Lại một lần nữa cô rơi vào tuyệt vọng, một lần nữa cô đang từ thiên đàn lại bị đạp xuống địa ngục, và lại một lần cảm giác sẽ mất đi người mà mình yêu nhất lại xâm lấn trái tim cô làm cho cô gục ngã.
Nhưng không để cô phải chờ đợi đau khổ mấy năm trời nữa, không phụ sự kì vọng của mọi người một tuần sau nó đã tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra những tia nắng chói chang đã ngay lập tức rọi thẳng vào khuôn mặt trắng bệch như sắp chết của nó. Từng khuôn mặt quen thuộc xúm lại hỏi thăm đủ kiểu làm cho nó có chút không tiêu hoá kịp, nhưng không vì vậy mà nó không nhận ra được sự vắng mặt của người nào đó. Trong lòng nó thầm lo lắng không biết cô có bị làm sao không, nên lập tức hỏi han
-Cô Giang đâu? Cô ấy có sao không?
Dương Kiều Ân vừa nghe con mình nhắc tới tên của Tần Vũ Giang người đã hại con bà ra nông nổi này làm cho bà tỏ thái độ ra mặt.
-Con còn nhắc tới cô ta làm gì.
-Mẹ. Sao mẹ lại nói như vậy chứ
Thấy tình hình có vẻ không được ổn nên Lam Yên nhanh chóng lên tiếng để lấy lòng bà mẹ chồng này.
-Hy à. Mẹ chỉ muốn tốt cho Hy thôi mà
-Cô im đi. Cô thì có tư cách gì mà lên tiếng ở đây chứ
Nghe nó lớn tiếng với Lam Yên như vậy thì mẹ nó cũng chẳng thể im lặng.
-Con nói gì vậy hả? Dù gì thì nó cũng là vợ con
-Hừ
Nó giận dỗi quay đi không thèm nói chuyện với bà. Nếu không phải nó bị thương, toàn thân không thể cử động được thì nó đã sớm bỏ đi tìm cô.
Ba nó thấy tình hình này thì không sớm thì muộn nó cũng sẽ chọc cho mẹ nó tức xĩu nên nhanh chóng giải hoà.
-Thôi. Con nó vừa mới tỉnh dậy bà nhịn nó một xíu đi.
-Haizzz. Thôi được rồi chúng ta về nhà nấu canh tẩm bổ cho nó. Lam Yên con ở lại chăm sóc nó thay ta
-Dạ
Nó nghe vậy thì lại càng không vui. Nhưng nó cũng chẳng muốn gây với mẹ nó làm gì. Chờ hai người lớn đã đi khuất thì nó nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách
-Cô biến đi được rồi đó
-Nhưng...em phải ở lại chăm sóc Hy chứ
-BIẾN. Đừng để tôi nói lại lần nữa
Nó gằng từng chữ làm cho Lam Yên hoảng sợ đành rút lui.
Cô ta vừa đi khỏi thì ngay lập tức có bóng đen vụt vào phòng bệnh của nó.
-Là ai?
-Là cô đây
Cô nhanh chóng tiến tới gần nó sờ vào khuôn mặt hốc hác nhưng cũng không kém phần góc cạnh của nó.
- Em ốm đi nhiều rồi
- Cô cũng vậy
Nó muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mà ngày đêm nó hằng nhung nhớ kia nhưng cánh tay bó bột của nó lại không chấp nhận cho nó toại nguyện. Cô nhìn thấy điều ấy nên nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nắm lấy tay nó mà áp vào má.
- Em xin lỗi.
- Xin lỗi gì chứ. Đồ ngốc này, cô phải là người xin lỗi mới đúng. Tại vì cô mà em mới bị như thế này. Hic....
Nó đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của cô.
-Đừng khóc. Em sẽ đau lòng. Mẹ em có làm khó cô không?
-Không sao. Bác ấy lo lắng cho em, điều này cô hiểu mà
-Cảm ơn cô đã hiểu, cảm ơn cô đã luôn bên cạnh em mặc dù em bị bó bột toàn thân
-Đồ ngốc. Đến bây giờ mà còn giỡn được
Nó cười đưa tay xoa đầu cô, nhìn khuôn mặt hốc hác của cô làm nó cảm thấy thật đau lòng.
- Em mới ngủ một giấc thôi mà bảo bối của em đã tiều tuỵ như thế này rồi.
Cô ngượng ngùng vì nghe từ xưng hô kia của nó liền đưa tay đánh nhẹ lên vai nó nhưng ai kia lại không biết điều mà la ó lên như bị chọc tiết làm cô lo lắng sốt vó lên.
- Em có sao không? Cô xin lỗi, để cô đi gọi bác sĩ
Ngay khi cô định bước đi thì nó đã kéo cổ tay mảnh khảnh kia lại.
- Chỉ cần cô hôn hôn là em sẽ hết đau ngay thôi
- Đồ đáng ghét, chỉ biết ăn hϊếp người ta
- Haha. Nhìn cô dạo này gầy quá, có phải không có em lại không chăm sóc tốt cho bản thân không?
Nhìn vẻ mặt ậm ừ của cô thì nó liền biết cô lại không quan tâm tới sức khoẻ của mình, nó lại thừa cơ vừa mơn trớn đôi bàn tay cô vừa cằn nhằng
- Cô như vậy là không ngoan đâu, sức khoẻ của mình phải biết chú ý, không thể lơ là được, sau này mà còn như vậy là em đánh mông đó. Cô phải học cách chăm lo cho bản thân chứ, lỡ sau này em....
Không để nó nói dứt câu thì cô đã chặn nó lại bằng một nụ hôn, hai người triền miên dây dưa quên trời quên đất, quên cả thời gian cho đến khi cả hai không còn dưỡng khí mới ngừng lại.
- Cô không cho em đi đâu cả, cô muốn em mãi mãi quan tâm mãi mãi chăm sóc chỉ một mình cô thôi.
- Được rồi, em hứa với cô.
——......——-.....——-.....——
Đã một tuần trôi qua, vết thương trên người nó cũng đã khá hơn, tuy không thể vận động mạnh nhưng nó cũng đã có thể đi một vài bước cơ bản. Còn cô thì vẫn chạy đôn chạy đáo lo cho nó và cả công ty nhưng với một điều kiện không thuận lợi lắm là mẹ nó. Bà vẫn chẳng ưng cô con dâu đã từng làm nó đau khổ này chút nào. Còn cô vợ trên danh nghĩa của nó là Lam Yên thì vẫn luôn tìm cách dính lấy nó nhưng hiện giờ nó đang không ngừng gây sức ép lên Lam thị làm cho cô ta cũng bận tối mắt tối mũi.
- Mình cứ lén lút như vậy hoài sao cô?
- Bác gái không thích cô nên cô cũng không còn cách nào khác.
- Nhìn cô chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty còn phải tránh mặt mẹ em làm em thấy đau lòng quá.
- Cô không sao mà. Được ở bên em, gần bên em là cô cảm thấy hạnh phúc rồi, hay là em không cần cô nữa muốn đuổi cô đi để chơi đùa với mấy cô y tá xinh đẹp kia.
Cô giận dỗi quay lưng khoanh tay, khuôn mặt giận dỗi trông rất đáng yêu. Nó nhanh chóng ôm lấy thân hình nóng bỏng kia, mũi thì chôn sâu vào cổ cô hít lấy mùi hương quyến rũ của cô mà thì thầm. Bàn tay cũng không an phận mà kéo áo sơmi của cô để luồng vào bên trong xoa xoa vòng eo không một chút mỡ thừa kia.
- Em nào có ý đó chứ. Trong mắt em, chẳng ai có thể xinh đẹp hơn cô cả, không một ai có thể hấp dẫn em hơn cô cả. Cô có cần em chứng mình không?
Cô nghe vậy thì đỏ mặt đẩy nó ra
- Đồ...đồ...biếи ŧɦái....cô...cô...đi gọt táo cho em.
-Bảo bối của em ngượng ngùng kìa
- Đáng ghét.