Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 7: Cắm một chút

Trương Dục Cảnh lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, dây tơ hồng trên cổ tay đã bị nữ nhân kia lấy mất, có lẽ là do vừa rồi quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng có lẽ là kɦoáı ƈảʍ ập đến làm hắn không hề phát giác.

Đó là tín vật của hắn và bạn gái, sơi tơ hồng này là bạn gái hắn tự tay đan chi, còn có hai mặt đá nhỏ, đó là cung hoàng đạo của hai người, hắn và bạn gái mỗi người đều có một cái.

Nếu không mau lấy về sẽ lớn chuyện.

Nếu không lấy về, để bạn gái mà phát hiện, đến lúc đó khó tránh được sẽ cãi nhau, Có thể sẽ chia tay.

Nhưng nếu lấy...

Trương Dục Cảnh cân nhắc suy tính, cuối cùng vẫn là quyết định đi lấy lại, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau khi lấy được hắn sẽ nghiêm túc giải thích với bạn gái, còn chuyện cô gái kia dây dưa với Lưu Hạo hắn sẽ không nói, hắn cũng không muốn làm ra việc phản bội bạn gái.

Mọi chuyện đều đã nghĩ thấu đáo, mà khi hắn thật cẩn thận đẩy cửa WC ra liền bị một màn trước mặt làm chấn động.

Trong phòng WC nhỏ hẹp của máy bay, một thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, dáng người quyến rũ phong tình lả lướt lúc này trên người đã bỏ đi sườn xám, làm cho cả thân thể đều loà lỗ trong không khí.

Trắng nõn như ngọc!

Lúc trước hắn chỉ thấy nữ nhân này thật xinh đẹp, nhưng đến giờ phút này đây hắn mới mới rõ ràng nhận ra, so với khuôn mặt tinh xảo thân thể này mới là muốn mạng.

Nõn nà da thịt, thướt tha dáng người đường cong như ẩn như hiện, trước ngực hai luồng tròn trịa trắng nõn mê người, bụng nhỏ không chút thịt thừa, hạ thân trắng nõn chính là Bạch Hổ trong truyền thuyết, phấn nộn non mềm, một cặp chân dài thẳng tắp.

Từ đầu đến chân, cho dù là ngón chân, đều thật hoàn mỹ.

Duy nhất có chút chướng mắt,chính là tiểu huyệt đang không ngừng chảy xuống tϊиɦ ɖϊƈh͙.

Đó hẳn là của bạn tốt Lưu Hạo vừa mới bắn vào đi.

Đúng là bởi vì bị thao hồi lâu, phiếm hoa cũng đỏ âu, phối hợp với nùng tinh trắng sữa, càng vô cùng dụ hoặc.

Trương Dục Cảnh hít thở sâu, nỗ lực nhắc nhở chính mình, bản thân là người đã có bạn gái, nhớ đến cùng tình cảm cùng bạn gái nhiều năm, rốt cuộc mới kịch liệt đè nén xuống du͙ƈ vọиɠ.

"Có thể hay không đem dây tơ hồng trả lại cho tôi..."

"Hư, tiến vào rồi nói, miễn là làm tôi thấy thoải mái!"

Trương Dục Cảnh không còn cách nào khác chỉ có thể đến gần một bước, tùy ý để cánh cửa phía sau tự động đóng lại, nhưng hắn vẫn là đứng cách Tô Mạn ra xa, cạnh cánh cửa tựa hồ một khi xảy ra chuyện gì quá mức hắn liền lập tức rời đi.

"Tôi không muốn phản bội bạn gái, tình cảm của chúng tôi rất tốt, chuyện ngươi cùng A Hạo phát sinh ta hứa sẽ không nói, cô có thể trả sợi tơ hồng cho tôi được rồi chứ..."

Lời còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Tô Mạn kéo sườn xám sang trái, sau đó cầm lấy tín vật của hắn và bạn gái trực tiếp đặt trước hoa huyệt đỏ thắm kia.

Nơi đó còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Lưu Hạo và cả dâʍ ɖịƈɦ sáng lấp lánh, mắt thấy một đống hộp hợp sắp chạm vào sợi tơ hồng, Trương Dục Cảnh nào còn có thể duy trì khoảng cách, nhanh tiến tới duỗi tay muốn một phen nắm lấy tơ hồng.

Nhưng Tô Mạn lại nhanh tay hơn, không chỉ lấy lại sợi tơ hồng, còn cố ý dùng hạ thể cọ vào tay nam nhân, hoa huyệt kiều nộn dính đầy dâʍ ɖịƈɦ đυ.ng phải bàn tay thô ráp.

Chỉ là chạm vào một chút, trên tay Trương Dục Cảnh liền tràn đầy chất lỏng, thân thể cũng cùng Tô Mạn kề sát kề cạnh.

Tô Mạn nàng có trăm ngàn loại phương pháp dụ hoặc loại nam nhân ngây thơ này, nhưng nàng lại cố tình muốn lựa chọn loại ác liệt nhất.

Nàng đem sợi tơ hồng giơ lên trên bồn cầu, khẽ nâng cằm nói: "Cắm tôi một chút, chỉ một chút, tôi sẽ trả cho cậu! Bằng không, tôi sẽ ném xuống!"