Tại lớp học
Hiện tại bây giờ là tiết sử của Ms Hiền gây mê nên mọi người đều rất uể oải, nhưng không ai dám gục xuống bàn vì bà cô này nổi tiếng đã dạy dở mà còn khó tính, hay cằn nhằn mà lại hách dịch. Nếu không nhờ nhà cũng có chút tiếng tăm thì bà cô này đã sớm bị đá khỏi trường này bởi các cậu ấm cô chiêu. "Chẳng ai muốn động đến Ms.Hiền nếu người đó không muốn chết mà không có chỗ chôn." Là câu nói mà tụi nó hay nói đùa với nhau.
-Ms.Hiền: Hôm nay là ai trực nhật?
Nó nhìn cái thùng rác còn 5 vỏ bánh snack chưa kịp đổ mà thầm than trong lòng. "Kì này chắc khó sống :( "
-Nó: Dạ là em ạ
-Ms.Hiền: Tôi đã nói ngay từ đầu năm như thế nào? Trong lớp của tôi thì khăn lau bảng phải được giặt sạch, không được có rác và thùng rác cũng phải đổ trước khi tôi vào lớp. Vậy mà em nhìn đi, như thế này là thế nào?
-Nó: Dạ tại hôm nay em đi trễ nên chưa kịp đổ
-Ms.Hiền: Em còn muốn biện minh
-Nó: Em không phải. Chỉ là...
-Ms.Hiền: Em còn dám cãi lại tôi. Em chỉ là một đứa học sinh nghèo mà cũng dám cãi lại tôi
Bà cô nhìn cách ăn mặc bình thường của nó mà bắt đầu lên giọng.
-Nó: Em không có ý đó nhưng cô phải nói lý lẻ chứ
-Ms.Hiền: Em còn dám nói tôi là người không biết lý lẻ sao? Em chỉ là cái đồ trai không ra trai gái không ra gái mà cũng dám lên mặt với tôi hả?
-Minh: Này cô quá đáng lắm rồi đó
Minh muốn đứng lên bênh vực cho nó nhưng lại bị nó ngăn lại.
-Ms.Hiền: Sao? Em cũng muốn chống lại tôi để bảo vệ cho cái thứ không ra gì này?
-Nó: Chuyện này không liên quan tới Minh. Em làm thì em chịu
-Ms.Hiền: Còn bày đặt làm anh hùng. Tôi không thể hiểu nổi ba mẹ em nuôi dạy em thế nào mà để con mình thành một đứa nam không ra nam nữ không ra nữ làm ô uế xã hội như em.
-Nó: Cô nói em như thế nào em cũng không quan tâm nhưng cô không được động tới ba mẹ em.
-Ms.Hiền: Tôi cứ thích động đấy. Chỉ là đồ nhà nghèo thôi mà bày đặt.
Nó vì quá tức giận nên đã giơ tay lên. Vừa lúc đó thì cô tới
Bốp- Tiếng kêu thanh thuý vang lên làm cho bầu không khí như ngưng đọng.
Nó ôm má trái còn nóng rát nhìn trân trân cô. Không thể tin được cô thế mà lại đánh nó khi không biết gì cả như vậy.
-Cô: Em còn trân mắt ra nhìn tôi. Nếu tôi không đến kịp thời thì có lẻ em đã sử dụng bạo lực với cô Hiền, cô giáo của mình rồi có phải không?
-Nó: *Im lặng nhìn cô*
-Cô: Sao? Sao không trả lời. Có phải tôi nói đúng quá rồi không? Tôi không ngờ em là con người như vậy
-Nó: Đủ. Đủ rồi
Nó hét lên rồi điên cuồng chạy ra khỏi lớp. Nó không muốn ở lại nơi này nữa, nó muốn nhanh chóng biến mất. Biến mất để không bị nhục mạ, biến mất để không phải đau khổ vì những lời cô nói nữa.
Minh thấy nó chạy ra ngoài thì không thể đứng im nữa mà cũng đuổi theo.
-Minh: Tôi thật sự đã nhìn lầm cô
Tiếp đến thì Bình và Viên cũng nối gót chạy theo sau Minh.
-Khang: Tụi nó thật quá đáng. Đã sai mà còn bày đặt lên mặt với cô nữa. Thân là lớp trưởng em xin chân thành xinh lỗi hai cô
-Ms.Hiền: Em đúng là một đứa học trò ngoan
Cô không nói gì mà cứ bước ra khỏi lớp. Hiện giờ nội tâm cô đang rất rối loạn. Cô tin vào những gì mình thấy nhưng nhìn ánh mắt thất vọng của nó dành cho mình thì cô lại cảm thấy bản thân mình đã sai.
Khang thấy cô đang thất thần thì chộp lấy cơ hội mà đi theo cô để tăng thêm sự hiểu lầm của cô đối với nó và cũng dành cho mình một số lòng hảo cảm của cô đối với mình.
-Khang: Cô đừng buồn
-Cô: Chuyện xảy ra có đúng như những gì tôi đã thấy không?
-Khang: Tuy cô Hiền có hơi nóng giận nhưng Âu Dương Hi thật vô lễ khi hành xử như vậy
-Cô: Được rồi. Cậu về lớp đi
-Khang: Dạ.
Hắn nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô mà mỉm cười thật đê tiện.
"Hừ. Sớm muộn gì cô cũng phải nằm dưới thân của tôi mà xin tha thôi"
———
Nó cứ chạy cứ chạy mãi và cuối cùng thì nó lại gặp Lam ở trước cổng công viên.
-Lam: Em bị gì vậy? Tại sao mắt lại đỏ hoe thế kia, em khóc à?
-Nó: Không. Em không có việc gì cả, chị cứ mặc em
Nó định chạy đi thì lại bị Lam nắm áo kéo lại.
-Lam: Sao lại chạy trốn chứ? Chẳng lẻ em cứ mãi ôm lấy nỗi đau một mình mình chịu đựng như vậy sao?
-Nó: Em không ôm lấy nỗi đau, không tự mình chịu đựng thì ai sẻ thấu hiểu, ai sẽ thông cảm cho một đứa như em chứ?
Nó ôm lấy bản thân mình mà ngồi sụp xuống làm cho Lam cảm thấy bóng dáng gầy yếu đó trông thật bất lực.
Lam cũng ngồi xuống bên cạnh nó. Cô biết hiện giờ cô nói gì cũng vô ích nên cô muốn bên cạnh nó cho đến khi nó bình tĩnh lại mà mở lòng chia sẻ với cô. Hoặc ít nhất nó vẫn cảm thấy được sẽ có người luôn bên cạnh nó.
-Nó: Em là một đứa không giống ai. Ngay từ nhỏ em sinh ra đã là một đứa con gái. Nhưng em lại không muốn như vậy. Em mang trong mình một tâm hồn, một khát vọng của một đứa con trai. Dù ba mẹ em luôn ủng hộ em nhưng em vẫn cảm thấy mình có lỗi với họ. Vì em mà họ bị chê cười, vì em mà họ bị mọi người bàn tán. Rồi thời gian cũng qua, mọi người cũng quên dần em, quên đi sự tồn tại của em. Và rồi em gặp cô ấy, cô ấy rất ôn nhu, rất xinh đẹp. Với ngoại hình của em thì chẳng ai muốn tiếp xúc nhưng cô ấy lại cười với em. Từ đó em đã rất thích cô ấy. Nhưng em biết, mình không xứng đáng để có được cô ấy nên em đành im lặng, chôn sâu tình cảm này. Và rồi cơ hội cũng đến....Em....
-Lam: Cứ bình tĩnh. Chị luôn lắng nghe em
-Nó: Em đã lợi dụng nhà cô ấy gặp chuyện mà kết hôn với cổ. Chắc chị nghĩ em thật đê tiện đúng không?
-Lam: Không. Em không như thế. Tất cả mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình mà. Em không có làm gì sai cả.
-Nó: Em cũng từng an ủi bản thân mình như vậy. Nhưng giờ đây em nghĩ có lẻ mình đã sai
-Lam: Tiểu Hi à....
-Nó: Thôi. Em phải về rồi. Cảm ơn chị đã ngồi nghe em lảm nhảm
-Lam: Chị sẽ luôn bên cạnh em
———-
Tại nhà nó
Minh, Viên và Bình đều đang đứng trước cửa nhà nó. Họ đã tìm nó cả một buổi chiều mà vẫn không tìm được nó. Nhìn căn biệt thự tối om làm cho mọi người càng thêm lo lắng.
-Viên: Có khi nào Hi xảy ra chuyện gì rồi không?
-Bình: Không có đâu. Đừng nói bậy
Vừa lúc đó thì nó cũng đã lết tới nhà. Minh vội vàng chạy về phía nó mà lắc tới lắc lui
-Minh: Mày có sao không? Mai tao sẽ lên trường đuổi việc bà cô đó
-Nó: Không cần làm lớn chuyện đâu. Tao nghĩ bả sẽ làm lớn chuyện và tao sẽ có giấy tạm thôi học một tuần sớm thôi.
-Bình: Mày tính để yên như vậy sao?
-Nó: Không sao đâu. Tao cũng muốn có một chút thời gian yên tĩnh
-Minh: Mày lại muốn trốn?
-Nó: Không đâu. Tao chỉ muốn có thời gian suy nghĩ mà thôi.
-Minh: Được rồi. Vụ ở trường tao sẽ lo liệu thay mày
-Nó: Cảm ơn tụi mày.
-Bình: Có gì mà cảm ơn chứ. Thôi tụi tao về. Đi thôi Viên
Viên nhìn nó với ánh mắt lo lắng rồi cũng ra về.