Editor: BemBem
Nếu điều kiện cho phép, Ôn Minh Viễn rất muốn ở trong này đè cô xuống làm rồi, nhưng đáng tiếc là không được, giáo sư Ôn nhã nhặn lịch sự lúc này lại ngứa ngáy khó chịu.
Khi chuẩn bị xuống xe, Thẩm Thanh đã dính chặt trên người Ôn Minh Viễn. Cô không chịu xuống, vòng tay qua cổ Ôn Minh Viễn, mỉm cười trèo lên người anh.
Ôn Minh Viễn nhéo nhéo mông cô cười đắc ý: "Thanh Thanh, nếu như em cử động, anh cũng không cam đoan anh là chính nhân quân tử đâu."
Ôn Minh Viễn rất thành thật, anh luôn có dã tâm với Thẩm Thanh, bây giờ tiểu quỷ này lại mềm yếu leo
lên trên người anh, làm anh muốn phạm tội.
Anh chịu không nổi, bụng dưới nóng lên, nơi đó cũng cương cứng, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh một cái, cố ý đẩy cô về phía trước để cảm nhận được thứ đó của anh.
Thẩm Thanh sững người, cô có chút kích động, cô cảm thấy bây giờ anh chơi đùa cô rất lưu manh.
Cô liếʍ khóe miệng, bàn tay trắng nõn tinh xảo vươn tới giữa háng Ôn Minh Viễn, chạm vào thứ khổng lồ nóng rực đỏ bừng đang ngóc đầu dậy kia.
Cô không nhịn được xoa xoa, sau khi đυ.ng chạm đủ mới buông ra, lần này chính tay cô chạm vào nó, có vẻ như giáo sư Ôn đúng là hàng thật giá thật nha.
Ôn Minh Viễn vòng tay qua eo cô, một tay đặt dưới mông cô, không ngừng xoa nắn.
Nhìn dáng vẻ gợn đòn của Thẩm Thanh, trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi, mũi anh chạm vào mũi cô mũi, nước miếng của cô đều bị anh hút hết vào trong miệng.
Một nụ hôn nhớp nháp kéo dài mười phút, Thẩm Thanh khóe miệng đỏ bừng, môi có chút sưng lên.
Thẩm Thanh đỏ mặt như bị sốt, cô mềm mại nằm ở trên người Ôn Minh Viễn, toàn thân yếu ớt, phải nằm dựa vào người anh.
Ôn Minh Viễn bị du͙© vọиɠ làm cho kích động, ánh mắt càng ngày càng sâu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lượn lờ trên đầu Thẩm Thanh: "Eo rất mềm, miệng rất nhỏ. Ngọt quá, chỉ là không biết cái miệng nhỏ bên dưới có ngọt như vậy không."
Thẩm Thanh: ...
Giáo sư Ôn quả thực tài trí hơn người, anh bị Thẩm Thanh đùa giỡn, sau khi hôn xong lại còn có thể bình tĩnh trêu chọc cô.
Thẩm Thanh cảm giác rõ ràng chỗ đó của Ôn Minh Viễn hơi cứng, anh không tự chủ được mà áp bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nóng bỏng của mình vào qυầи ɭóŧ của Thẩm Thanh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, khi cô ngồi trong vòng tay anh, qυầи ɭóŧ của cô đều lộ ra, lúc này, thứ của anh đang chạm vào cơ thể cô qua bộ đồ và qυầи ɭóŧ, Thẩm Thanh đỏ bừng cả mặt.
Cô cảm thấy mình đáng bị như vậy một chút, trong lòng thầm mắng bản thân, bảo bạn quấy rối tìиɧ ɖu͙© người khác, và cô đáng bị như vậy.
Bầu không khí nhất thời trở nên mơ hồ, hai người đang ở bãi đậu xe dưới hầm, Thẩm Thanh im lặng, chỉ có một tia sáng màu vàng nhàn nhạt chiếu lên trên người hai người.
Hơi thở của cô hơi dao động, ánh mắt có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ khi nhìn về phía Ôn Minh Viễn, hành động giống như đang mời gọi anh tới ăn cô vậy.
Trái tim của Ôn Minh Viễn như bị ai đó đánh trúng, anh che mắt Thẩm Thanh, không rõ nếu tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Thẩm Thanh không chịu xuống, cô kẹp chặt hai chân vặn vẹo eo, từ lâu cô đã cảm thấy Ôn Minh Viễn khó chịu, côn ŧᏂịŧ bên dưới của anh cũng đang chọc chọc cô.
Cô lầu bầu: "Có phải anh đang cảm thấy rất khó chịu không?"
Làm sao có thể không khó chịu, anh chính là muốn làm cô ngay tại chỗ này, cô còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, giáo sư Ôn sắp chết vì khó chịu rồi.
Thẩm Thanh cười tủm tỉm, cô tiếp tục vặn vẹo eo, cả người mềm mại nằm trên người Ôn Minh Viễn, đôi môi đỏ mọng chạm vào lỗ tai anh, một mùi hương quanh quẩn quanh mũi anh: "Để em giúp anh, hứa sẽ làm cho giáo sư Ôn thoải mái, muốn ngừng mà không ngừng được."