Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 47

Sự nghi ngờ bén rễ trong lòng Bách Dịch, anh bắt đầu tìm kiếm manh mối chứng minh cho suy đoán của mình, không bỏ qua từng ly từng tí nào mà tìm bóng dáng Chương Lệ trên người Asa. Mặc dù anh đã chắc chắn rằng Asa với Chương Lệ là một người, nhưng không thể tìm được bằng chứng khẳng định.

Một mặt anh hy vọng Asa chính là Chương Lệ, mặt khác lại cũng không muốn điều đó.

Hy vọng bắt nguồn từ cảm xúc phi lý trí của anh.

Không hy vọng lại xuất phát từ bài học học được qua nhiệm vụ trước đó.

Một khi mở lòng ra, rồi thực sự rung động thì đến khi nhiệm vụ kết thúc, thứ tình cảm chân thành sâu sắc bao nhiêu nỗi đau sẽ lại càng chết người bấy nhiêu.

Nếu Asa thật sự là Chương Lệ, anh có thể làm gì được đây…

Bách Dịch không nghĩ đến những chuyện này, anh lau chùi con dao thật tỉ mỉ sạch sẽ, tiếng nước chảy bên tai tựa như khúc nhạc rung động lòng người, căn bếp nhỏ có đầy đủ mọi thứ, ngay cả bát đĩa cũng là đồ sứ tinh xảo tuyệt đẹp nhất – anh có dáng vóc người châu Á, hẳn là người mua những thứ này cũng muốn dựa theo sở thích của anh.

Anh yên lặng sơ chế thức ăn, động tác uyển chuyển, như không phải đang nấu cơm mà là đang chế biến tác phẩm nghệ thuật gì đó.

Chỉ có lúc đang nấu cơm đầu óc anh mới có thể giải tỏa, không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì.

Bách Dịch làm hai món một canh, sườn xào chua ngọt ngoài giòn trong mềm, dùng bằng giấm chứ không phải là xốt cà chua, hương thơm trôi nổi trong căn bếp nho nhỏ này. Bách Dịch nếm một miếng, mới cảm thấy bản thân như sống lại một lần nữa.

Hồi mới đến anh chỉ có thể uống thứ dịch dinh dưỡng nhầy nhụa như nước mũi.

Sau này làm hầu nam thϊếp thân của Asa, anh lại có thể ăn một ít thức ăn bình thường.

Mặc dù những món ăn bình thường này đơn giản là… bánh mì khô, súp đặc và salad, thỉnh thoảng cũng sẽ có thịt xông khói và thịt gà.

Nhưng hương vị đúng thật là không thể khen nổi.

Bách Dịch không hiểu, tại sao khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ này nhưng dù là chế độ hay là cách hưởng thụ cuộc sống hàng ngày còn kém hơn cả thời đại của anh.

Thời đại anh ở không có thiết bị truyền tin dạng vòng tay điện tử có thể chiếu màn hình ánh sáng.

Cũng không có con đường ánh sáng thông suốt bốn phương và cả đường dành cho xe huyền phù.

Nhưng mọi người có thể ăn thức ăn tự nhiên, có thể theo đuổi thú vui mà mọi người thích vào những thời gian không phải bộn bề.

Còn người ở nơi đây từ khi sinh ra đã được chia thành nhiều cấp bậc, cả đời đều ở đây mà làm việc cho cấp cao hơn, dù họ có kiếm được bao nhiêu thì cũng chỉ được hưởng rất ít, thứ tốt đều là của quý tộc, hàng thấp kém mới thuộc về bọn họ, hơn nữa những thứ thấp kém này còn được bán gia với giá trên trời.

Không phải là vì những thứ này quý giá bao nhiêu, hiếm thấy bao nhiêu.

Mà do những thứ này chỉ cung cấp cho quý tộc.

Đây dường như là tượng trưng cho thân phận vậy.

Bách Dịch ăn xong một bữa cơm, rồi mang nồi niêu bát đũa đi rửa sạch, anh thích bản thân tự làm những việc này, chẳng hề thấy phiền phức.

Chuyện khiến anh hứng thú có rất ít, gây dựng công ty tạm có thể coi là một, nhưng vui thú cũng không phải là ở chỗ kiếm được bao nhiêu tiền, mà là tận hưởng cảm giác trong thương trường lại vui sướиɠ chiếm cứ một vị trí, ở lĩnh vực đó anh tìm ra được vũ đài có thể phô bày giá trị của mình. Chuyện bếp núc cũng có thể coi là một, nhưng cũng chỉ là vì nấu nướng có thể khiến anh lấy được sự bình yên phút chốc.

Bách Dịch đi ra khỏi căn bếp nhỏ, dọc đường gặp những người hầu đều cung kính với anh, thật sự giống như anh cũng trở thành một quý tộc.

Ngay cả quản gia, bây giờ cũng không còn dám sắc bén nhìn thẳng mặt anh nữa, lúc gặp mặt nói chuyện cũng sẽ ôn hòa mỉm cười với Bách Dịch, thậm chí còn chuyện gẫu đôi câu về thời tiết gần đây.

Sự thay đổi địa vị này vô cùng rõ ràng.

Mà lý do của sự thay đổi này cũng rất đơn giản.

Asa để Bách Dịch cùng tham dự một hôn lễ với hắn.

Nhân vật chính của hôn lễ, chính là quý tộc vì một người bình thường mà từ bỏ thân phận trong câu chuyện của Lily.

Người quý tộc đó tên là Bert.

Bách Dịch một bên vừa hầu hạ Asa mặc quần áo vừa nói: “Ngài ấy không phải đã…”

Asa gật đầu, hắn ngẩng đầu lên để Bách Dịch sửa sang lại cổ áo cho hắn: “Gã ta đã không còn là quý tộc nữa.”

Bách Dịch càng không hiểu ra sao. Dù gì Asa cũng là một người không hay giao thiệp, thỉnh thoảng hắn có ra ngoài thì cũng bởi vì vấn đề công việc, hay không thể nào từ chối tham dự, nhưng những buổi như tiệc tùng hay hôn lễ, hắn cũng thường chỉ để quản gia chuẩn bị quà cáp và tiền mừng.

Mấy hôm nay Bách Dịch cũng sắp xếp lại danh sách quà trước đây có qua lại, trong đó mặc dù cũng có quà của Bert, nhưng không nhiều, từ danh sách này có thể nhìn ra Asa với Bert cũng chỉ nhiều nhất là xã giao gật đầu chào, có lẽ ngay cả lời cũng chẳng nói được với nhau mấy câu.

Vậy tại sao một Asa không thích xã giao lại muốn đi tham dự hôn lễ của Bert?

Nhất là còn sau khi đối phương đã bị tước bỏ tước vị?

Không có một vị quý tộc nào sẽ bằng lòng tham gia hôn lễ của thường dân.

Dù thường dân này trước đây cũng là quý tộc.

Bách Dịch một bụng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi ra miệng, anh chỉ chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ cần thiết khi Asa ra cửa, sau đó là theo Asa bước lên xe huyền phù.

Hôn lễ của dân thường có hạn chế về quy mô, hôn lễ của Bert rất đơn giản, thời điểm Bách Dịch tới địa điểm tổ chức còn tưởng bản thân hoa mắt – bởi trừ nhân vật nam nữ chính của buổi lễ ra, nơi này không có một vị khách nào.

Nếu tính cả anh và Asa, vậy là có hai người.

Hiển nhiên Bert không ngờ Asa sẽ đến, sự kinh ngạc không giấu được trong ánh mắt gã.

Gã nói với người con gái mặc váy cưới mấy câu xong sau đó đi về phía Asa.

“Chào ngài.” Bert cúi người, hành lễ chào hỏi.

Asa gật đầu, thái độ chẳng hề thân thiết.

Nhưng hai người thực sự không có giao điểm nào, sự bối rối trên gương mặt Bert khiến Bách Dịch cảm thấy khó cho gã.

Bert cười với Asa và Bách Dịch: “Tôi đã gửi thiệp mời đến tất cả những người bạn cũ của tôi.”

Nhưng họ đều không đến.

Người duy nhất đến, lại là một Asa không thể gọi là bạn bè.

Nhưng ánh mắt của Bert không hề có ưu buồn, vào khoảnh khắc này, gã không hề thấy sự lựa chọn của mình là sai, nhìn gã rất hạnh phúc.

Cho dù không có đặc quyền, không có lụa là gấm vóc, không có hưởng thụ vô tận, chỉ cần cô ấy ở đây, gã sẽ không cảm thấy khổ.

Asa và Bách Dịch ngồi vào chỗ.

Bách Dịch nghe cặp đôi mới cưới tuyên thệ, họ tuyên thệ yêu nhau mãi mãi, mãi mãi đồng hành với đối phương, và không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Thời gian diễn ra nghi lễ rất ngắn.

Asa ngồi trên ghế, hắn lặng lẽ quan sát, không nói một lời.

Sau khi nghi lễ kết thúc, bọn họ rời đi.

Thậm chí Asa còn không để lại một lời chào với Bert.

“Thưa ngài.” Bách Dịch rót một tách trà cho Asa đang ngồi trên sô pha trong xe huyền phù, hương trà vô cùng mạnh mẽ, bản thân Bách Dịch cũng thích uống loại trà này, Asa cũng không hạn chế anh.

Ở bên Asa, Bách Dịch có tự do lớn nhất.

Asa nhận lấy tách trà, nhưng lại không uống, hắn đặt tách trà lên chiếc bàn trước mặt, đôi ngươi rũ xuống, hỏi: “Ngươi đã từng nghĩ đến kết hôn chưa?”

Bách Dịch cười đáp: “Chưa nghĩ đến bao giờ.”

Với góc nhìn của Bách Dịch, tờ đăng ký kết hôn cũng chỉ là một trang giấy, trừ việc gắn kết lợi ích giữa hai người ra thì cũng không có tác dụng gì.

Con người đã yêu nhau thì không cần tờ giấy kia cũng có thể trải qua một đời.

Còn đã không yêu, hoặc nửa đường gãy gánh, thì dù có tờ giấy ấy cũng không đi được đến cuối cùng.

Nếu anh yêu một người con gái, anh cũng đồng ý kết hôn với đối phương, nhưng ấy chẳng phải vì tờ giấy kia thần thánh nhường nào, mà là bởi như vậy có thể dành cho người anh yêu sự bảo đảm cơ bản nhất.

Nhưng anh lại yêu một người đàn ông, anh không có cách nào cho đối phương một tờ giấy ấy.

Vì vậy tờ giấy kia trong mắt anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ngón tay Asa gõ lên tay vịn, hắn ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại.

Đây chính là tín hiệu hắn muốn nghỉ ngơi, Bách Dịch lui xuống, đi đến phòng trà nước nghỉ một chốc – khoảng thời gian này anh cũng không được nghỉ ngơi tốt, ban ngày có thể giải lao một hai giờ là chuyện vô cùng xa xỉ.

Bách Dịch nằm trên giường nhỏ, trên gương mặt không tự chủ mà mang theo nét cười.

Anh vừa tìm được điểm tương đồng giữa Asa và Chương Lệ.

Sự quan tâm của họ đều cẩn thận tỉ mỉ, cũng đều sẽ không để anh phát hiện ra.

Bách Dịch nhắm mắt lại, vô số hình ảnh lướt qua trong đầu, anh ngủ thϊếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, xe huyền phù đã dừng, anh cho rằng đã về tới dinh thự của Asa.

Nhưng vừa nhìn qua lớp cửa sổ, rõ ràng còn chưa tới nơi.

Đập vào mắt là đại dương mênh mông, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mặt biển gợn sóng lung linh huyền ảo, thật như thể dát vàng rực rỡ. Xe huyền phù dừng lại trên một hòn đảo nho nhỏ, hòn đảo nhỏ này rất “nguyên sơ”, không có những kiến trúc cao chót vót, cũng không có những tòa nhà to lớn xa hoa, một nơi chất phác không giống như địa phương Asa sẽ đặt chân đến.

“Đây là nơi khi ta thành niên bệ hạ đã ban cho ta.” Khi Bách Dịch còn chưa phát hiện ra Asa đã đứng sau lưng anh.

Asa rất cao, Bách Dịch cao hơn một mét tám đứng ở bên cạnh hắn cũng có phần nhỏ con hơn, Bách Dịch chỉ cảm thấy bản thân lùi về sau một bước thôi là lưng có thể dựa vào l*иg ngực Asa, anh có thể cảm nhận được thân nhiệt của Asa.

Chưa bao giờ rõ ràng như vậy.

Bách Dịch theo bản năng cất tiếng hỏi: “Tại hòn đảo nhỏ này ư?”

Asa: “Ừ.”

Hắn không nói cho Bách Dịch biết, nơi đây cũng không phải là hoàng đế chủ động ban cho hắn, mà là hắn “muốn” đến.

Hắn cũng không biết tại sao, hắn chỉ biết là hắn muốn một hòn đảo nhỏ như vậy, cần có một hòn đảo nhỏ như vậy.

Thật giống như hắn vẫn luôn chờ đợi, đợi chủ nhân chân chính của hòn đảo nhỏ này.

Ánh mắt Asa thâm trầm nhìn biểu cảm của Bách Dịch khi nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn muốn đối phương thích nơi này.

Trong tích tắc, hắn đã biết rõ suy nghĩ của mình…

Hắn hy vọng Bách Dịch có thể trở thành chủ nhân của hòn đảo nhỏ này.

“Thích không?” Asa nhẹ giọng hỏi.

Bách Dịch nhìn kiến trúc theo lối phục cổ trên đảo – là một tòa biệt thự hiện đại, anh có cảm giác như mình xuyên qua thời không.

(Theo mình nghĩ nó sẽ có phong cách theo thế giới thực. Hoặc ở thế giới trước.)

Vì vậy anh ngoảnh lại, đôi mắt dịu dàng nhìn Asa, anh khẽ ngẩng đầu, đáy mắt mang ý cười: “Tôi rất thích.”

Asa không nói tiếp.

Hai người đứng bên cửa sổ hồi lâu, ai cũng không nói gì, ai cũng không làm gì, ai cũng không muốn rời đi.

Ánh mắt Bách Dịch nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Asa lại mải miết nhìn Bách Dịch.

Có người hầu nam thấy lại hỏi Lily: “Đức ngài và anh Bách sao lại cùng nhau đứng đực ra đó vậy? Chúng ta phải qua đó không?”

Lily nguýt cậu ta một cái, khinh bỉ nói: “Cậu đúng là không có mắt.”

Người hầu nam khó hiểu ra mặt.

Nhưng Lily đầy vẻ cao thâm né người đi ra chỗ khác.

Đa phần đàn ông đều không có mắt quan sát bằng phụ nữ, cũng không có tâm tư tinh tế như họ.

Lily cảm thấy mình đã nhìn ra được sự thật.

Cô ta băng qua lối đi, đến cuối thì xoay người lại, cô đứng từ xa mà nhìn về phía Bách Dịch và Asa, từ góc độ này nhìn qua, cứ như thể Asa đang ôm lấy Bách Dịch vào lòng, hai người thân mật khăng khít.

Lily nghĩ đến quý tộc từ bỏ tước vị mà kết hôn với dân thường kia.

Quý tộc cũng không phải không gì là không làm được.

Yêu một người thường dân cũng phải trả một cái giá thật là lớn.

Đây còn là yêu kẻ hầu đến từ phân khu thì sao?

Hầu nam yêu quý tộc và quý tộc yêu hầu nam.

Lily thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Bách Dịch cho rằng đây là một kỳ nghỉ mà Asa bất chợt nghĩ đến, anh chưa bao giờ thấy Asa rời khỏi tòa dinh thự giống như cung điện kia, thậm chí anh còn có cảm giác như Asa bị nhốt lại.

Nhưng không biết là thế lực bên ngoài vây nhốt Asa, hay là chính hắn.

Bọn họ ở ngoài đảo một tuần lễ.

Khoảng thời gian này rốt cuộc Bách Dịch cũng thay bộ đồng phục nghìn năm như một – dù đồng phục có bao nhiêu bộ thì cũng đều y đúc như nhau, bản thân Bách Dịch cũng sinh ra cảm giác đã rất lâu rồi mình không thay quần áo.

Có lúc anh còn xuống biển bơi vài vòng.

Bách Dịch giỏi bơi tự do, dưới làn nước anh như một chú cá, khi anh nhảy lên mặt nước, những giọt nước trên làn da của anh sẽ phản chiếu lên một vầng sáng nhẹ.

Khi đó Asa sẽ đứng bên bờ biển, bình thản nhìn anh.

Bản thân Asa không xuống nước, hắn cũng không thay đồ bơi, dù là ở đâu hắn cũng đều ăn mặc chỉnh tề, cấm dục lại lạnh lùng.

Bách Dịch đi lên bờ cát, chân anh rất dài, gót chân in dấu trên mặt cát, một cơn sóng vỗ tới, dấu chân kia lại được nước biển mang đi, anh dưới ánh mặt trời nóng bỏng trông trắng trẻo một cách lạ thường, nhưng nước da trắng đó vẫn là bình thường, khác hoàn toàn với sự trắng tái của Asa.

“Uống đi.” Asa che nắng trên đầu Bách Dịch, hắn đưa cho Bách Dịch một ly nước trái cây.

Bách Dịch thản nhiên nhận lấy – chính anh cũng không nhận ra được sự khác lạ, thật giống như đây là chuyện hiển nhiên.

Nước hoa quả là nước ép tươi, hoa quả tươi giá không hề rẻ, ngay cả quả khô cũng không tiện.

Trừ quý tộc ra, dân thường không ai sẽ ép quả ra lấy nước, điều đó thật sự quá lãng phí.

“Ngài không xuống bơi sao?” Bách Dịch ngẩng đầu nhìn Asa hỏi.

Asa không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại hết sức dịu dàng, đó là sự dịu dàng mà không có ngôn từ nào có thể diễn tả, càng triền miên, cũng càng mờ mịt, hắn đáp: “Ta thích xem ngươi bơi.”

Không ở dinh thự Bách Dịch càng tự do, anh có thể mặc nguyên quần bơi mà đi trên bờ biển, có ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người anh.

Chỉ là lúc bơi lội, trên bãi biển trừ anh và Asa ra thì chẳng có ai khác.

Đám người hầu nhìn chung đều sẽ không xuất hiện trước mắt anh.

Cả thể giới thể như chỉ có anh và Asa.

Nhưng Bách Dịch cũng không ghét cảm giác này.

Chương Lệ cũng như vậy, bên ngoài tỏ vẻ rất rộng lượng, miệng nói ra cũng rất săn sóc, nhưng trên thực tế hắn tràn ngập ý muốn chiếm hữu và du͙© vọиɠ khống chế, chẳng qua hắn có thể kiềm chế.

Mà Asa không cần kiềm chế.

Bởi vì hắn sinh ra đã là quý tộc, có lẽ tuổi thơ hắn bất hạnh, nhưng hắn lớn lên trong môi trường như vậy, tính chiếm hữu mạnh mẽ và du͙© vọиɠ khống chế thật rất là bình thường, không ai sẽ vì vậy mà chỉ trích hắn, chính hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Quan trọng hơn chính là, Bách Dịch cũng không ghét.

Sau khi mặt trời xuống núi, Bách Dịch về phòng thay quần áo sạch sẽ, những trang phục này không biết là ai chọn mua, kích thước rất phù hợp, kiểu dáng cũng rất đơn giản, chất vải vô cùng thoải mái, đa phần đều có gam màu nhạt, nhưng không có màu trắng.

Màu trắng tinh là tượng trưng cho tầng lớp thấp nhất.

Bách Dịch không ghét màu trắng, nhưng cũng không thích.

“Tôi đi làm điểm tâm.” Bách Dịch đi ra hành lang vừa hay gặp phải Lily, Lily cũng vì anh nên mới có cơ hội đi theo.

Sau khi thấy Bách Dịch, Lily nét mặt hồng hào nói: “Tốt quá, tôi còn chưa được ăn điểm tâm cậu làm bao giờ.”

Bách Dịch mỉm cười: “Tôi sẽ phần cho cô.”

Lily gật lấy gật để.

Có vài người chính là không thể khước từ với đồ ngọt.

Bách Dịch nướng bánh quy rồi lại làm bánh bông lan. Bánh bông lan thơm nồng hương sữa, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy ngán, anh cũng không bắt kem, bưng khay đồ ăn đi về phía phòng Asa.

Anh gõ cửa phòng, sau khi nghe thấy bên trong vọng ra tiếng “Vào đi” Bách Dịch mới mở cửa.

Phòng của Asa rất nhỏ – so với căn phòng chính của hắn, thậm chí chưa bằng một phần tư.

Nhưng Asa vẫn rất thản nhiên.

Hắn là một người không thích hưởng thụ vật chất, rõ ràng có tất cả mọi thứ, nhưng lại sống như một nhà sư khổ hạnh.

Đặt đĩa bánh bông lan nhỏ và đĩa bánh quy trên bàn sách của Asa, cửa sổ không đóng, gió biển từ ngoài thổi vào qua song cửa, Bách Dịch có thể ngửi thấy hương vị biển ngai ngái, nhưng cũng không khó ngửi.

Trên bàn sách của Asa có đặt lọ hoa, bên trong cắm những bông hoa rực rỡ, đây là Bách Dịch chuẩn bị.

Còn có tấm thảm đỏ thắm bên cửa sổ, cũng là do Bách Dịch chuẩn bị.

Anh săn sóc Asa từng li từng tí.

Nếu nói anh không phát hiện mối liên hệ giữa Asa và Chương Lệ, vậy sự chăm sóc Asa cũng chỉ dừng lại ở nghĩa vụ và trách nhiệm.

Nhưng sau khi anh nhận ra mối liên hệ giữa hai người, sự quan tâm của anh đối với Asa là thật lòng.

Thật lòng hay là trách nhiệm, đây là điều có thể thấy được.

Ngay lúc Bách Dịch chuẩn bị rời đi, Asa cất tiếng: “Ngươi không chuẩn bị cho mình à?”

Bách Dịch dừng tại chỗ: “Tôi để ở bên ngoài.”

Asa: “Mang vào đi.”

Vì vậy Bách Dịch đối diện với Asa cùng nhau thưởng thức bánh bông lan và bánh quy, hai bên hai người đều có một tách trà, trà có thể giảm độ ngấy, là thức đồ phối hợp tuyệt hảo với đồ ngọt. Thời điểm còn ở hiện đại, Bách Dịch cũng thích hồng trà dùng với đồ ngọt.

Ở nơi trong hoàn cảnh “hiện đại hóa” này, Bách Dịch uống trà, thong dong ăn điểm tâm, anh lại có ảo giác bản thân đang ở thế giới nguyên bản.

“Sau khi trở về ta sẽ cho ngươi thân phận bình dân.” Asa ăn xong miếng bánh cuối cùng thì lên tiếng.

Bách Dịch thoáng sửng sốt, anh không biết lúc này mình nên vui hay nên buồn thì lại nghe thấy Asa nói: “Nếu người bằng lòng, vẫn có thể làm hầu nam thϊếp thân của ta như trước.”

Bách Dịch: “Cảm ơn ngài.”

Asa buông nĩa xuống, chiếc nĩa kim loại chạm xuống đĩa sứ vang lên một tiếng thanh thúy.

“Ngươi có thể tự lựa chọn.” Đôi con ngươi màu vàng kim nhạt của Asa kia nhìn Bách Dịch.

Đôi mắt thâm trầm, u buồn, tựa như hồ nước dịu dàng.

Nhưng Bách Dịch chỉ khô khan đáp lại: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Bỗng anh cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người trong việc làm của Asa.

—— Asa học được cách tôn trọng anh.

Asa được sinh ra ở một nơi phân hóa cấp bậc rõ ràng như vậy, với giọng điệu ra lệnh và thái độ trên ngôi cao, Bách Dịch có thể hiểu được, nếu anh ở vị trí của Asa có lẽ anh cũng không biết tôn trọng có nghĩa là gì.

Nhưng giờ đây, Asa đã thay đổi.

Hoặc là nói, hắn đã thay đổi từ lâu, giọng điệu của hắn không còn mang tính cưỡng chế kiểu mệnh lệnh nữa.

Hắn thay đổi thái độ của mình, sẵn lòng chờ đợi sự lựa chọn của Bách Dịch.

Đây đối với Asa mà nói hẳn không phải là chuyện đơn giản.

Bách Dịch mỉm cười ra khỏi phòng Asa, phòng của anh ngay sát cạnh phòng hắn.

Anh mở cửa sổ ra, rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng nơi này không có thuốc lá, anh chỉ có thể ăn một viên kẹo.

Kẹo rất ngọt, ngọt phát ngấy, nhưng Bách Dịch cũng không thấy vậy. Anh ngồi bên cửa sổ nhìn ra mặt biển.

Kẹo này Lily đã cho anh, kẹo này là kẹo kém chất lượng, bên ngoài còn phủ một lớp bột, lớp bột này còn ngăm ngăm đắng, lúc cho vào miệng còn đắng đến cau mày, nhưng sau khi bột ngoài tan ra là có thể nếm được vị ngọt bên trong.

Bách Dịch cảm thấy Asa rất giống viên kẹo này.

Chỉ là không biết rốt cuộc ngọt ngào bao nhiêu.

Thời gian họ ở ngoài đảo tổng cộng hết một tuần, đã rất nhanh đến lúc phải về rồi.

Đối với Bách Dịch mà nói, đây là khoảng thời gian xả hơi hiếm có, trở lại tòa nhà giống như cung điện kia, là những sự hục hặc vô cùng vô tận không thể nào tránh khỏi.

Mặc dù chỉ là người hầu nam thϊếp thân nhưng những người ghét anh có thể xếp thành hàng dài, đứng đầu tiên phong chính là quản gia.

Quả nhiên khi trở về, anh hay rằng quản gia lại tìm được một nhóm hầu nam, có người ở đặc khu, nhưng đa phần là từ phân khu.

Hơn nữa suy nghĩ của quản gia có thể nhìn thấu ngay lập tức, thậm chí ông ta cũng lười giấu giếm.

Bởi những người này đều rất giống Bách Dịch.

Có một người có khuôn mặt phương Đông, chỉ khác màu tóc, đến cả chiều cao cũng ngang tầm Bách Dịch. Hẳn là quản gia đã dạy họ cái gì đó, hành động của họ đều theo một khuôn mẫu, việc đối nhân xử thế đều như đúc từ Bách Dịch mà ra.

Bách Dịch cảm thấy quản gia ngồi lên được vị trí này, chắc đơn giản là do may mắn.

Nếu ông ta thông minh hơn chút thì phải hiểu rõ, với chính chủ đang ở đây thì hàng mô phỏng sẽ không có được ích lợi gì.

Càng giống thì càng sai lầm.

Mặc dù Asa không nói rõ ràng chuyện gì, nhưng hắn cũng không cho những người kia tiến đến gần mình, cũng bắt đầu tảng lờ quản gia.

Trước kia một ngày quản gia còn có thể chạm mặt Asa một hai lần, bây giờ ba ngày khó có thể gặp được một lần.

Điều khiến cho quản gia suy sụp nhất là…

Asa để ngân sách cho Bách Dịch xử lý.

Ngân sách của Asa có rất nhiều đồ quý giá, trừ tiền ra còn có các tác phẩm nghệ thuật có tiền cũng không mua được, là tài sản mà mấy đời Thân vương, bao gồm cả ông nội và cha của Asa tích lũy được.

Mặc dù trách nhiệm quan trọng, mất một thứ thôi thì dù có dùng cả đời cũng không bồi thường nổi.

Nhưng đây cũng là thể hiện rằng Asa rất tin tưởng anh.

“Mày đừng đắc ý.” Quản gia giận sôi máu, mồm không kìm được mà nói ra lời trong lòng, “Sẽ có một ngày đức ngài sẽ chán mày thôi!”

Ông ta chặn Bách Dịch lại trên hành lang, đám người hầu xung quanh không dám can thiệp, đã sớm tản đi, vì vậy nơi này chỉ còn hai người là quản gia và Bách Dịch.

Mặc dù quản gia đã lớn tuổi nhưng cũng không thể tính là cao tuổi, ông ta thật âm hiểm nhìn Bách Dịch: “Mày cho là mày đặc biệt ư?”

Ông ta đã mất hết lý trí: “Sau khi Arnold chết đi, đức ngài đã gϊếŧ gần hết những kẻ đã từng xúc phạm ngài, nhưng không phải đức ngài cho mày lên giường của ngài sao?”

“Mày cho là mày có thể quan trọng hơn với cả kẻ tên Arnold kia sao?”

Chỉ có quản gia biết địa vị của Arnold trong lòng Asa.

Còn quan trọng hơn cả Thân vương trước kia, cha đẻ của Asa.

Nhưng như vậy thì sao nào?

Tình cảm của con người rồi sẽ phai nhạt dần theo thời gian.

Quản gia cười mỉa, nói: “Bây giờ mày đối đầu với tao, chờ sau này mày bị đức ngài chán ghét, sẽ đến lượt mày cầu xin tao.”

Bách Dịch cũng sẽ không để cho những chuyện quản gia nói có thể xảy ra, anh nở nụ cười tao nhã lịch sự nói: “Tôi chờ ngày đó, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ đi cầu xin ông.”

Quản gia hung hăng trợn mắt nhìn Bách Dịch rồi xoay người bỏ đi, trong bụng hận Bách Dịch không chết ngay đi cho rồi.

Nhưng Bách Dịch cũng không phải hoàn toàn phớt lờ lời của quản gia.

Cái tên Arnold này không ngừng xuất hiện trong tâm trí anh, nó cứ lởn vởn như ma như quỷ, như bóng như hình.

Anh không thể không nghĩ đến.

Thời điểm nghĩ đến anh sẽ suy đoán Arnold trông như thế nào, lại tưởng tượng đến cảnh lúc Arnold và Asa hồi nhỏ sống bên nhau.

Càng nghĩ đến điều đó, trong lòng anh lại càng không thoải mái.

Tựa như có một kẻ thù không thể đánh bại, rõ ràng anh ta không tồn tại, nhưng lại tồn tại vĩnh viễn.

Anh ta tồn tại trong ký ức của Asa, không thể nào dễ dàng xóa bỏ.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Bách Dịch, anh được nếm trải mùi vị “ghen tuông”.

Hương vị này không cách nào nói rõ, khó có thể hình dung.

Làm anh tức giận, khiến anh đau khổ.

Anh chỉ thích một người là Chương Lệ, vậy sao Chương Lệ có thể yêu nhiều người chứ?