Trọng Sinh Nữ Phụ Lạnh Lùng, Nam Chính Mau Tránh Xa

Chương 44

Nói xong, ánh mắt cô bé nhìn Sở Y Lâm trở nên kiên định.

Tuy là nói nhỏ nhưng tiếc là đều lọt vào tai của Lục Bá Đình và Ngạo Vũ hết rồi.

Rốt cuộc thì anh ở trong mắt của bạn bè cô lại là một người tệ như vậy.

Lúc này Sở Y Lâm nhìn đến gương mặt ra vẻ nghiêm túc, nhưng trên miệng vẫn còn dính một ít vụn bánh thì không khỏi bật cười thành tiếng.1

" Không sao đâu, em đừng lo "

Sở Y Lâm nét mặt ôn nhu đưa tay lên lau đi vụn bánh trên miệng cho Ninh Giai kỳ. cô nhóc kia lại vô tư mà hưởng thụ.

Đó là vợ của anh mà.1

Hành động này trực tiếp khiến cho mặt của Lục Bá Đình đen như đấy nồi, con nhóc kia lại chiếm phần của!1

Anh có chỗ nào không bằng cô nhóc kia đâu, sao cô lại lạnh nhạt với anh như vậy.

Nếu vậy thì đừng trách anh vô tình, tất cả chỉ vì vợ mà thôi.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với em một chút "

"...."

Thấy Sở Y Lâm không nói gì, Lục Bá Đình liếc mắt qua Ngạo Vũ.

Anh ta liền hiểu ý, gương mặt điển trai của Ngạo vũ bây giờ được cấy vào mấy phần thân thiện.1

" Cô bé, tôi dắt em đi chơi nhé,cả Chu tiểu thư nữa, để lại cho họ một chút không gian trò chuyện chứ? "

Ninh giai kỳ quay sang nhìn Sở Y Lâm, thấy cô gật đầu một cái thì cũng chịu buông cánh tay của Sở Y Lâm ra rời đi, Chu Nguyệt cũng đi theo hai người họ.

" Con bé và bạn tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ sử anh! " Ánh mắt của cô trở nên nguy hiểm trong chốc lát, cảnh cáo anh ta

Trước khi Ngạo Vũ đưa hai cô gái rời đi thì nhận được lời đe doạ từ cô, khiến cho anh ta không thể lơ là trông nôm được.

Sao hắn lại đi theo tên khốn kia lãnh nợ chứ, nếu hai cô gái trong tay hắn mà sảy ra chuyện gì, chắc chị dâu sẽ thật sự gϊếŧ hắn mất.1

" Không phải có chuyện muốn nói sao, là chuyện gì? "

Cô đứng dựa người vào lang cang, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, từng đợt gió mát thổi đến, làm cho mái tóc cô nhẹ nhàng tung bay, có vài sợi dính lên mặt cô, trông lại vô cùng quyến rũ.

Hình ảnh này trong mắt anh lại khiến anh nhớ về đêm cuồng nhiệt đó, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc được dính lại trên khuôn mặt mỹ miều ấy.

Lục Bá Đình bước đến, chạm vào mặt cô, ánh mắt nhu tình mà hôn xuống môi cô, cảm giác mềm mại của cô khiến anh như phát điên khi nhớ đến.

Anh ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình, tham lam giữ lấy hơi ấm từ cơ thể cô.

Sở Y Lâm một tay cản trước ngực anh, tay còn lại vẫn đang cầm ly rượu.

" Lâm Nhi, thật nhớ em! "

Lục Bá Đình sau khi rời khỏi môi cô, anh chạm trán của mình vào trán của cô mà thì thầm.

Giọng nói của anh rầm ấm, nghe ra sự nhớ mong, lại khiến trái tim của Sở Y Lâm đập nhanh hơn một nhịp.1

Cô vậy mà lại không khán cự với anh, phải chăng cô đã thích anh rồi?

Một vòng ôm đầy ấm áp vì cái lạnh xung quanh khiến cho người ta không nỡ buông ra.

" Nhớ?...Vậy anh thích tôi sao? "

".... "

Lục Bá Đình im lặng không trả lời, Sở Y Lâm lại tức giận đẩy anh ra.

" Lục tổng hôn thành nghiện rồi có đúng không? nếu vậy thì phiền ngài tiềm người khác, tôi không rảnh để tiếp! "1

Cô tức giận, rốt cuộc anh xem cô là gì mà thích thì hôn, không thích thì cũng hôn.

" Nhưng tôi chỉ muốn em "

Cô trực tiếp quay đi, không để ý đến lời anh nói.

".... "

Cô tâm trạng không tốt, trực tiếp trở về phòng của mình. vì du thuyền đến sáng mai mới vào bờ.

Lục Bá Đình vẫn đuổi theo nhưng cô đã đóng cửa lại.

Lục Bá Đình đứng bên ngoài khó hiểu1

Cô đang giận anh? lúc nãy không phải còn bình thường sao, chẳng lẽ là vì câu hỏi lúc nãy.

Anh như hiểu ra được vấn đề liền mỉm cười.

" Lâm Nhi, em đang giận tôi sao? "

Anh đứng trước cửa phòng của cô mà hỏi vọng vào.

" Là vì tôi không trả lời câu hỏi kia? "

" Em cũng đã đồng ý với đề nghị của tôi rồi mà, em không nhớ sao? "

" Đêm hôm đó.... "

,,cạch,, cánh cửa được mở ra, Sở Y Lâm tức giận hì hục, một phần là vì bị nói trúng tim đen, một phần vì cô không biết mình đã đồng ý chuyện quỷ gì với anh nữa lại còn nhắc đến đêm hôm đó!

" Rốt cuộc là tôi đã đồng ý gì với anh hả "

Sở Y Lâm trước giờ luôn bình tỉnh, nhưng khi ở trước người đàn ông này lại mất kiên nhẫn như vậy.

Lục Bá Đình không trả lời cô, chỉ trực tiếp bước vào phòng, sau đó cô đóng cửa lại.

" Đừng tức giận, tới đây, tôi nói cho em "

Lục Bá Đình ung dung ngồi trên giường, anh nhìn cô bằng ánh mắt dụ dỗ, tay thì vỗ vỗ xuống nệm, ý bảo cô tới ngồi.

" Việc em đã đồng ý rất quan trọng đấy! "

Sở Y Lâm càng lúc càng nổi điên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

" Anh nói đi, nếu không tôi... "

" Tôi thích em! "

Lục Bá Đình đột nhiên tỏ tình, không đi theo bắt cứ quy luật nào, khiến cho Cô đờ người ra, vẫn còn không kịp sắp sếp lại tình huống.

Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó để trêu ghẹo hoặc uy hϊếp gì cô, ai mà ngờ, anh lại nói thích cô!

Trong căn phòng đột nhiên im bạc, chỉ có hai người luôn nhìn nhau không ai nói câu nào.

" Anh...anh nói gì cơ? "

Sở Y Lâm vẫn còn chưa ý thức được bản thân đang như một con thỏ sắp rơi vào miệng cọp. cơn giận lúc này bỗng vì một câu của anh mà tan biến.

" Lâm Nhi..."

Lục Bá Đình giọng nói như bỏ mê dược, ánh mắt dụ hoặc nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cô như bị điểm huyệt.1

" Tôi...!"

Cô đang tập trung vào ánh mắt của anh, nghỉ xem anh sẽ nói gì tiếp theo.

Lúc này vòng tay to khỏe của anh đã quấn lấy eo cô,

" Muốn em! "

- --------