Một buổi sáng lại đến, nó thức dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô. Dù chỉ là một món trứng chiên đơn giản nhưng nó chứa đựng tất cả tình cảm của nó bên trong.
Cô vừa bước xuống lầu đã thấy nó đang tất bật chuẩn bị thức ăn trong bếp nhưng cô không quan tâm mà lướt qua phòng bếp để đi đến trường. Dù hai người cùng một điểm xuất phát và cùng một điểm đến nhưng cô lại không muốn nó đi chung bởi vì cô không muốn ai biết được mối quan hệ của hai người.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng xong thì nó ngồi chờ cô, nó cứ chờ, chiếc đồng hồ cứ thế trôi qua nhưng cô vẫn chưa xuống. Nó ngây ngốc chờ đợi mà không biết rằng cô đã rời đi từ lúc nào. Sau khi thấy đã trễ giờ nó sợ cô ngủ quên nên nhanh chóng chạy lên phòng tìm cô nhưng thứ nó thấy chỉ là một căn phòng vắng lặng.
-Nó: Haizzzz. Mày thật là ngu ngốc mà, chắc gì cô đã muốn nhìn thấy mặt mày mà mày còn hi vọng cô ăn bữa sáng do mày nấu.
Nó lặng lẽ đóng cửa phòng rồi phóng xe đến trường.
Ngôi trường vẫn náo nhiệt như thế, từng tốp học sinh nối đuôi nhau tiến vào cổng trường. Vừa bước vô trường thì nó đã gặp Khang đang ức hϊếp một nữ sinh yếu đuối nên lòng anh hùng nổi dậy nó tiến tới giúp đỡ bạn nữ sinh đó.
-Nó: Nè. Vương Khang, cậu là con trai sao lại ức hϊếp một đứa con gái như vậy
-Khang: Đây là chuyện của tôi. Một đứa nam không ra nam nữ không ra nữ như mày mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nếu mày còn lo chuyện bao đồng thì đừng trách tao
Nói rồi Khang dùng lực đẩy nó ra làm cho nó không phòng bị mà ngã xuống đất. Khang cùng đồng bọn lại tiếp tục trêu chọc cô nữ sinh ấy, nó nhanh chóng đứng dậy mà chắn trước mặt cô gái.
-Nó: Mau biến đi không thì tao báo dám thị đó
-Khang: Mày đã cứng đầu như vậy thì cũng đừng trách tao. Tụi bây xử nó
Tụi đàn em của Khang từng bước từng bước tới gần hai người. Cô gái thậg sự lo lắng cho an nguy của nó, cô không muốn mình mà đứa ngốc này phải mất mạng.
-Nữ sinh: Nè. Cậu mau chạy đi, kệ tôi
-Nó: Không được. Tôi sẽ bảo vệ chị.
Cùng lúc mấy tên đàn em của Khang xông vào định cho nó no đòn nhưng do cơ thể siêng năng tập gym mỗi ngày và một chút võ thì nó đã có thể chật vật hạ được bọn chúng. Nhưng không ngờ Khang bất ngờ xuất hiện và giáng một cú trời giáng vào gương mặt của nó và đôi kính dày cộm của nó cũng bay đi theo lực của cú đấm ấy. Nó cận rất nặng nên mất kính như mất đi tầm nhìn, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến nó bị đập te tua. Vì danh tiếng cũng như thế lực của Khang ở trường nên không ai dám ngăn cản hay báo thầy cô cả.
-Khang: Tao đã cay mày từ vụ cô Giang rồi, nay cũng là mày tự chuốc lấy. Đi thôi tụi bây
Sau khi đám của Khang rời đi thì cô gái mới được thả ra mà bò tới bên cạnh nó, toàn thân nó toàn là máu làm cho cô gái hoảng loạn không thôi, cuối thì có mấy bạn nam giúp cô gái đưa nó đi bệnh viện.
—————
Bệnh viện
Nó vừa mở mắt ra thì đập vào mắt nó là một màu trắng và mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cho nó phải nhíu mày.
Do kính nó đã bị vỡ nên không thể thấy rõ được mọi thứ ngoài bán kính 1m
-Cô gái: Cậu tỉnh rồi sao?
-Nó: Cô là ai?
-Cô gái: Tôi tên là Hướng Thanh Lam, tôi là người cậu đã cứu đó. Nhân tiện đây cũng cảm ơn cậu vì đã cứu tôi.
-Nó: Không có gì đâu. Ai tôi cũng sẽ như vậy thôi. Mà sao chị lại bị đám thằng Khang ức hϊếp vậy?
-Lam: Hắn thích tôi nhưng tôi không muốn nên ngày nào hắn cũng đến trước cổng chặn đường tôi. Cũng tại tôi mà cậu bị như thế này, thành thật xin lỗi
-Nó: Không có gì đâu, chị đừng cảm thấy áy náy. Khi nào rãnh chị mời tôi một bửa cơm là được rồi.
-Lam: Nhất định rồi. Mà nãy giờ quên hỏi tên cậu là gì?
-Nó: Tôi tên là Âu Dương Hi, chị cứ gọi tôi là Hi được rồi
-Lam: Oki. Tiểu Hi. Mà kính của cậu bị nát rồi, tôi biết cậu cận rất nặng nên đã đặt cái khác rồi, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu
-Nó: Cảm ơn chị nha ^^
-Lam: Không có gì, đây là số điện thoại của tôi. Rãnh thì nói tôi tôi sẽ dẫn cậu đi ăn. Giờ tôi phải về rồi, tôi gọi người nhà cậu rồi chắc họ sẽ đến sớm thôi
-Nó: Chị cứ về đi, em chỉ bị thương nhẹ thôi mà tự em lo được
-Lam: Nhớ giữ gìn sức khoẻ, tôi về đây. Pp
———-
Sau khi Lam rời đi thì nó nhàm chán nằm trên giường bệnh nghịch tv.
Bỗng cửa phòng bật mở, cô bước vào trên tay là một tô cháo.
"Ể? Giờ này rồi mà còn ai đến thăm mình vậy?"
-Cô: Sao lại thành ra như thế này?
Cô nhìn toàn thân nó đều quấn băng gạc thì bỗng nhiên có chút đau lòng nhưng cảm giác ấy được cô lờ đi một cách nhanh chóng.
-Nó: Là cô hả? Xin lỗi cô do em không có mắt kính nên không thấy cô ^^
Nó đang định bước xuống giường lấy ghế cho cô ngồi thì bị cô cản lại
-Cô: Lo mà nằm yên ở đó đi, tôi có thể tự lo được. Ăn cháo đi
-Nó: Dạ
-Cô: Tại sao lại đánh nhau?
-Nó: Dạ...dạ....tại vì em muốn giúp cô gái đó
-Cô: Là cô gái bước ra từ phòng bệnh hồi nãy?
-Nó: Vâng
Không hiểu sao khi có một cô gái gần nó thì cô cảm thấy thật không thoải mái, cứ như là cô gái ấy sẽ cướp mất nó vậy.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì nó bước xuống giường nhưng do không nhìn thấy rõ nên nó đυ.ng vào cạnh giường mà ngã xuống. Những tưởng nó sẽ đáp xuống với đất mẹ thân yêu nhưng không, nó đã được cô kéo lại và giờ đây tầm nhìn của nó rõ hơn bao giờ hết. Trước mắt nó là khuôn mặt đẹp không tỳ vết của cô làm cho con tim bé nhỏ của nó đập nhanh không tưởng.
-Cô: Sao không nằm yên trên giường đi
-Nó: Dạ....dạ....em...em muốn đi wc
-Cô: Đi thôi. Tôi giúp em
-Nó: Dạ...dạ...không cần đâu
-Cô: Đừng có bướng nữa, em nghĩ chân em có thể đi được tới wc sao?
Nó biết không có kính thì nó không thể làm gì được nên đành để cô giúp mình.