Thời gian tích tắt trôi qua ,đã đến giờ ăn tối
Bụng Kiều Niệm vang lên những tiếng “ ọt...ọt “
Cô bé thút thít quay đầu nhìn Quý Dư Niên đang ngồi trên sofa nhìn mình
“ Quay mặt vào tường “
Quý Dư Niên quát một tiếng , cô nhóc run rẩy nước mắt vừa dừng lại chảy xuống
“ anh ơi....ô...ô em đau “
Nước mắt từng giọt như ngọc trai rơi xuống gương mặt xinh xắn , hai đầu gối đau rát mông nhỏ không kìm được nhích qua nhích lại
Quý Dư Niên nhìn xuống đầu gối của cô gái nhỏ , tuy không nhìn rõ được vết thương nhưng vẫn thấy làn da xung quanh đã sưng đỏ lên hết , hắn lại nghiêm mặt gắt gõng hỏi
“ sau này còn dám làm như vậy không “
Kiều Niệm nức nở ,ngoan ngoãn trả lời nhưng vẫn không dám xoay người lại
“ không dám nữa .... anh ơi ...Niệm Niệm không dám nữa “
“ sau này không có sự cho phép của anh không được đi ra ngoài một mình, hiểu không “
“ vâng ạ “
Quý Dư Niên nhận được câu trả lời hài lòng ,hắn đi đến bế cô gái nhỏ lên
Kiều Niệm ôm lấy cổ hắn , trên mặt đầy nước mắt
“ nín đi , anh bế xuống ăn tối “
Quý Dư Niên lau nước mắt trên mặt Kiều Niệm , tầm mắt hạ xuống nhìn thấy hai đầu gối đỏ lừ của cô bé , trong lòng nghĩ thầm
Đáng đời , vừa cho cái tội dám ôm ấp người đàn ông khác
Quý Dự Niên bế cô bé xuống lầu , đến phòng ăn mọi người đã dùng bữa trước
Hắn để Kiều Niệm ngồi vào ghế kế bên mình rồi tự tay gắp đồ ăn cho cô bé , cả nhà ai cũng biết cô bé vừa bị rầy nên đối xử với cô vô cùng nhẹ nhàng
“ tiểu Niệm muốn ăn thêm bánh không ,dì lấy cho con thêm “
“ muốn ạ “
Kiều Niệm hít hít cái mũi chu miệng nói , giọng nói khàn khàn do khóc quá lâu
“ đừng mẹ , Niệm Niệm ăn nhiêu đây là đủ rồi “
Quý Dư Niên phản đối ,ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Niệm chầm chầm
Cô bé ủ rũ cuối đầu ăn thức ăn trong chén của mình
———————
Tối đến Kiều Niệm nằm trên giường để Dương phu nhân bôi thuốc lên đầu gối của cô
“ thằng bé này sao lại phạt nặng như vậy chứ “
Bà đau lòng bôi thuốc lên hai đầu gối đã sưng đỏ của cô , miệng không ngừng trách cứ Quý Dư Niên
Lúc này hắn đi vào , không nói lời nào giựt thuốc trong tay Dương phu nhân , bảo bà ra khỏi phòng
“ con tự bôi thuốc cho cô ấy , mẹ đi ra đi “
Kiều Niệm mang ánh mắt đáng thương nhìn vị cứu tin đi ra khỏi phòng , chuyện hồi chiều khiến cô bé rất sợ Quý Dư Niên, không muốn ở cùng với hắn chút nào