Bùi Hồi Quang đứng trong bóng tối, nhìn về phía phòng ngủ của Thẩm Hồi. Nhìn thấy ánh đèn trong phòng nàng sáng hơn một chút, bóng dáng nàng phản chiếu trên cửa sổ.
Hắn thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
"Vậy... nữ nhân của hoàng đế cởϊ áσ cho chưởng ấn, chưởng ấn có cảm thấy khoái trá không?"
Hắn dừng bước, lại liếc nhìn về phía phòng ngủ của Thẩm Hồi một cái.
Vui sướиɠ sao?
Vừa rồi hắn đã thử qua. Nói là vui sướиɠ, có lẽ cũng có một chút. Nhưng chút vui sướиɠ ít ỏi đó quá mức hời hợt và yếu ớt.
—— Hoàn toàn không bằng việc nhìn thấy những vị trung thần căm hận hoàng tộc, các nơi nổi dậy tạo phản, tận mắt chứng kiến
triều đại Đại Tề suy tàn càng khiến hắn hả hê hơn.
Trong cung không có thái giám nào là không muốn trở thành Bùi Hồi Quang, bọn họ phần lớn đều lén lút mơ ước có một ngày được oai phong như Bùi Hồi Quang. Bọn họ lén lút nói Bùi Hồi Quang không bình thường, vậy mà lại không có hứng thú với nữ sắc.
Không bình thường sao?
Bùi Hồi Quangcảm thấy hắn có hứng thú với nữ sắc mới là không bình thường.
Bởi vì, hắn không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Ngoại trừ——
Hủy diệt thiên hạ này.
Hắn sinh ra là để trả thù, chỉ để trả thù.
Ngày hôm sau, Thẩm Hồi hồi cung. Không phải chỉ mình nàng trở về, mà còn đón cả Thái hậu và Tiểu điện hạ, cùng với Nhuệ vương bị Đông Xưởng áp giải hồi cung.
Thực ra tối hôm qua Nhuệ vương đã bị Bùi Hồi Quang đưa đi rồi. Thái hậu nổi trận lôi đình, một mực đòi hôm nay phải cùng Nhuệ vương hồi cung diện thánh.
Bùi Hồi Quang mỉm cười đồng ý.
Nhưng Thái hậu hoàn toàn không ngờ tới Bùi Hồi Quang lại dám dùng xe tù áp giải Nhuệ vương, nghênh ngang hồi cung.
Hắn ta sao dám!
Dân chúng dừng chân, bàn tán xôn xao.
Nhuệ vương chưa từng chịu nhục nhã như vậy! Trời đất lạnh giá, hắn ta mặc áo tù mỏng manh, tay chân bị xích sắt trói chặt. Người dân hai bên đường chỉ trỏ bàn tán...
"Bùi Hồi Quang, tên thái giám ngươi thật to gan, dám đối xử với bản vương như vậy!"
Nhuệ vương hai tay bám chặt lấy song sắt xe tù, phẫn hận kể lể hết những chuyện xấu xa mà Bùi Hồi Quang đã làm, lặp đi lặp lại không ngừng mắng chửi.
Bùi Hồi Quang ung dung ngồi trên lưng ngựa, chỉ cười không nói. Mắng đi, hắn đã nghe quen rồi.
Tuy nhiên, Bùi Hồi Quang nghe một lúc, phát hiện ra trong những tội danh mà Nhuệ vương gán cho hắn, có rất nhiều chuyện không phải do hắn làm. Chắc là do hắn làm nhiều chuyện xấu xa, tiếng xấu đồn xa, nên những chuyện không ai nhận bèn đổ hết lên đầu hắn.
Cũng chẳng sao.
Bùi Hồi Quang mỉm cười, tiện tay bẻ một nhành mai đỏ ven đường, đưa lên ngửi.
Ừm, thơm đấy.
Tiêu Mục đứng trong đám đông, nhìn theo phượng liễn được đoàn người hộ tống.
Tiêu Mục nhìn phượng hoàng dát vàng trên phượng liễn, tưởng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Hồi. Nàng có mặc cung trang hay triều phục không? Trang phục nặng nề phức tạp như vậy không hợp với nàng. Nàng thích nhất là những bộ y phục mềm mại, rộng rãi, màu sắc nhã nhặn một chút.
Tiêu Mục đã từng nghĩ đến việc bất chấp tất cả đưa Thẩm Hồi rời đi. Nhưng hắn biết, hắn có thể vứt bỏ mọi thứ, nhưng nàng thì không.
Hắn biết, nàng tuy mềm mỏng, nhưng cũng rất kiên cường.
Tiêu Mục đè thấp nón lá, xoay người đi về hướng rời khỏi kinh thành.
A Hồi, ca ca biết muội có thể tự bảo vệ mình. Lần này chia tay, khi gặp lại, sẽ không còn ai có thể ngăn cản ca ca đón muội về nhà nữa.
Trong kiệu phượng, Thẩm Hồi xòe tay ra, nhìn chiếc lọ sứ nhỏ màu đen trong lòng bàn tay. Nàng mở nắp lọ, ngửi thử thứ mỡ trắng như tuyết bên trong, cảm nhận được mùi hương thanh khiết của sương sớm tháng tư thoang thoảng. Nàng cẩn thận phân biệt, lại mơ hồ nhận ra một chút vị đắng của thảo dược. Hoặc có lẽ, còn có một chút hương ngọc đàn hương.
Đây là "thuốc" mà sáng nay, trước khi nàng lên kiệu phượng, Bùi Hồi Quang đã sai Vương Lai đưa tới.
Lời của Vương Lai là: "Thuốc này là do Chưởng ấn sai thuộc hạ đưa tới."
Nàng vội vàng sai A Hạ đi hỏi rõ lời nói của Chưởng ấn.
Lời của Bùi Hồi Quang là: "Đi, đưa thuốc này cho Hoàng hậu."
Hắn không nói cho nàng biết đây là thuốc gì, nàng cũng hoàn toàn không nhận ra. Nàng hỏi A Hạ, Trầm Nguyệt và Thập Tinh, tất cả đều lắc đầu nói chưa từng thấy qua.
"Một lát nữa hồi cung, hỏi Thái y là biết ngay thôi mà?" Thập Tinh nói.
Thẩm Hồi cụp mắt xuống, đậy nắp lọ thuốc lại, nắm chặt trong lòng bàn tay. Giữa lông mày đuôi mắt nàng, bất giác lộ ra vài phần ưu tư.
Nàng... không dám đi hỏi Thái y đây là thuốc gì.
Nghe nói đám hoạn quan kia rất biết cách hành hạ người khác, ai biết được đây là thuốc gì chứ? Nếu Thái y nói ra điều gì đó...
Thẩm Hồi mím môi, cẩn thận cất lọ sứ nhỏ vào trong tay áo.
Có lẽ bởi vì nắp lọ đã được vặn chặt, nên mùi hương thanh khiết của sương sớm và vị đắng của thảo dược đều không ngửi thấy nữa, nhưng tay áo nàng dường như đã dính phải hương ngọc đàn hương thoang thoảng, khiến nàng không thể nào phớt lờ được.
Bên ngoài kiệu truyền đến tiếng mắng chửi Bùi Hồi Quang không ngớt của Nhuệ vương. Cái tên Bùi Hồi Quang cứ lặp đi lặp lại bay vào tai Thẩm Hồi, nàng muốn phớt lờ cũng khó.
Nàng cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bộ y phục trên người. Nàng mặc cung trang phượng bào dày cộm, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng lông dày dặn, cả người được bọc kín mít.
Thế nhưng, rõ ràng đã mặc nhiều lớp như vậy, quấn chặt chẽ như vậy rồi, nhưng khi nghe thấy cái tên Bùi Hồi Quang bên ngoài cửa sổ, nàng lại cảm thấy như mình chưa mặc gì cả.
Cách lớp vải dày, cảm giác bàn tay lạnh lẽo của hắn lướt qua như rắn lượn vẫn còn đó, mãi mãi không xua đuổi được. Nàng lặng lẽ kéo vạt áo choàng trước ngực, quấn chặt lấy bản thân hơn.
Bùi Hồi Quang đang ngồi trên lưng ngựa ngắm nhìn cành mai đỏ vừa hái được, thì Nhuệ vương bị nhốt trong xe tù sau một hồi mắng chửi bỗng cúi người cởi một chiếc giày của mình ra, ném về phía này.