" Con người anh ta cũng không tệ như em nghĩ đâu, chỉ vì anh ta không thích chị nên mới như thế thôi "
" Lâm Lâm, cậu nói không thích anh ta nữa, sao lại nói giúp anh ta vậy?
Chu Nguyệt thái độ ngờ vực nhìn Sở Y Lâm mà hỏi, con người Lục Bá Đình, ngoài đẹp trai lại nhiều tiền ra thì cô không tìm được ưu điểm nào nữa.
" Không có, mình chỉ nói sự thật thôi, bên ngoài nói rằng, anh ta tàn khốc vô tình, đắc tội với hắn, không chết cũng sống dở chết dở, anh ta là bị ép buộc phải đính hôn cùng tớ, tuy rất ghét nhưng cũng chưa từng dùng thủ đoạn gì hại tớ cả, nếu hắn thật sự độc ác, thì không biết tớ đã mất bao nhiêu cái mạng rồi, như vậy hắn cũng không cần phải kết hôn cùng tớ nữa "
"...Cậu nói vậy cũng đúng "
Chu Nguyệt cũng gật gù đồng tình, nếu theo như tính cách kia của anh, Sở Y Lâm lúc trước hết lần này đến lần khác lại dùng thủ đoạn trên người hắn, thật sự là chơi một trò mạo hiểm chết người mà!
- -----------Một tuần sau-----------
Sở Y Lâm cũng đã xuất viện được năm ngày, thời gian này cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi, vết thương cũng đã lành lại.
Chu Nguyệt hiện đang thực tập tại công ty của gia đình mình, còn Ninh Giai Kỳ vẫn đang trong thời gian học đại học, vừa đi học vừa làm rất vất vã, mấy khi mới có thời gian rãnh.
Hôm nay là cuối tuần rồi, nên cả ba cô gái sẽ hẹn nhau đi ra ngoài ăn uống mua sắm.
Chu Nguyệt và Sở Y Lâm biết, Ninh Giai kỳ điều kiện không tốt, nên lúc ra ngoài ăn uống, họ thường đến những nơi rất bình dân, vì không muốn Ninh Giai kỳ thấy ngại nên ca ba sẽ cùng nhau trả tiền.
Những lúc đi mua sắp, Sở Y Lâm và cả Chu nguyệt mua hết những bộ mà Ninh giai kỳ để ý qua, biết rằng cô bé không thể mua nên cả hai sau đó lấy cớ mặc không vừa để đưa, hoặc đem tặng cho cô bé.1
Hôm nay Sở Y Lâm lái xe đến trường của Ninh Giai Kỳ để đón cô.
" Tao cho mày đi chưa " nvp
" Đưa hết tiền cho tụi tao, rồi tao cho mày đi " nvp
" Nếu không, hôm nay mày chuẩn bị ăn đập đi " nvp
" Tôi...tôi không có tiền... "
" Không có tiền?... mày nghĩ tao tin chắc, ăn mặc đẹp như vậy, là muốn đi chơi chứ gì, đi chơi lẽ nào lại không mang tiền? "nvp
Một nhóm ba cô sinh viên đang chặn đường Ninh Giai Kỳ, muốn cô đưa hết tiền cho bọn họ, nếu không sẽ đánh cô một trận, dù sao thì người đó cũng bảo bọn họ làm vậy.
Đường nhã đứng nắp ở một góc quan sát hết tất cả.
" Chẳng phải mày nói không tha cho tao sao, thứ tiện nhân như mày mà cũng dám hâm doạ tao, để tao coi, mày có yên thân với tao không "
Ánh mắt tàn ác của Đường nhã nhìn nhóm ba người đang ức hϊếp Ninh Giai Kỳ, cô ả vẫn còn tức chuyện hôm đó bị Sở Y Lâm nhục nhã trước nhiều người, bây giờ liền trúc giận lên Ninh giai kỳ.
Sau hôm đó, khi trở về nhà, Đường Nhã đã điều tra thông tin của Sở Y Lâm, biết được gia thế của cô lớn mạnh hơn ả rất nhiều, nên Đường nhã lại không dám làm bừa, nhưng cục tức trong lòng không thể cứ như vậy mà nuốt trôi, không thể để yên cô cô được.
Đường nhã ngắm ngầm lên kế hoạch để hãm hại Sở Y Lâm trong tiệc Mừng thọ của Lục bách Tề, chẳng phải đó là nhà chồng của Sở Y Lâm sao, hôm đó sẽ để cô nếm trải mùi vị nhục nhã!
" Tôi... tôi thật sự không có tiền "
Ninh Giai Kỳ tay ôm chặt túi xách vào lòng, đứng thâu vai lại, cô không thể đưa tiền cho họ được, nếu không thì tiền sinh hoạt phải làm sao đây, cùng lắm là bị đánh máy cái thôi, đỡ hơn là về sau phải nhịn đói.
" Mày cứng đầu nhỉ?, chưa ăn đòn thì chưa sợ phải không? "nvp
Nói rồi cô sinh viên đó giơ tay lên định tát vào mặt của Ninh Giai Kỳ, nghĩ chắc cái tát kia sẽ đánh vào mặt mình, cô chỉ cam chịu nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau.
...Bộp... cánh tay của cô gái kia bị giữ lại trên không trung.
" Làm gì đấy? cô ta tức giận quay lại.
Sở Y Lâm một tay khống chế, một tay hất cô ta ra.
" Em bị ngốc đấy à? bị đánh cũng không biết phản kháng sao "
" Chị Y Lâm...huhu " Ninh Giai Kỳ mắt ướt nhoè chạy đến ôm lấy cánh tay của Sở Y Lâm, cô cảm động đến nức nở, lần nào chị Y Lâm cũng ra mặt giúp cô như vậy.
" Cô là ai vậy, chuyện này không liên quan đến cô, tránh qua một bên đi " nvp
" Chúng ta đi thôi " Sở Y Lâm không thèm để ý đến mấy người kia, trực tiếp dắt Ninh Giai Kỳ đi.
" Nè không được đi " nvp
nhóm sinh viên kia muốn đuổi theo ngăn lại, thì chạm phải ánh mắt lạnh màu sát khí của Sở Y Lâm, bọn họ chợt khựng lại.
Ánh mắt đó sao lại đáng sợ như vậy, như thể muốn gϊếŧ người vậy, cả đám bỗng lạnh sống lưng mà đứng yên, không dám chạy theo nữa.
Sau khi Sở Y Lâm đưa Ninh Giai Kỳ rời đi, ở một góc cách đó không xa, Đường nhã tức tối giậm chân, Sở Y Lâm lại năm lần bảy lượt xen vào chuyện của ả. ánh mắt Đường Nhã trở nên hiểm độc nhìn theo phía chiếc xe đã rời đi.