Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 59

Ánh mặt trời gần giữa trưa vô cùng ảm đạm, cho dù là ban ngày thì ánh nắng cũng tựa hoàng hôn. Phía chân trời không có một gợn mây khiến cho người ta càng cảm thấy thời tiết oi bức, khô hanh thiếu nước. Tia tử ngoại cũng càng mạnh hơn.

Người phụ nữ dắt theo cậu con trai cầm dao bổ củi trước cổng nhà Bách Dịch. Cô ngửi thấy mùi thơm không ngừng nuốt nước miếng, cũng không buồn che giấu sự thèm thuồng trong mắt. Nếu không phải miệng vẫn ngậm lại thì nước miếng đã chảy dọc khóe môi rồi.

Ở thời điểm này có cái ăn chính là chuyện vui lớn nhất, nào ai còn đi soi mói hương vị chứ? Đói bụng chính là gia vị tốt nhất.

Thịt lợn thượng hạng nạc mỡ đan xen cắt khúc miếng quân cờ, trần qua nước sôi nửa phút rồi vớt ra. Bách Dịch cho thịt vào chảo dầu hạt cải bên cạnh, để sủi bong bóng rồi lại vớt lên, dùng nước lạnh trong giếng dội qua, da heo săn lại, đường vân rõ ràng.

Bách Dịch đổ nước vào nồi vừa nãy luộc thịt, lại cho thịt vào, cho vào một ít rượu trắng, một muỗng tương ủ ngon, 250ml nước rồi đun lên.

Chờ thịt chín mềm chuyển màu cánh gián, hương thơm nức mũi, ngoài hương vị mắm muối còn có vị rượu thơm nhẹ.

Cảm quan cũng rất ổn, miếng thịt hình quân cờ chín vàng óng hơi săn lại, dùng đũa hơi mạnh chút là sẽ xắn được ra, cho vào miệng là tan, có mỡ có nạc nhưng không ngấy một chút nào.

Nước thịt chảy xuôi xuống họng, miệng còn lưu hương.

Bách Dịch nếm một miếng, cảm thấy hương vị lẫn độ lửa vừa vặn, múc ra đĩa xong mới gọi hai mẹ con đến dùng cơm.

Người phụ nữ họ Trịnh, tên là Trịnh Tuyết. Đứa con trai tên là Sở Hạo, ở nhà gọi là Hạo Hạo.

Trịnh Tuyết không ngờ còn có một phần cho mình và con trai. Cô vừa nuốt nước bọt liên tục vừa nói: “Chúng tôi không ăn đâu, chúng tôi nhìn chút là được rồi.”

Hạo Hạo cũng ngoan ngoãn, đứa trẻ phải chịu khổ cực sẽ luôn trưởng thành sớm. Nó không giống những đứa trẻ bình thường thấy đồ ăn ngon là nhào tới muốn ăn ngay mà chỉ cắn ngón tay nhìn nhìn. Nước miếng theo đầu ngón tay chảy xuống cả cánh tay mà cũng không phát hiện ra.

Bách Dịch cười bảo: “Tôi làm phần ba người ăn, thời tiết này cũng không để được đến tối.”

“Đến ăn đi, đồ vào bụng còn hơn là lãng phí hơn.”

Anh không hiền từ như người tu hành đã đắc đạo, cũng không độ lượng như thế.

Trong thoáng chốc, Trịnh Tuyết cảm thấy sau lưng Bách Dịch như mọc ra một đôi cánh lớn, trên người tỏa ra vầng hào quang thần thánh, trông không hề giống người.

Cuối cùng hai mẹ con vẫn chuyển ra sân, bê bát ăn như sói như hùm.

Bách Dịch xới cho mình một bát cơm nhỏ, lại ăn hai miếng thịt là no.

Trái lại Trịnh Tuyết và Hạo Hạo nhìn người rõ là gầy, nhưng dạ dày thể như động không đáy, một đĩa thịt to cuối cùng ngay cả nước cũng trộn với cơm ăn không còn một hạt. Nếu không phải là làm mỗi người một phần chắc có lẽ ngay cả đĩa cũng phải liếʍ sạch.

Được ăn thịt rồi, Bách Dịch đi rót hai cốc trà nguội, lại rót cho Hạo Hạo một ly nước ấm.

Trịnh Tuyết với Hạo Hạo ăn xong rồi mới nhận ra mình ăn đến sạch bách, cũng thấy ngượng ngùng. Trước kia có cướp cái ăn với người ta, tranh giành chật vật hơn nữa cũng không thấy xấu hổ, đây đều là cái ăn để sinh tồn, đối diện với sự sống thì có gì đáng ngại ngùng.

Nhưng giờ đây họ lại tìm về được dây thần kinh xấu hổ.

Trịnh Tuyết che miệng ợ một hơi, cô e dè nhìn Bách Dịch, lấy lòng nói: “Trước kia hẳn cậu là đầu bếp nhỉ?”

Bách Dịch được lấy lòng rất thoải mái, anh nhấp một ngụm trà, mắt cười cong cong đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là sở thích cá nhân thôi.”

Trịnh Tuyết cũng không hỏi nguyên liệu nấu ăn với gia vị từ đâu ra, chỉ nhìn cuộc sống một mình của đối phương, còn có gạo có thịt là biết đối phương chắc chắn có chỗ dựa. Tận thế thế này mà cô còn sống lâu như vậy, cũng phải biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Có lúc mất mạng cũng là bởi biết quá nhiều.

Không hỏi sẽ không biết, không biết sẽ không gặp nguy hiểm.

Ai ai cũng có bí mật, cần gì phải đi tìm rõ căn nguyên?

Mặc dù Trịnh Tuyết gầy gò nhưng tay vẫn có lực. Bách Dịch tùy tiện phân cho cô công việc bổ củi không nghĩ tới cô làm nhanh đến độ củi sắp lấp đầy sân nhà cô với con trai ở rồi.

Thảm thực vật thoái hóa, cỏ không có, cây cũng khô, tất cả đều là cây đã chết, đốn củi quả thật rất dễ dàng.

Chỉ là thiếu nước.

Hiện tại hàng ngày Bách Dịch đều phải đào giếng sâu thêm một hai mét, giếng khô rất nhanh.

Trịnh Tuyết cũng nói với Bách Dịch: “Nước còn quý hơn cả thức ăn.”

“Đất ruộng ngoài kia không trồng trọt được, chỉ có thể tìm đất ngay trong nhà, đất mà chưa tiếp xúc với đất ruộng ấy.”

“Đất trong chậu hoa, hoặc là đất trải trên nền bê tông trong công viên ấy, mấy loại đó có thể dùng được, thu gom lại còn có thể trồng được chút rau cỏ.”

Mặc dù nhìn không nhiều, nhưng nếu gom cả một thành phố, tạo điều kiện cho mấy trăm người trồng trọt vậy tính ra sẽ đủ.

Nhưng nước lại không như vậy, giờ không có mưa, sông cũng khô cạn, có đào một trăm cái giếng cũng chưa chắc có một cái giếng sẽ đào được ra nước.

Có một cái giếng mà ra được nước thì đấy sẽ là một gia tài rất lớn.

Trịnh Tuyết còn nói: “Nhưng bây giờ chỉ có ba chúng ta cũng không thể dùng nước đi đổi đồ đạc, nguy hiểm lắm!”

Cô đã phải chịu đủ đắng cay của lòng người dơ bẩn, cảm thấy nơi này chính là thế ngoại đào nguyên, nhưng cô cũng biết đào nguyên của ba người không hề an toàn, cũng không có đủ người để tạo ra giá trị. Dựa vào một cái giếng với Bách Dịch không biết lúc nào tài nguyên sẽ dùng cạn, chắc chắn sẽ có một ngày ăn hết. Vì thế cô đã nghĩ ra một biện pháp.

“Chúng ta có thế đến đυ.c tường thành phố khác.” Trịnh Tuyết trầm giọng nói, “Mấy kẻ to khỏe kia chúng ta không đυ.c được, nhưng có thể lôi kéo mấy cô bé cậu bé, vẫn làm được việc, không đến hai năm là lớn khỏe rồi, còn lời hơn tìm mấy kẻ to đô.”

“Người vạm vỡ sẽ tính giá cao, hoặc có khi mắt trước mắt sau cướp luôn của chúng ta.”

Bách Dịch cảm thấy đây cũng là một cách – anh đang rất cần người, nếu không có ai vậy sẽ không thể nào làm nổi danh tên tuổi, như thế sẽ không thu hút được Nghiêm Lăng.

Nhưng Bách Dịch vẫn thấy nguy hiểm, anh là một người còn khỏe mạnh, còn trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, bản lĩnh vẫn coi như là mạnh mẽ, cũng chẳng sợ đánh nhau, dù có không đánh được thì còn có thể chạy. Nhưng nếu dẫn theo Trịnh Tuyết và Hạo Hạo vậy thì sẽ phiền phức, mà nếu không dẫn theo – anh lại không biết đường, không biết “thành phố” ở nơi nào.

Bây giờ la bàn đều không dùng được nữa, Bách Dịch cũng biết đến cách đi đường nhìn theo sao trời, nhưng chỉ là biết lý thuyết thôi, còn thực tế thì không.

Trịnh Tuyết lấy từ trong túi áo hai lớp ra một tấm bản đồ tỉnh của mình đưa cho Bách Dịch: “Các thị trấn được khoanh dấu tròn đỏ đều là thành phố.”

Thành phố gần nhất cũng phải đi mất một ngày một đêm.

Lúc đi Bách Dịch còn để lại dưa muối và lương khô cho hai mẹ con. Mấy món này không dễ hỏng, lương khô còn dễ tạo cảm giác no bụng.

Nước cũng đã múc mười mấy thùng, Bách Dịch không có ở đây có lẽ giếng nước này sẽ cạn sớm.

Trịnh Tuyết và Hạo Hạo tiễn anh một đoạn dài. Trịnh Tuyết còn nói: “Nếu năm ngày sau cậu còn chưa quay lại, chúng tôi sẽ đi tìm cậu.”

Bách Dịch vội vã từ chối: “Một mình cô đã đành, đây còn dẫn theo con nhỏ, không nên mạo hiểm như vậy. Nếu hai người ăn hết thức ăn rồi mà tôi còn chưa trở về thì hai người đi đi, tìm đến nơi tiếp theo.”

Bách Dịch ban ngày thì đi đến tối lại vào không gian ngủ, ngủ hai tiếng là lại thức dậy đi tiếp.

Cuối cùng vào buổi sáng ngày thứ ba cũng tới được “thành phố” gần nhất.

Thành phố này được tường đất bao quanh. Đây chính là “tường thành”, còn là một công trình không nhỏ, hẳn là do thị trấn này không có xi măng với gạch cho nên mới dùng đất bùn trát lên.

Phía sau tường thành còn có một tháp canh bằng gỗ, trên đó đang có người dùng ống nhòm quan sát tuần tra.

Bách Dịch khua tay.

Một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng, toàn thân từ đầu tới chân không có một miếng vá nào lại một mình đi tới bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu. Người canh gác không dám cho anh vào, đứng ngay cổng gọi anh: “Cậu là ai? Đang làm gì đấy? Tới đây làm gì?”

Bách Dịch: “Tôi đến từ thành phố trước đó, đến tìm chỗ anh trao đổi.”

Mặc dù là tận thế nhưng trao đổi hàng hóa vẫn diễn ra. Có thành phố thiếu nước, có thành phố lại thiếu lương thực, thành phố kia lại thiếu nhu yếu phẩm hàng ngày.

Hơn nữa anh lại chẳng mang theo cái gì, nhìn trông trái lại rất giống người đi tiên phong đến hỏi trước.

“Cậu chờ một chút! Tôi đi hỏi xem sao!” Người canh gác nhanh chóng tìm người đi báo cho chủ thành.

Tuy nhiên Bách Dịch cảm thấy cái danh chủ thành này nghe cao xa quá, còn không bằng gọi là trưởng trấn, vẫn khá thực tế hơn.

Đợi hơn nửa giờ đồng hồ, cổng thành cuối cùng cũng mở ra. Thực tế chỉ là cánh cửa chống trộm hai lớp, nếu như ai có kỹ năng mở khóa giỏi thì cánh cửa này cũng vô dụng, cho nên mới cần người canh gác một ngày hai mươi tư giờ.

Đi ra đón tiếp anh là một người thanh niên, ngoại hình không tồi, môi hồng răng trắng, tuy không cao nhưng khí chất rất tốt.

“Tôi họ Hà.” Người thanh niên tự giới thiệu bản thân, Bách Dịch cũng giới thiệu lại.

Thành phố này thực ra vẫn chỉ là một thị trấn, chẳng qua được dọn dẹp sạch sẽ, nền bê tông của đường phố được bao phủ bởi đất, hẳn là chở từ thành phố lớn đến. Đa số người dân ở đây đều trồng trọt, những người khác đoán là làm việc thủ công trong nhà, chẳng hạn như đan chút giỏ tre giày cỏ, rồi làm balo hay quần áo gì đó.

Bách Dịch nhìn một vòng, cảm thấy thành phố này còn rất tốt.

“Thành phố các anh có thứ gì?” Hà Thanh hỏi anh.

Bách Dịch: “Có hạt giống, phân bón, còn có cả ruột bông.”

Hà Thanh lại hỏi: “Có nước không?”

Bách Dịch lắc đầu: “Không có nhiều, tự cấp cũng không đủ.”

Hà Thanh thở dài: “Phân bón, hạt giống rồi bông chúng tôi đều cần cả.”

Bây giờ người trong thành phố càng ngày càng nhiều, đều do gia đình kéo nhau tới, nhận một người là phải theo một đoàn. Nếu như tài nguyên đủ là người đó có thể trở thành nguồn lao động, càng nhiều người càng phát triển tốt. Nhưng tài nguyên lại không đủ!

Công nhân khỏe mạnh ăn còn không đủ no, những người thân thể yếu đuối chỉ có thể ăn mấy thứ như bánh bã đậu, cơ thể yếu kém.

Vòng tròn nhân đức còn chưa hình thành thì vòng tròn ác tính đã có rồi.

Nhưng bảo cậu ta đuổi người đi lòng cậu ta lại không đặng, cậu không làm được.

Hà Thanh vốn là một cậu chàng thần tượng, thời điểm ngày tận thế đến cậu muốn dẫn người nhà về nông thôn, kết quả là người hâm mộ cậu – không thể không nói đến lực lượng người hâm mộ hùng hậu ra sao, lại từng người một cũng mang nhà mang người đuổi theo cậu, tình cảnh như nhất định phải đuổi theo thần tượng đến cùng.

Cậu vốn rụt rè, nhưng lại được hàng loạt người hâm mộ vô cùng tin tưởng vào cậu, thế là cậu cũng chỉ có thể dẫn theo họ tìm được đến thị trấn hoang tàn này xây dựng lên một thành phố.

Cũng may trong số người hâm mộ của cậu có không ít thanh niên trẻ tuổi – có quỷ mới biết vì sao họ hâm mộ cậu. Lúc mới đầu cậu còn rất lo về sự trinh tiết cho mông của mình, nhưng một đường đặt xuống được nỗi kinh hoàng khϊếp đảm thì cũng tích lũy được chút kinh nghiệm.

Ít nhất là cũng không giã rồi.

Hà Thanh hỏi vội: “Thành phố của anh có lớn không, có tiếp nhận người được không?”

Bách Dịch không thể nào thẳng thắn nói rằng thành phố của mình chỉ có ba người, cũng không có tường thành và cả đất cát nuôi trồng, vì vậy anh không biết ngượng nói: “Có thể nhận được, nhưng không nhiều đâu.”

Hà Thanh vui mừng: “Vậy tôi để người đi cùng anh về khảo sát.”

Cậu muốn đưa người đi thì cần phải thấy nơi cần đến, không thể để cho mọi người đến sống ở một nơi còn kém hơn cả nơi này được.

Bách Dịch cảm thấy bản thân gặp phải một đức cha nhân từ rồi, anh vô cùng bội phục: “Vậy tôi phải về trước nói một tiếng, chờ phía bên tôi đồng ý tôi lại quay lại.”

Hà Thanh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng.”

Thật ra cậu chưa từng qua lại với bên ngoài thành phố, cũng không hiểu rõ lắm với tình hình ngoài đó. Nhưng người bên mình muốn đến địa bàn của người khác, hẳn là phải đánh tiếng chào hỏi trước.

Hà Thanh này đúng thật là không có bụng dạ gì, hẳn là được những người hâm mộ bảo vệ quá tốt.

Chỉ hy vọng cậu ta kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc.

Nếu như người tốt không có đền đáp xứng đáng, vậy thì thảm thương quá.

Vì vậy Bách Dịch nhắc nhở: “Anh Hà sau này thấy người xa lạ vẫn nên cẩn thận cảnh giác một chút thì vẫn tốt hơn.”

Hà Thanh thở dài: “Chúng tôi thiếu thốn vật tư quá.”

Nếu như không thiếu nguyên vật liệu cậu cũng không muốn giao thiệp với bên ngoài, ngoài đó quá phức tạp. Ở chỗ cậu vừa không có vũ khí nóng, tự vệ rất khó khăn, nhưng vì để người trong thành cũng có thể sinh tồn, cậu phải giao thiệp với bên ngoài.

Bách Dịch càng nghe càng cảm thấy khâm phục.

Dù sao anh cũng không làm được vậy.

Hà Thanh thu xếp phòng cho Bách Dịch, một phòng ở ngay trong nhà trọ vốn có của thị trấn trước đây. Dọn dẹp cũng gọi là sạch sẽ, còn có chăn ga gối đệm. Chỉ là ít nước quá, họ chỉ cho anh một ly nước nhỏ, ước chừng uống hai ba tợp là hết, nhưng cũng là có nước để tiếp đãi, bữa tối còn mang khoai tây nướng đến cho anh, vậy đã xem như là quy cách tiếp đón vô cùng long trọng rồi.

Ngay vào lúc Bách Dịch chuẩn bị đi ngủ để sáng mai dậy lên đường sớm một chút thì bên ngoài bỗng trở nên ồn ào. Có tiếng la hét rồi tiếng kêu gào, và cả tiếng bước chân chạy rầm rập.

Bách Dịch vội vàng đi giày vào rồi chạy ra ngoài, dọc đường túm được một người vội hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Người bị anh túm được là một cô gái trên mặt đầy nước mắt, trong tay còn đang nắm chặt một cái liềm, đáp lời anh: “Ngoài kia có người tới, bọn họ có súng!”

Cô gái gạt nước mắt: “Chúng tôi phải ra cổng thành, nếu bọn họ nhất quyết xông vào, chúng tôi sẽ liều mạng.”

Cô gái còn nói: “Nếu anh không ra cổng thành vậy chạy đến tháp chuông đi, người già và trẻ nhỏ đều ở đó cả. Còn nếu anh ra ngoài cổng thành với chúng tôi vậy thì đi tìm một vũ khí nào vừa tay đi.”

Hẳn là không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không chạy đâu! Tôi chạy sẽ mất thành phố mất, khó khăn lắm mới ổn định lại, dù tôi có chết cũng không chạy!”

Bách Dịch thoáng ngẩn ra, cô gái đã chạy về phía cổng thành rồi, phía sau cô còn có không ít nam nữ trẻ tuổi chạy theo. Vũ khí cầm trên tay cũng đa hình đa dạng, liềm có rìu có, còn có búa và cả gậy gỗ.

Bọn họ không phải là không biết mấy thứ này chẳng là gì khi đối mặt với súng ống.

Chỉ là họ cũng không muốn chạy nữa.

Nói là dũng khí, thật ra không bằng nói là tuyệt vọng.

Bách Dịch ngẫm nghĩ một chút rồi lại thở dài, nếu như đổi thành anh của trước kia, chắc chắn anh sẽ chẳng bận tâm, cứ thế trốn vào không gian của mình, đợi mọi chuyện kết thúc rồi mới đi ra.

Anh thấy người khác chịu khổ cũng sẽ nói một lời thương hại, nhưng anh không có lòng đồng cảm, cũng không làm được việc như vậy.

Giống như loài người nhìn thế giới động vật, hổ ăn thịt linh dương thì con người cũng sẽ không thay mặt linh dương mà cảm thấy con hổ thật đáng ghét và linh dương thật đáng thương.

Nhưng hiện tại, dường như anh hơi có chút cảm xúc rồi.

Anh sẽ nghĩ đến Chương Lệ. Nếu như Chương Lệ cũng là một thành viên trong đám người trẻ tuổi này, vậy anh sẽ làm như thế nào?

Xem ra thực lòng trong xương tủy mình cũng là người tốt.

Bách Dịch mặt không dao động nghĩ như thế.

Sau đó anh leo lên tháp canh, lấy ống nhòm nhìn ban đêm ra.

Quả thật có không ít người ở ngoài tường thành, tất cả đều là đàn ông vạm vỡ khỏe mạnh. Không có lấy một người già yếu bệnh tật, quần áo mặc đều là đồ rằn ri, chân đi giày cổ cao đế dày. Tay ai cũng vác súng, như thể chỉ chờ cơ hội là sẽ xông vào ngay.

Ngay lúc Bách Dịch đang quan sát cẩn thận thì trong những người đấy có một kẻ ngước lên, nhìn về phía anh.

Hai người cách bầu trời đêm đối mặt nhìn nhau. Có điều Bách Dịch có thể thấy được ánh mắt đối phương, mà đối phương chỉ có thể thấy được bóng người trên tháp canh.

Bách Dịch lại lấy ra một chiếc loa khuếch âm – anh không rảnh phân biệt công dụng của đống đồ công nghệ cao, nên chỉ có thể tìm loại nào biết công dụng lại còn dễ sử dụng.

Anh hô lên: “Ở xa đến là khách, các anh muốn điều gì?”

Chỉ là đối phương không có loa, họ có nói gì anh cũng không nghe thấy. Vì thế anh nói tiếp: “Tôi sẽ ra nói chuyện với các anh.”

Dù sao anh cũng có không gian, sẽ không chết được.

Lúc này đột nhiên Bách Dịch cảm thấy hệ thống nhiệm vụ đối xử với anh cũng không tệ lắm. Dù sao nếu không có không gian, có lẽ anh chỉ có thể tìm một thành phố khác tiếp tục chờ đợi, ngày ngày trồng trọt kiếm cái ăn mà bụng cũng không thể lấp đầy, có khi còn chẳng có sức mà đi tìm người.

Anh cũng không đi ra từ cửa thành – không có ai sẽ mở cửa cho anh, vì vậy anh chỉ đành men theo tường leo xuống. Anh buộc một sợi dây ngang eo, lúc chạm đất người ta sẽ vứt sợi dây ngay, sợi dây rơi thẳng xuống, anh sẽ không thể nào leo lại theo đường cũ.

Mặc dù không có đèn, nhưng vẫn còn ánh trăng, cũng gọi là sáng tỏ. Anh có thể thấy rõ đường đi và bóng người.

Bách Dịch đi về phía đám người đó.

Mười mấy họng súng chĩa thẳng vào anh.

Bách Dịch giơ hai tay làm ra tư thế đầu hàng, trong bóng tối nụ cười trên môi nhìn trông vô cùng âm hiểm. Mà anh vẫn bình thản như không đi đến chỗ cách đám người kia còn khoảng mười mét thì dừng lại.

“Các anh muốn gì?” Bách Dịch thu lại nụ cười, vẻ mặt đàng hoàng nghiêm túc.

Anh trông cao ráo, vóc người gầy khỏe khoắn nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp đẽ. Bắp tay căng nuột, không bị mất dáng vì đói.

Nhìn một cái là biết thân thủ mạnh mẽ.

Anh đợi mấy phút bên kia mới có đáp lại. Bách Dịch chỉ thấy người đứng ở chính giữa giơ tay lên, những người khác đồng loạt bỏ súng xuống. Người kia mặc một chiếc quần rằn ri với một chiếc áo ba lỗ màu đen, một mái tóc đen ngắn. Vóc người cũng tương đương Bách Dịch, nhưng lại cao hơn một chút.

Khoảng cách khá xa, lại đang là đêm tối, Bách Dịch không thấy rõ mặt đối phương.

Sau đó anh nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp lại tràn đầy từ tính và vô cùng hấp dẫn của đối phương.

“Muốn thức ăn, nước và cả muối nữa.” Đối phương chẳng hề khách khí.

Mặc dù trong thành phố có hơn hai trăm người nhưng nếu đánh nhau thật, căn bản không thể đọ được với mười mấy kẻ vạm vỡ lại cầm súng này.

Bách Dịch gật đầu: “Tôi đi hỏi một chút.”

Vì vậy anh đi đến cổng thành, cách cánh cổng nói với người ở bên trong: “Bọn họ cần thức ăn, nước với muối.”

Người ở bên trong hô to: “Không có! Để bọn họ cút đi!”

Bây giờ mang ba thứ này đi vậy thật sự chỉ có thể ở trong thành phố này chờ chết.

Bọn họ mới trồng được một vụ khoai tây, còn tưởng rằng năm nay sẽ khá hơn chút, nên tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác được.

Bách Dịch thở dài: “Mọi người bàn bạc thêm đi, bàn xong thì nói lại với tôi.”

Ở trong không lên tiếng, hẳn là đang bàn bạc rồi.

Thật ra thì đổi lại thành Bách Dịch, anh cũng cảm thấy không dễ quyết định.

Nếu đưa, tạm thời có thể sẽ không sao, nhưng cũng có thể xảy ra chuyện.

Hơn nữa chỉ cần đưa cho họ là đối phương sẽ biết ngay thành phố này dễ ức hϊếp, rồi không có việc gì cũng tìm bọn họ đòi hỏi thì họ phải làm thế nào?

Còn không đưa, hiện tại đối phương có thể xông vào, đến lúc đó lại càng nghiêm trọng hơn.

Thật ra thì bây giờ chính là để họ lựa chọn dùng dao cùn xẻ thịt hay là trực tiếp xả một nhát luôn.

“Anh Nghiêm, phiến phức thế làm gì? Xông vào cướp là xong rồi đấy.” Người đàn ông to đô gãi gãi lưng, giọng điệu tục tằn, “Nghe lời thằng ẻo lả này nói cái đéo gì?”

Bách Dịch bất ngờ đi nhanh tới, anh hỏi: “Họ Nghiêm sao? Nghiêm Lăng?”

Anh cũng chỉ là thử vận may một chút, mặc dù người họ Nghiêm không nhiều nhưng cũng không phải là ít, có điều có thể dẫn nhiều người như vậy, lại còn đều là đàn ông vạm vỡ…

Nghiêm Lăng nhìn Bách Dịch, hắn khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nhớ ra mình quen biết người như vậy. Hắn cầm lại cây súng lên, họng súng ngắm thẳng đầu Bách Dịch: “Là tao.”

Bách Dịch: “…”

Tình huống gặp lại này không cảm động một chút nào.

Anh chỉ đành lại giơ tay lên, mỉm cười nói: “Tôi họ Bách, Bách Dịch. Trước kia học cùng trường với cậu.”

Điều này hiển nhiên không đả động được đến Nghiêm Lăng, đôi ngươi đen kịt của Nghiêm Lăng chằm chằm nhìn anh.

Bách Dịch hỏi một câu hợp thời: “Có đói không? Có ăn mì gói không?”

Mấy gã to đô đồng loạt nuốt nước miếng.

Bởi vì thiếu nước nên thức ăn đều là đồ khô. Mấy thứ như gạo cơm đừng hòng nghĩ đến, cơ bản đều là mấy món nướng hay vùi trong tro lửa đã cháy. Làm thế nào để không phí nước, đến mì gói cũng ăn sống luôn.

Nhưng cho dù là ăn sống thì mì ăn liền vẫn rất ngon.

Nghiêm Lăng bỏ súng xuống, hắn bước từng bước áp sát Bách Dịch.

Bách Dịch thấy được hình xăm màu đen trên cánh tay phải của đối phương. Hình xăm không thể nhìn rõ đến tột cùng là hình gì, chỉ có thể nhìn được một màu đen dữ tợn như nanh vuốt.

Trên cánh tay hắn nổi đầy vết sẹo, có vết dao chém cũng có vết do súng mà thành. Sau khi khép miệng cũng để lại dấu vết không cách nào xóa nhòa.

Bách Dịch vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng lại chẳng hề thoải mái – nếu anh đến trước khi ngày tận thế, có phải anh sẽ luôn bảo vệ được đối phương hay không?

Cha mẹ và cả bạn bè của người đó cũng sẽ không chết, có thể tìm một nơi an cư. Bách Dịch có không gian, có thể để anh tạo nên được một nơi thế ngoại đào viên.

“Đồ đạc của mày từ đâu ra?” Họng súng của Nghiêm Lăng kê ngang trán Bách Dịch.

Bách Dịch: “Tôi có đường của riêng mình, không liên quan tới thành phố phía sau. Cậu bỏ qua cho bọn họ, tôi sẽ cho cậu mọi thứ.”

Lời này hiên ngang lẫm liệt, Bách Dịch cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động rồi.

Đôi mắt Nghiêm Lăng lạnh lùng nhìn anh.

Bách Dịch vẫn cứ mỉm cười.

Nghiêm Lăng nói với người phía sau: “Để ý đến nó.”

Lời này vừa dứt, đằng sau có hai tên đô con một trái một phải đi lên giữ chặt vai Bách Dịch.

Đáng tiếc Bách Dịch cao hơn họ, tư thế như thế ngược lại giống như hai tên to đô đó đang khoác tay anh.

Mọi người: “…”

“Trông không đúng cho lắm…”

“Nhìn có hơi kỳ quặc.”

Bọn họ không hiểu rốt cuộc là kỳ quặc chỗ nào.

Mấy người này đều mang theo cả lều vải, rất nhanh họ đã dựng trại ở gần đó. Hai tay Bách Dịch bị trói chặt, cũng may là không trói chân, nếu không cũng chỉ có thể di chuyển như một con sâu lông.

Một đám đàn ông thô kệch vây anh vào giữa, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn một miếng thịt béo.

Trước mặt anh có đặt một cái ghế xếp ngồi câu cá, Nghiêm Lăng dạng chân ngồi trên đó, từ trên cao nhìn xuống Bách Dịch.

“Vật tư đâu?” Nghiêm Lăng lấy ra một con dao găm, dùng sống dao nâng cằm Bách Dịch. Mặt hắn không cảm xúc, giống như một tên tội phạm chuyên nghiệp máu lạnh: “Cái giá của việc lừa tao có lẽ mày không trả nổi đâu.”

Bách Dịch mặt đầy sợ hãi co người lùi về sau, sâu tận đáy lòng anh tự khen ngợi cho kỹ năng diễn xuất của mình.”

“Đều ở thị trấn phía trước cả, tôi không thể nào mang đồ đạc vật tư chạy khắp nơi được.”

“Anh Nghiêm, chắc chắn ở đó có đồng bọn của nó.”

“Nói không chừng nó đang dụ chúng ta cắn câu.”

“Chúng ta cầm súng nó cũng không sợ, nhất định là có thứ lợi hại hơn.”

“Có khi bọn nó đứa nào cũng có áo chống đạn.”

Bách Dịch: “…”

Tốt xấu gì trước kia cũng được học về làn gió mới của nền văn minh, cớ sao tận thế vừa đến mọi người đều thành người theo thuyết âm mưu vậy?

Thế này làm sao anh còn có thể lừa người hả?