Hoàn Huyên không cùng trưởng tỷ về phủ công chúa, mà thúc ngựa trở về vương phủ, rửa sạch bụi bẩn trên người, thay xiêm y, rồi lập tức phi ngựa đến Bồng Lai cung.
Tới trước tẩm điện Ôn Thất của Hoàng đế, sao trời đã dần biến mất, phía đông đã sáng tỏ.
Ngày hưu mộc này, không có triều hội, Hoàng đế thức dậy muộn hơn ngày thường nửa canh giờ, vừa mở mắt ra liền có trung quan tới bẩm, nói Tề Vương điện hạ trời còn chưa sáng đã thúc ngựa vào cung, đã quỳ dưới thềm trước điện một canh giờ.
Hoàng đế lộ vẻ giận dữ nói: "Để nó quỳ, quỳ tới chết thì thôi."
Trung quan nói: "Tính cách của Tam điện hạ là thế, bệ hạ chớ giận người."
Hoàng đế ngoài miệng không nói gì, nhưng động tác rửa mặt thay y phục lại nhanh hơn so với ngày thường không ít, chỉnh đốn xong xuôi, ngồi xuống giường, nói với trung quan: "Truyền bữa sáng."
Ngừng một chút lại nói: "Gọi tiểu tử bất hiếu kia tiến vào cùng dùng bữa."
Chỉ chốc lát sau, Hoàn Huyên vào điện, hành lễ nói: "Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, không thể sớm tối chầu chực tẫn hiếu trước mặt Phụ hoàng, thỉnh người trách phạt."
Hôm qua Hoàng đế bị chuyện hổ phù kia chọc tức không hề nhẹ, vốn định gặp mặt nổi giận với hắn một trận, nhưng hiện tại thấy sắc mặt nhi tử tái nhợt, quầng thâm dưới mắt dày đặc, bên má trái còn có một đường máu trông rợn người, lại có chút không đành lòng, tình cảm thân thích trong Hoàng gia pha tạp quá nhiều thứ, không thể như người bình thường, nhưng đến cùng Hoàng đế cũng là con người, cũng có tình thương con cái.
Nhi tử tiến cung thỉnh tội cả đêm, lại quỳ dưới thềm lâu như vậy, cơn tức của ông đã tiêu tan hơn phân nửa, sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sai rồi sao? Vì một nữ tử mà ngay cả hổ phù cũng ném được, trẫm thật sự nhìn lầm con rồi!"
Hoàn Huyên nói: "Nhi thần biết tội, thỉnh Phụ hoàng giáng tội."
Hoàng đế xua tay nói: "Bỏ đi bỏ đi, trẫm còn không biết tính tình này của con sao, tức giận với con thì sớm bị con chọc tức chết không biết bao nhiêu lần rồi, đứng lên ngồi đi."
Hoàn Huyên cảm tạ, ngồi xuống tọa tháp hắc đàn khảm trai đối diện Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn vết thương bên má của hắn một cái: "Vết thương này là thế nào?"
Không đợi hắn trả lời, hoàng đế đã tự hiểu lấy: "Có phải do trưởng tỷ của con đánh không?"
Hoàn Huyên đáp phải.
Hoàng đế cười nhạt: "Đáng đánh lắm, trưởng tỷ là muốn giúp con. Đây vốn dĩ không phải chuyện chỉ một roi là có thể xóa bỏ, nó đánh con, trẫm cũng sẽ không đánh lại nữa."
"Nhi thần biết." Hoàn Huyên nói.
Đang nói, cung nhân bưng thực án và bát đĩa nối đuôi nhau đi vào.
"Đêm qua không chợp mắt cả đêm nhỉ?" Hoàng đế nói, "Hôm nay dù sao cũng không có việc gì, con cùng trẫm dùng xong bữa sáng rồi nghỉ ngơi trong Ôn Thất điện, buổi tối một nhà đoàn tụ ở An Phúc điện, gọi thêm huynh tẩu của con cùng Tử Ngọc tới."
Ánh mắt Hoàn Huyên hơi động: "Tùy ý Phụ hoàng làm chủ."
Hai người dùng xong bữa sáng, uống ly trà, lại đánh thêm hai trận cờ, Hoàng đế liền thúc giục nhi tử đến thiên điện nghỉ ngơi.
Hoàn Huyên không buồn ngủ chút nào, hơn một tháng nay hắn vẫn luôn gấp gáp lên đường, hôm qua lại một đêm không ngủ, thân thể đã mệt mỏi cực hạn, nhưng chỉ cần nhắm mắt, trước mắt liền có vô số bóng dáng đong đưa hỗn loạn, trái tim hắn giống như bị một chiếc móng vuốt sắc nhọn quặp chắc, không thể thở nổi, không được một khắc an tĩnh.
Thật vất vả tới lúc lên đèn, có nội thị tới mời, hắn rời giường rửa mặt, ngồi chung một liễn với Hoàng đế đến An Phúc điện.
Ngự liễn đến An Phúc điện, đúng lúc gặp được phu phụ Thái Tử trên liễn đang xuống.
Thái Tử thấy Hoàn Huyên cùng phụ hoàng ngồi cùng một liễn, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hôm qua Hoàng đế mở tiệc đón gió tẩy trần cho Hoàn Huyên ở An Phúc điện, mời ba bốn lần không thấy người tới, Hoàng đế nổi trận lôi đình, đám người bọn họ đều nhìn thấy, không ngờ tới chỉ qua một đêm, phụ tử lại có vẻ thân mật gần gũi thế này.
Khoảnh khắc Nguyễn Nguyệt Vi gặp Hoàn Huyên, liền quên hết thảy mọi thứ quanh mình, toàn bộ tâm trí của nàng đều bị bóng dáng vừa quen thuộc lại có chút xa lạ kia kéo đi.
Lần trước gặp mặt là bữa tiệc tiễn biệt trong cung trước khi hắn xuất chinh, chỉ vội vã liếc mắt một cái, ngay cả cơ hội bốn mắt tương ngộ cũng không có, tính từ lúc Thu Tiển tới nay, đã gần hai năm bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Hắn tựa hồ lại cao hơn một chút, trời đầu thu nóng bức, hắn mặc một bộ viên lĩnh bào* bằng gấm mỏng màu tím tử đằng thêu chỉ bạc, lộ ra cổ áo trung y màu trắng tuyết, tôn lên làn da tái nhợt, đôi môi mỏng lợt lạt, hiện ra vẻ mặt tiều tụy, trong sự anh đĩnh tú đạt** lại thêm một chút yếu ớt, như thể một viên ngọc đẹp đẽ, khiến người ái mộ sinh ra một tia thương tiếc râm ran.
(Ji: **đẹp đẽ, cao ráo; miêu tả tư thế hiên ngang đĩnh đạc của một người)
Nguyễn Nguyệt Vi tự nhiên liếc mắt một cái liền chú ý tới bên má trái của hắn có một vết roi sưng đỏ nổi lên, chỉ hận không thể giúp hắn xoa thuốc, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu thương tích của hắn, nhưng chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ôn nhu thương tiếc.
Nàng đoán được vết thương này là vì ai mà chịu, trong lòng vừa đau vừa xót, tuy rằng nàng ta bất hạnh táng thân nơi biển lửa, nhưng được chết trong năm tháng tốt đẹp nhất, khiến Hoàn Huyên nhớ mãi không quên, thậm chí không tiếc ngỗ nghịch thiên tử vì nàng, lại chẳng phải là một loại may mắn sao?
Thanh âm Thái Tử đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Đã hơn một năm không gặp, Tam lang hao gầy đi rồi. Trận Hoài Tây may mà có đệ, Đại Ung có chiến thần như đệ tọa trấn, là phước hạnh của xã tắc, là phúc của bá tánh."
Hoàn Huyên hành lễ nói: "Nhị ca quá lời rồi."
Lại nâng mí mắt, nói với Nguyễn Nguyệt Vi: "Đã lâu không gặp Nhị tẩu."
Tại thời điểm bốn mắt nhìn nhau, trái tim Nguyễn Nguyệt Vi như sắp vọt tới cổ họng, hai má bất giác nổi lên tầng đỏ ửng, nàng vội cúi đầu xuống, thi lễ nói: "Làm phiền Tam đệ chiếu cố hỏi đến."
Thái Tử dường như không bận tâm nói: "Bệnh ho của hoàng tẩu đệ trong đêm xuân lại tái phát, đã điều dưỡng mấy tháng, hiện giờ mới tốt hơn một chút."
Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Nhị tẩu bảo trọng."
Nguyễn Nguyệt Vi thấp giọng nói: "Đa tạ Tam đệ, cũng mong Tam đệ bảo trọng thân thể."
Trước mặt Hoàng đế và Thái Tử nàng không khuyên nhiều, chỉ có thể cẩn thận không thể hiện quá mức.
Hoàng đế nói: "Đều đứng ở chỗ này làm gì, vào điện ngồi xuống rồi nói tiếp."
Mấy người bước lên bậc thềm, tới chính điện của An Phúc điện, các công chúa hoàng tử còn lại cùng con cháu tông thất đều đã đến, ngay cả Hoàn Minh Khuê cũng đến sớm bất thường.
Mọi người theo thứ tự ngồi vào vị trí, rượu thịt dâng lên lần lượt, nhạc công bắt đầu khởi tấu sanh tiêu.
- --