mặc bộ quần áo này sao?

Bộ đồ ngủ khủng long nhỏ màu xanh lá đâu?

Sau đó lại nhìn đến cách bài trí quen thuộc trong nhà, ban đầu cũng cảm thấy có một chút gì đó cảm giác xa lạ.

Đột nhiên, một cơn đau đầu ập tới dữ dội, cùng với lời nói có chút hỗn loạn, tôi cảm thấy rất giống với việc di chứng lưu lại sau chấn thương.

Đứng trước gương, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trắng xanh nhợt nhạt, không có một chút máu, sống động như thể trong một đêm máu bị yêu quái đến hút cạn.

Nếu điều đó là thật, tôi lại thực sự hy vọng rằng chỉ có những con quái vật xinh đẹp mới đến vây quanh tôi, để cuộc sống của tôi ít nhất sẽ thú vị hơn một chút.

Đáng tiếc thay, thực tế chẳng khác gì máu.

Tôi dùng từ máu này để hình dung là bởi vì không lâu sau tôi bắt đầu cảm thấy lạnh.

Rồi lại cảm thấy dường như da mất đi tính đàn hồi vốn có, tôi dùng ngón tay chọc một cái thật mạnh, cố ý dùng lực để ngón tay lún xuống, rồi đột nhiên da bị vỡ ra, rỉ máu và không để lại dấu vết của những giọt nước lạnh.

Tôi đã rất kinh hãi, cứ tưởng rằng đã mắc phải một căn bệnh không thể chữa trị, quay đầu liền ngỏm củ tỏi.

Sao lại thế này? Tại sao?

Tại sao chỉ trong một đêm tôi lại biến thành bộ dạng này?

Tôi cố nhớ lại một chút ký ức ngày hôm qua rằng trước khi ngủ tôi đã làm gì, nhưng lại phát hiện hình ảnh trong đầu giống như bị một tầng sương mù dày đặc che lại, có chút mơ hồ không rõ rệt, chỉ còn lại hình dáng thô ráp, ngoài ra không có gì nữa.

Hình như cũng chỉ là giống mọi khi, tôi thường chơi game cho đến nửa đêm, đến khi mệt quá lại lăn ra ngủ một cách ngon lành…

Tôi cũng không có làm bất cứ điều gì kỳ quái...

Tôi bắt đầu hoảng loạn, lúc này không biết nên chạy đi đâu. Càng xui xẻo khi tôi phát hiện rằng điện thoại di động của tôi cứng đơ, bất kể những thiết bị liên tạc, thiết bị điện tử cũng đều mọc cánh bay đi mất.

Thật kỳ lạ? Tôi có thói quen là trước khi ngủ đều nghịch điện thoại rất lâu, chơi đến khi mắt không thể mở ra được nữa mới thôi, sau đó theo thói quen lại tiện tay đặt điện thoại bên cạnh gối nằm hoặc là tủ ở đầu giường.

Nhưng thế nào lại không tìm thấy???

Emma! Nếu không biết rằng trong nhà còn có một người sống cùng tôi, tôi còn tưởng là bọn côn đồ đến quấy rối.

Từ từ!

Tôi đột nhiên lại phát hiện... Trên chỗ tựa lưng ghế sofa ở phòng ngủ...treo một chiếc áo khoác màu đen vô cùng lạ mắt.

Tôi dám chắc rằng, đây không phải là quần áo của tôi.

Trước hết, tôi sẽ không mua loại quần áo thoạt nhìn liền toả ra một loại khí chất nghiêm túc, lãnh đạm như này. Lại còn thiết kế kiểu dáng vô cùng thực tế. Tiếp theo, mẫu mã quần áo này rộng hơn so với thân hình tôi hai vòng, quan trọng nhất vẫn là nó quá đắc đối với tôi.

Cứu mạng! Loại tình huống gì đây??? Liên tiếp những sự việc kỳ quái xảy ra xung quanh!

Mọi thứ là sao?Cứ như tôi vừa xuyên vào một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị chỉ sau một giấc ngủ?

Lòng tôi xuất hiện đầy những suy nghĩ khủng khϊếp. Không chừng tôi đêm qua không phải vì mộng du chui vào tủ lạnh. Mà là nhà của tôi đã bị cướp đột nhập, chúng cướp hết tất cả mọi thứ trong nhà sau đó thuận tay đem tôi nhét vào tủ lạnh, sau đó thì nằm trên giường tôi ngủ một giấc, trước khi đi còn để lại một cái áo khoác?

Càng nghĩ càng cảm thấy có phần hơi quá.

Tội phạm bây giờ đều càn rỡ như vậy sao?

Tôi nhanh chóng bắt lấy cái ghế võng đem ra phía đầu giường, yên tĩnh nằm đó để phơi mình trong nắng ấm, rót một ít trà sen uống hai ngụm, cảm thấy bình tĩnh được một chút.

Đúng lúc này, tôi cảm thấy mình vừa nghe được tiếng then cài cửa ngoài phòng khách bị vặn ra.

Tôi..tôi...!!!!

Ai? Là ai???????

Ai lại có thể có được chìa khoá nhà tôi? Còn tùy tiện mở cửa đi vào?

Trong tức khắc, trong đầu tôi xuất hiện một loạt phân cảnh của một bộ phim kinh dị biếи ŧɦái mà tôi từng xem qua, một tên sát nhân mất trí cuồng gϊếŧ người.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.

Trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc, đầu óc tôi lại hết sức trống rỗng, cuối cùng lại hít một hơi, tôi theo bản năng sai khiến mà phản ứng lại.

Tôi thu mình vào bên dưới ván giường.

Ngừng thở, bình tĩnh!!

Sau tiếng cánh cửa mở, là tiếng bước chân lộc cộc vang lên.

Đối phương dường như đang đi tới đi lui một vòng trong phòng khách, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hướng đến phía tôi trốn trong phòng ngủ lập tức đi đến.

Từ khe hở bên dưới ván giường, xuất hiện một đôi chân trước mắt ta.

...

MỤ NỘI NÓ CỨU MẠNG!!!!!

Trước khi tôi thốt ra những lời nói đáng xấu hổ này thì một bàn tay to lớn với những đốt ngón tay rõ ràng thò vào, cái ngạnh như kéo gà đẻ con, lôi tôi từ dưới giường lôi ra.

Tôi thực sự nể phục.

Trên đời làm sao có chuyện viển vông như vậy.

Vì cái gì tôi lại nói như vậy?

Vì nán lại ngắm mặt trời một lúc nên tôi mới gặp được một anh chàng đẹp trai nhìn vô cùng khổ sở và kinh ngạc.

Tay anh ta vẫn nắm chặt cổ tay tôi, lực đạo không hề phóng đại, thật sự suýt chút nữa làm tôi gãy xương.

Tôi nghi ngờ rằng tôi là do sợ hãi quá mức nên sinh ra ảo giác.

Aisss, con mẹ nó! Anh ta mặt đeo kính gọng dát vàng, tôi nhìn đến không dời mắt được. Thật sự rất đẹp trai

Tôi là đơn giản nên đánh giá thấp rằng đối thủ có thể anh ta thật sự là một tên biếи ŧɦái gϊếŧ người điên cuồng.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào đối phương, anh ta đã đánh giá tôi bằng một ánh mắt cứ như vừa gặp được ma quỷ.

Làm ơn, đây là nhà tôi, tôi mới là người gặp phải ma quỷ, ánh mắt ấy phải là tôi dùng để đánh giá anh ta mới đúng.

Tôi miễn cưỡng hít sâu lấy ra một chút can đảm hét lên: "Anh tránh xa tôi ra nhiều chút!"

Thực ra, không có gì là can đảm ở đây cả, bắp chân của tôi đang run rẩy, khi thốt ra lời này cảm thấy thực sự ngu ngốc.

Hơn nữa ngay sau đó, bởi vì tôi buộc phải dùng sức hất tay anh ấy ra, tôi đã rất vất vả mới có thể làm anh ấy buông tay. Nhưng bản thân tôi bị ảnh hưởng bởi quán tính và trọng tâm của chúng tôi không hoàn chỉnh, sau đó trực tiếp ngã chổng vó lên giường.

Chúa ơi, chết tôi rồi, lần này thực sự chết tôi rồi.

Chết trước mặt anh chàng đẹp trai có tư vị thế nào đây.

Đối phương lẳng lặng nhìn ta tiếp tục hành động, giống như rốt cục lấy lại được tinh thần, đôi mắt u ám co rụt lại, kêu một tiếng: "Nguyễn Lê."

Nguyễn Lê là tên của tôi!

Tôi thực sự hơi bị ngạc nhiên, bởi vì khi anh ấy gọi tên tôi, giọng điệu, cách nói của anh ấy, nghe rất đau đớn.

Tôi không thể nói cho bạn biết cảm giác này, nó giống như anh ấy nhìn tôi một lát, ban đầu rất hạnh phúc, rồi sau đó lại không hạnh phúc.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho anh ấy gọi tôi với cái giọng gần như nghẹn ngào thế này.

Tôi như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Tôi không biết vấn đề của anh ấy có phải liên quan gì tôi không. Hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau đến nửa ngày, và bầu không khí vô cùng xấu hổ. Anh ấy bài trừ hai từ lúc nãy sau đó không nói chuyện nữa.

Tôi quyết định nổ súng trước: "Anh...anh là ai? Tại sao anh lại xuất hiện trong nhà tôi?"

Tôi hỏi xong câu này thì mặt người kia như đông cứng lại, vẫn nhìn tôi chằm chằm, không biết mặt mũi tôi có gì hay ho đẹp đẽ mà đáng xem đi xem lại như thế này.

Một lúc lâu sau, anh ta mới dùng giọng điệu phức tạp chậm rãi nói:" Tôi tên Hề Dung"

Một cái tên quen thuộc hiện lên trong tâm trí tôi, tựa như cái tên này bấy lâu nay đã lặng im trong tim tôi không biết bao lâu. Tôi đột nhiên cảm thấy tim mình co rút không kiểm soát được, như có một đôi tay vô hình từ bên trong đè mạnh lên ngực tôi, muốn đau lần nữa.

Thật sự kỳ quái.

Anh ấy lại nói: " Cậu có nhớ rõ chính mình......"

Anh dừng lại một chút, sau đó không tiếp tục nói nữa.

Tôi lúc này trong đầu đầy dấu chấm hỏi??? Không rõ rốt cuộc có điều gì khó nói mà khiến anh ta không thể mở miệng nói tiếp được.

"Tôi làm sao??". Tôi không nhịn được hỏi.

Anh bỗng nhiên cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia đột nhiên có chút ấm áp:

"Không có chuyện gì. Lần trước khi anh bị bệnh, tôi từng là bác sĩ điều trị cho anh."

Tôi ngẩn ra một lúc, anh ấy nhắc đến "bệnh tật", tôi chợt nhớ đến tình trạng hiện tại của mình.

Khi nãy tôi nghịch nghịch đùi mình, lỡ tay chọc ra mấy cái lỗ, xem chừng máu lại không thể ngừng chảy.

Tuy nhiên vết thương lại nằm dưới lớp quần, trong một khoảng thời gian có lẽ Hề Dung khó có thể phát hiện được.

Tôi không nghĩ rằng nó quan trọng, nhưng vừa nhớ tới thì cơn đau lại kéo đến

Lại nghĩ đến người đàn ông tên Hề Dung kia có điều muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng tôi thầm cầu mong " chắc không phải bệnh gì khó chữa".

Hơn nữa...vì lí do gì mà tôi không thể nhớ ra?

Lần trước sinh bệnh?

Tôi mắc phải bệnh gì cơ?

Tôi hầu như là ở nhà suốt ngày dạo gần đây, lại không đến bệnh viện khám sức khỏe, dù đã qua đúng một ngày nhưng chắc chắn là sức khỏe của tập thể công nhân chúng tôi được đơn vị bố trí để kiểm tra sau.

Thật là không hiểu ra làm sao.

Tôi không thể nói rõ ràng, đầu tôi đang rất đau.

Tôi rất muốn nói với Hề Dung về tình huống hiện tại của mình, nhưng thật sự tôi không dám tin anh ấy, tuy anh ấy đẹp trai nhìn không ra vẻ biếи ŧɦái.

Nhưng thời buổi bây giờ không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai biết được đằng sau vỏ bọc hoàn hảo đó bản chất thật sự của họ sẽ thế nào.

Ba mẹ tôi trước kia vẫn luôn dặn dò tôi rằng nên cẩn thận khi ra ngoài một mình, đề phòng không ai có thể vào phòng của mình. Nói đến mức lỗ tai tôi có thể tạo kén, đến khi tôi cảm thấy phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, không muốn làm cho hai người họ nhọc lòng thì họ đã không còn nữa.

"Bác sĩ Hề." Tôi thật chú ý lời nói mà mở miệng. "Vậy vì điều gì anh lại muốn sống trong nhà của tôi?"

Anh ấy quan sát tôi một lúc lâu, đôi mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ vẫn không di chuyển mà nhìn tôi một cách chăm chú. Sau đó mới trả lời câu hỏi của tôi:" Tôi đây là muốn gặp cậu!"

Rõ ràng là câu nói đó rất bình thường, nhưng khi chính miệng anh ta nói ra, thái độ nói lại vô cùng nghiêm túc, tôi phân biệt rõ ràng, lộ ra một chút ý tứ gì đó không bình thường.

"...... Ohh" Tôi cảnh giác trả lời anh ấy. Từng lời nói bây giờ của tôi đều rất cẩn thận. "Vậy... Anh gặp cũng gặp xong rồi, có thể đi rồi đó."

"Như anh thấy, tôi sẽ không nhảy nhót lung tung đâu."

Hề Dung chậm rãi nói: " Tôi ở lại đây!"

Chỉ trong bốn từ, thông tin mang đến thật đáng kinh ngạc.

???

Không đúng, hiện tại bác sĩ vẫn phụ trách các dịch vụ tại chỗ sao? Điều đó có phải là chuyên nghiệp không?

_____

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tình cảm mạnh mẽ mở hố! Thiên đường này không dài! Tình yêu mới mẻ được khai thác từ những câu chuyện cũ.