" Không sao chứ "
Lục Bá Đình hỏi cô nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra phía trước.
"..."
Sở Y Lâm nghe thấy những không mở mắt ra, mười giây sau cô mới trả lời.
" Nhờ phúc của Lục tổng, không mất miếng thịt nào "
Càng nghĩ cô càng thấy ở gần tên này không có việc gì tốt, lần trước gặp anh ta, cũng là xe bị đâm vào cách núi, lần này cũng vậy lại là...khoang đã, bị ám sát trên đèo?. đây là tình huống anh ta gặp nạn sau đó lại được nữ chính cứu.
Sở Y Lâm như nhớ ra, cô bắt chợt mở mắt - Vậy nữ chính đâu?, chẳng lẽ vì mình không đi theo cốt truyện, nên thiết lập đã bị thay đổi! người cứu anh ta lần trước là mình, lần này...vậy có phải mình đã phá hỏng nhân duyên của anh ta rồi không? -1
Cô quay phắt đầu qua nhìn Lục Bá Đình, sau đó lại quay mặt ra cửa kính. nếu như người cứu hắn là cô, vậy có khi nào hắn sẽ thích cô không?.
Sở Y Lâm nét mặt nghi hoặc một lần nữa quay sang nhìn anh, đừng nha, cô chỉ muốn một đời an lành, cái tên gia hoả này rất nguy hiểm, không được đến gần hắn.
" Cô... thân thủ không tồi nhỉ? " Lục Bá Đình vờ hỏi
".... "
" Lục tổng tò mò về tôi sao? " Sở Y Lâm biết anh đang thăm dò mình, người đàn ông này không ưa cô, cô lại muốn chọc tức hắn.
" Cô nói xem " Lục Bá Đình ánh mắt thâm thuý quay lại đối mặt với Sở Y Lâm.
" Tò mò về một người phụ nữ...Lục tổng, amh thích tôi sao? " Sở Y Lâm cười gian xảo, cố tình đánh lạc hướng câu hỏi của anh.
" Hừm... dù cô có lột sạch nằm trên giường, tôi cũng không có hứng thú "1
Lục Bá Đình quả nhiên tức giận quay đi, anh nhớ lại những lần cô giở trò câu dẫn anh, thì đấy mắt lại hiện lên tia chán ghét, dù anh biết là cô cố tình trêu chọc anh, nhưng anh lại thực sự tức giận.
" Thật đáng tiếc..." Sở Y Lâm nhìn Lục Bá Đình một loạt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu " thân hình tốt như vậy, lại còn đẹp như vậy, thế mà lại...haizz thật đáng tiếc "
Sở Y Lâm nhìn anh với vẻ mặt tiếc nuối mà thở dài.
" Sở - Y - Lâm... cô có ý gì " Lục Bá Đình đen mặt lại, gằn ra từng chữ.
" Chẳng phải anh nói dù tôi có cởi sạch nằm trước mặt, anh cũng không có hứng thú sao, làm gì có người đàn ông nào như vậy, trừ phi anh không không phải...trừ phi anh không,,đứng... "
" Dừng xe " Lục Bá Đình quát lên.
Chiếc xe lập tức dừng lại.
" Cút "
" Được được, tôi cút, Lục Tổng đang bị thương, tức giận không tốt cho sức khỏe "
Sở Y Lâm thành công chọc điên hắn,trong long cảm thấy rất hả hê, cô cười hề hề vừa nói vừa đưa tay mở cửa xe.
Bỗng cánh tay cô bị giữ lại.
" Tôi bảo anh cút "
Người tài xế hoảng sợ vội vàng ra khỏi xe.1
Sở Y Lâm bất chợt có dự cảm không lành, cô trước giờ không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ trái tim nhỏ bỗng đập thình thịch bên trong lòng ngực.1
" Lục tổng, ngài đây là... " lời còn chưa kịp nói hết Sở Y Lâm bị anh kéo ngã nằm trên ghế, hai tay cô bị anh khóa trên đỉnh đầu.
Sở Y Lâm hoảng sợ trước sức chế ngự của anh, thân thể này vốn mỏng manh, anh lại mạnh như vậy.Thật... giãy không ra
" Lục tổng, dù tôi có trăm sai ngàn sai, anh cũng không thể đánh phụ nữ được "
Sở Y Lâm biết mình đã thất thế, cô biết điều hạ giọng, chỉ đành lấy cái lý kia nhắc nhở anh.
Lục Bá Đình lúc này không những không bớt giận, mà nét mặt còn trở nên đáng sợ hơn, trong mắt cô, anh lại là tên cặn bã đánh phụ nữ sao.
Sở Y Lâm không biết mình đã nói sai điều gì mà lại khiến anh càng tức giận hơn.
" Lục tổng tôi... tôi "
" Chẳng phải cô nói tôi không,,đứng,,được sao, tôi liền chứng minh cho cô " Lục Bá Đình lúc này đã đem Sở Y Lâm hoàn toàn áp chế dưới thân mình.
" Kh...không cần, đó là vấn đề của anh, không cần phải chứng minh với tôi "
Sở Y Lâm khi nghe anh nói muốn chứng minh năng lực với cô, trái tim liền đập nhanh hơn, thân thể bắt giác run lên, vì căng thẳng nên hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô cố gắng để bản thân thật bình tĩnh.
"... " Lục Bá Đình nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình đang run rẩy, điều này vô tình lại khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh
" Vậy Lục tổng, anh có thể thả.... ưm "1
Một nụ hôn mãnh liệt áp xuống môi cô, Lục Bá Đình tay còn lại luồn vào sau gáy giữ chặt lấy đầu cô, từ từ lấy đi mật ngọt bên trong.1
Sở Y Lâm bị choáng ngợp vì hành động này, hai mắt mở to, thân thể cô cứng đờ, trái tim như muốn ngừng đập, nhưng sau đó là cô vì sợ hãi mà cố gắng giãy giụa.
Lục Bá Đình lúc này đang chìm đắm trong tư vị ngọt ngào của cô, vì cô cứ giãy giụa nên thân thể có lúc sẽ ma xát vào người anh, anh chầm chậm rời khỏi môi cô, kéo ra một sợi chỉ bạt.
Ánh mắt anh lúc này tràn đầy du͙© vọиɠ, anh vùi đầu vào chiếc cổ trắng mịn kia, tham lam hôn vào, tay anh buông gáy cô ra, bắt đầu luồng vào bên trong chiếc váy.
Anh cảm nhận rõ ràng đường cong nuột nà ấy, bàn tay to lớn của anh chạy dọc khắp thân thể cô, chiếc bụng phẳng lì săn chắc, làn da trơn mịn, dần dần di chuyển lên phía trên, khuôn ngực đầy đặn lại nằm trọn trong tay.
" Không được "
" Mau dừng lại "