Ngoài dự đoán của Bách Dịch là Mạnh Ngạo đã không gϊếŧ Mạnh Thành. Anh vẫn luôn cho rằng sau khi Mạnh Ngạo chiếm quyền chủ đạo thì cậu sẽ kết liễu Mạnh Thành. Anh cũng đã sẵn sàng ngăn Mạnh Ngạo lại rồi, nhưng Mạnh Ngạo cũng chỉ đuổi Mạnh Thành đi, rồi lại thoải mái quay đầu lại trò chuyện với anh.
Bách Dịch mang thức ăn lên, anh cười hỏi: “Anh còn tưởng cậu sẽ gϊếŧ ông ấy chứ.”
Mạnh Ngạo lắc đầu, dưới đáy mắt cậu lóe lên sự hưng phấn sau khi trả được thù: “Trả thù chân chính là em cho ông ta tiền vốn, nhưng ông ta lại chẳng thể tham gia vào thị trường. Ông ta chỉ có thể ôm số tiền đó mà sống đến khi chết.”
Bách Dịch gọi Mạnh Ngạo vào bàn ăn cơm. Mạnh Ngạo vẫn còn rất phấn chấn, cậu hận Mạnh Thành, nhưng Mạnh Thành lại như một ngọn núi lớn.
Cậu đánh sập được ngọn núi này, vậy là cuối cùng cậu có thể bước qua.
“Trước kia em cảm thấy gϊếŧ chết ông ta là có thể hả giận.” Mạnh Ngạo nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ, nhưng là vẻ ngây thơ độc địa, “Tại sao em phải vì ông ta mà thành kẻ phạm tội gϊếŧ người chứ?”
Mạnh Ngạo thỏa mãn ăn một miếng: “Nhìn ông ta chật vật sống qua ngày là em thấy vui lắm.”
Bách Dịch nhún vai, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Bách Dịch chợt phát hiện sự thiện ác trong bản thân thật ra cũng không rõ ràng, hay như đa phần mọi người đều vậy, ý chí kiên định chỉ là thiểu số.
Tỉ như mọi người thấy một kẻ phạm tội gϊếŧ người, hắn gϊếŧ chết một người tay không tấc sắt, người đó còn có vợ có con.
Mọi người sẽ lên án hắn, cho rằng hắn phải chịu tử hình.
Nhưng bất ngờ họ lại có một tin tức mới, người bị gϊếŧ hại kia đã cưỡиɠ ɧϊếp con gái hắn, con gái hắn vẫn còn chưa đến tuổi thành niên.
Như thế giọng điệu của mọi người lại thay đổi, họ lại thấy kẻ này không chỉ không đáng tội tử hình mà còn là vô tội.
Cuối cùng lại xoay ngược tình thế, đó là các thông tin trên đều sai sự thật, chỉ là một người gϊếŧ một người khác và không ai biết nguyên nhân.
Cứ thế mọi người chẳng còn hứng thú nữa, họ sẽ trở nên thờ ơ, bởi vì những điều này chẳng liên quan gì đến cuộc sống của họ, cũng không tạo nên được sự đồng cảm của họ.
Bách Dịch cảm thấy điều này rất thú vị, không có ai là hiền lành tuyệt đối, cũng chẳng có ai là gian ác cùng cực.
Ngoài các quy định của pháp luật, giống loài có trí khôn đều sẽ điều chỉnh hành vi và suy nghĩ chuẩn mực của mình sự trên phản hồi của tình hình thực tế.
Hiện tại anh đang ở bên Mạnh Ngạo, anh không cho rằng Mạnh Ngạo trả thù Mạnh Thành có gì là sai.
Nhưng nếu đổi góc nhìn khác, có thể sẽ có người cho rằng mặc dù Mạnh Ngạo mất đi hai chân là do Mạnh Thành, nhưng không thể trách Mạnh Thành hoàn toàn được. Bởi Mạnh Thành chẳng làm gì cả, kẻ thực sự hại Mạnh Ngạo là những kẻ muốn dùng Mạnh Ngạo uy hϊếp Mạnh Thành kia. Nếu không có những kẻ đó, chân của Mạnh Ngạo cũng không mất đi.
Cho nên cậu có thể trách khi đó Mạnh Thành không lựa chọn cứu cậu nhưng cũng không nên hận Mạnh Thành. Vì Mạnh Thành nào phải kẻ bắt cóc cậu, cũng chẳng phải là ông chủ đứng phía sau màn.
Suy nghĩ như vậy cũng không sai.
Bách Dịch cầm bát đũa cho vào máy rửa bát, sau đó ngồi ở phòng khách xem tivi với Mạnh Ngạo. Mạnh Ngạo thản nhiên dựa vào người anh, còn hỏi anh có muốn ăn chút hoa quả không.
Bách Dịch: “Anh đi rửa ít nho.”
Mạnh Ngạo đè vai anh lại, cười với anh: “Để em đi, em sẽ phục vụ anh.”
Bách Dịch mỉm cười gật đầu: “Nếu cậu gọi anh là lão phật gia, vậy thì trông giống hơn đấy.”
Mạnh Ngạo ha ha cười lớn đi vào bếp lấy nho ở ngăn trữ đông tủ lạnh ra, lại rửa qua một nước rồi mới mang ra bàn trà.
Đã thế Mạnh Ngạo nhập vai rất sâu, không để cho Bách Dịch động tay mà tự bóc từng quả từng quả cho Bách Dịch ăn, Bách Dịch chỉ cần há miệng ra là được.
Cuộc sống của họ rất đỗi yên ả. Mạnh Ngạo cũng không trở thành chủ tịch của Mạnh thị, cậu chẳng có hứng thú với chuyện này. Chờ Mạnh thị phát triển trở lại ngay thời điểm giá chạm mức cao nhất cậu đã bán hết số cổ phần trong tay đi, ai trả giá cao hơn sẽ được.
Bên phía Hồng Vận chỉ cần lấy phần được chia, những thứ khác cũng không để ý. Cậu vẫn có hứng thú với máy vi tính như cũ, đã thành lập một công ty kỹ thuật công nghệ của riêng mình.
Đồng thời Bách Dịch cũng làm trợ thủ cho cậu. Phần lớn thời gian đều là chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của cậu.
Mạnh Ngạo cũng từng hỏi anh, hỏi anh muốn làm việc gì, muốn có sự nghiệp như nào.
Bách Dịch cũng không trả lời, anh nói chăm sóc Mạnh Ngạo cả đời chính là sự nghiệp của anh.
Như thế đã làm cho Mạnh Ngạo sướиɠ rơn, cậu lập tức trao cho Bách Dịch một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng, thiếu chút nữa là mυ'ŧ rách đầu lưỡi Bách Dịch.
Quả thực là Bách Dịch không có chuyện gì muốn làm.
Ở thế giới của anh, anh là một doanh nhân và tràn ngâpj tham vọng – tham vọng này anh đã muốn chôn giấu. Nếu dùng ở thế giới này chỉ sợ sau này trở về sẽ không còn hùng tâm nữa. Khi đã khám phá một thế giới to lớn hơn, đương nhiên sẽ không muốn bắt đầu lại từ đầu nữa.
Ở bên Chương Lệ anh đã làm thư ký, nghề này cũng không bạc, chỉ là hơi rườm rà một chút.
Ở bên Asa, anh là một hầu nam thϊếp thân, nói là người hầu thật ra thì về sau càng ngày càng giống các bộ trưởng Nội Các. Lại còn gần gũi với Hoàng đế hơn các bộ trưởng khác.
Thậm chí Bách Dịch hy vọng anh đến một thế giới nào đó có thể làm một đầu bếp để nấu những món ăn ngon. Anh vẫn luôn tự tin với tay nghề của mình.
Chỉ là không biết anh có cơ hội này hay không.
Nếu không được làm đầu bếp vậy làm một thợ bánh ngọt anh cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Anh chợt nhận ra, anh ở các thế giới khác nhau không chỉ có thể gặp được “Chương Lệ” mà mỗi lần còn được trải nghiệm hoàn toàn khác biệt với cuộc sống thực tế. Anh vẫn là anh, nhưng anh có thêm rất nhiều lựa chọn.
Hiện đang ở thế giới này, làm bảo mẫu chính là công việc của anh, anh vẫn luôn hy vọng có thể hoàn thành tốt công việc này.
Hơn nữa anh tuyệt đối không có một câu oán thán với việc chăm sóc Mạnh Ngạo, vì thế anh chọn không ra ngoài làm việc.
Tất nhiên Mạnh Ngạo sẽ tán thành, nói đúng ra, Bách Dịch muốn làm gì cậu đều sẽ tán thành.
Ngay cả khi Mạnh Ngạo nổi giận Bách Dịch cũng cảm thấy cậu thật đáng yêu.
Vì vậy anh đối xử tốt với Mạnh Ngạo hơn. Mạnh Ngạo chỉ cho là Bách Dịch yêu cậu nhiều thêm, giống như con công xòe đuôi cậu rất đắc ý vì điều đó.
Vào năm Mạnh Ngạo 25 tuổi, hai người tiến tới mối quan hệ chính thức.
Cuộc sống ở chung cũng không có gì thay đổi, Mạnh Ngạo đối ngoại, Bách Dịch đối nội.
Mạnh Ngạo có đi công tác cũng dẫn Bách Dịch theo. Tựa như một ngày 24/24 đều ở chung một chỗ.
Nhưng cả hai đều không cảm thấy phiền chán, họ hòa hợp giống như là một người.
Lần này đúng là Bách Dịch sống đến cuối đời, anh sống còn thọ hơn Mạnh Ngạo – Dẫu sao Mạnh Ngạo cũng bị mất hai chân, thủa thiếu niên còn ngủ quên chính mình, cơ thể từ lúc đó cũng suy nhược, tuy không có bệnh tật gì, nhưng sau này có bồi bổ cũng không bù lại được.
Lúc anh tiễn đưa Mạnh Ngạo, Mạnh Ngạo còn đang hối hận.
Khi đó Mạnh Ngạo đã nằm trên giường bệnh, mái tóc hoa râm, trên mặt phủ đầy những nếp nhăn. Sau khi về già trái lại Mạnh Ngạo còn là một ông cụ đẹp lão. Một ngày trước khi ngã xuống ông vẫn còn đang xử lý sự vụ ở công ty – họ không nhận con nuôi. Mạnh Ngạo nói rằng không thích trong thế giới hai người của họ lại có người thứ ba.
Tính chiếm hữu của ông vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.
Mạnh Ngạo cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, ông nắm lấy tay Bách Dịch, ánh mắt lưu luyến nhìn Bách Dịch. Bách Dịch còn lớn tuổi hơn cả ông, ông vẫn luôn cho rằng Bách Dịch sẽ ra đi sớm hơn mình.
“Tài sản của em anh đều biết.” Mạnh Ngạo cố gắng nói rõ ràng, “Đồ trong nhà anh cũng biết.”
Mạnh Ngạo hiền hoà nhìn Bách Dịch: “Sau khi em ra đi, số tài sản này anh muốn làm thế nào cũng được.”
Bách Dịch gật đầu, anh không có bất kỳ biểu hiện nào, vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Mạnh Ngạo còn nói: “Mặc dù em đi rồi nhưng em vẫn là người đàn ông của anh, anh không được phép khi em vừa ra đi là anh có hành vi lừa dối.”
Bách Dịch dở khóc dở cười: “Chỉ có cậu thôi, mãi mãi chỉ một mình cậu.”
Mạnh Ngạo có được sự cam kết, lúc này mới hài lòng.
Mạnh Ngạo cũng không nói nhiều, sau khi thu xếp tài sản xong đâu vào đấy rồi lại nói với Bách Dịch: “Nghe nói có thể dùng xương của em làm thành nhẫn kim cương.”
Bách Dịch: “Được, đến lúc đó tôi làm nhẫn kim cương đeo.”
Mạnh Ngạo: Kiếp sau nếu chúng ta gặp lại, anh có theo em hay không?”
Bách Dịch mỉm cười: “Theo chứ.”
Mạnh Ngạo thỏa mãn, ông cảm thấy cả đời này của mình rất hoàn mỹ, không còn gì có thể mong cầu viển vông nữa.
Trước lằn ranh sinh tử, ý thức Mạnh Ngạo không còn tỉnh táo nữa, ông mơ hồ nhìn bóng người trước mắt, tai nghe tiếng máy móc, dường như ông đã nghĩ rất nhiều chuyện, mà dường như lại không có bất cứ điều gì.
Sớm biết vậy nên nhận nuôi một đứa trẻ.
Như vậy sau khi ông ra đi, Bách Dịch cũng sẽ không còn cô đơn nữa.
Nhưng thật sự ông không hề nghĩ tới mình lại ra đi sớm hơn Bách Dịch.
Mạnh Ngạo nhắm hai mắt.
Hơi thở đã ngừng.
Nhưng trên gương mặt ông vẫn mang nét cười, ông ra đi thật thanh thản và yên bình, không có một chút đớn đau.
Bách Dịch xử lý hậu sự của Mạnh Ngạo, họ không có thân bằng cố hữu, trong đám tang chỉ có cấp dưới và nhân viên công ty của Mạnh Ngạo tham gia, họ cùng nhau tưởng niệm Mạnh Ngạo lúc bình sinh.
Mạnh Ngạo đã trở thành một huyền thoại.
Ông lạnh lùng mà mạnh mẽ, chung thủy lại trung thành, cả đời chỉ có một người yêu.
Tất cả mọi người đều khuyên Bách Dịch nghĩ thoáng một chút. Họ sợ Bách Dịch đến tuổi này lại chịu nỗi đau mất đi người bạn già rồi sẽ không kiên trì được.
Bách Dịch chỉ có thể nói lần lượt với từng người hay anh vẫn ổn.
Anh quả thực rất ổn, bởi anh biết mình còn có thể gặp lại Mạnh Ngạo.
Hơn nữa sinh ly tử biệt, hễ là người phàm thì vĩnh viễn chẳng thể chạy khỏi quy luật này.
Lại nói, với cái tính khí kia của Mạnh Ngạo mới nên lo lắng, nếu anh ra đi sớm hơn Mạnh Ngạo một bước, Mạnh Ngạo mới là người tiến bước theo anh, Mạnh Ngạo không biết rằng rồi họ sẽ còn gặp lại.
Bách Dịch đã từng thử rất nhiều lần, muốn nói về nhiệm vụ cho Mạnh Ngạo hay, nhưng mở miệng ra lại chẳng thể nói được một câu.
Hệ thống nhiệm vụ cản trở anh.
Hơn nữa hệ thống nhiệm vụ quả thật có bồi thường và phúc lợi cho anh – anh có thể tự lựa chọn thời điểm dịch chuyển sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới.
Nói cách khác, anh có thể đồng hành cùng người yêu cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Hệ thống nhiệm vụ quả là càng ngày càng nhân đạo.
Ở thế giới của Chương Lệ, anh không được phép chọn lựa.
Cho đến hôm nay, anh vẫn không dám nghĩ đến sau ngày anh ra đi Chương Lệ sẽ như thế nào.
Bách Dịch đã chọn đi đến thế giới tiếp theo vào cùng ngày sau tang lễ của Mạnh Ngạo.
Thời điểm mọi người phát hiện ra anh, hẳn thi thể của anh ở nhà cũng đã bắt đầu phân hủy rồi. Dù sao họ cũng không thuê bảo mẫu, trong nhà không có người ngoài, trước kia chỉ có thư ký của Mạnh Ngạo thỉnh thoảng sẽ tới thăm một lát.
Sau khi Mạnh Ngạo mất, có lẽ thư ký cũng sẽ không ra đi.
Tài sản cá nhân của Mạnh Ngạo đều được Bách Dịch quyên góp cho tổ chức phúc lợi. Lúc anh tới không có thứ gì bên người, đến khi đi cũng không mang bất cứ thứ gì theo.
Nhưng mà còn chưa để Bách Dịch thương cảm một hồi thì quá trình dịch chuyển đã kết thúc.
— Anh đang đứng trên một mảnh đất hoang vu. Nơi này có những tòa nhà, đều đã đổ sụp, nơi này có những đường điện, đều đã ngắt hỏng. Nơi này không có người, cũng không có động vật, cát vàng cuồn cuộn tựa như một thành phố ở sát biên sa mạc, lại không có một chút dấu hiệu sự sống nào mà ở một thành phố nên có.
Đập vào mắt là sự hoang tàn vắng lặng, ánh mặt trời không có vàng rực, trong không khí có vô số hạt bụi lơ lửng.
Bách Dịch sờ lên mặt, làn da của anh đã trở về với sự đàn hồi, tươi trẻ.
Rồi anh nhìn khắp chung quanh, cuối cùng đưa ra một kết luận:
Thế giới nhiệm vụ mới anh đã tới đây.
Thế giới này.
Nó sắp hủy diệt rồi.