Chương 10: Con muốn bồi thường
Trên đường về nhà cô vẫn luôn nghĩ tới cha chồng mình, hắn nghiêm túc lịch sự nhã nhặn, nhìn qua không phải người chơi rất “dã”, nhưng mà loại chuyện này không thử một chút thì không thể nói rõ được.
Cung Kỳ không có ở nhà như thường lệ, cơm tối chỉ có cô và cha chồng.
Hôm nay hắn im lặng khác thường, không nhìn cô, có thể là tức giận vì chuyện hôm qua, đúng là vô cùng keo kiệt.
Ban đêm Lam Hạc tắm rửa xong đến phòng làm việc của hắn tìm hắn, Cung Túc Vũ ngồi trên sô pha đọc sách, biểu cảm chuyên chú khiến hắn anh tuấn nho nhã gấp bội, đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy, cái mũi thẳng tạo ra bóng mờ nho nhỏ ở dưới ánh đèn.
Nhưng mà hắn vẫn tiếp tục hờ hững với cô, mà cô căn bản không chịu để như vậy, đi qua ngồi bên cạnh hắn nói với hắn:
“Cha, ngày hôm qua cha nhìn thấy cơ thể của con.”
“Cho nên?” Đôi mắt của hắn không rời trang sách, giọng điệu cao cao tại thượng.
“Con cảm thấy con bị thiệt, con muốn bồi thường.”
Cung Túc Vũ thở dài đặt sách xuống, quay đầu không biết nên khóc hay nên cười nhìn Lam Hạc giả vờ vô tội, im lặng một lúc lâu hắn mới mở miệng nói:
“Cha mới là người nên được bồi thường, thấy được thứ cha không muốn thấy.”
“…”
Lam Hạc ấm ức trừng hắn, chỉ một lát sau trong đôi mắt tràn ra nước mắt, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống dưới.
Cung Túc Vũ buồn bực tới cực hạn, cô chỉ thích dùng khóc tới bắt chẹt hắn, nhưng mà hắn không thể nhẫn tâm, lập tức lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho cô.
“Sao động một tí là khóc như vậy, cha lại không làm gì cô.”
“Vì sao cha lại nói với con là ‘thứ không muốn thấy’, con khiến người ta chán ghét như vậy ư?”
“Cha không chán ghét con, nhưng con là con dâu của cha, cơ thể của con dâu đương nhiên là cha chồng không muốn nhìn.”
“Cha gạt người ta, con không tin cha không muốn nhìn, cha đều đã nhìn thấy… Nhìn thấy… Chắc chắn là cha muốn nhìn!”
Giảng đạo lý với cô gái nhỏ khóc sướt mướt không thú vị nhất, Cung Túc Vũ bất đắc dĩ gật đầu nói:
“Đúng vậy, cha muốn nhìn, rất đẹp, nhìn xong là khó quên.”
“Thật vậy sao?” Cho dù biết hắn đang châm chọc, Lam Hạc vẫn muốn nói “lần sau lại cho cha xem”, nhưng đây không phải là mục đích của ngày hôm nay, vì thế nhanh chóng nói.
“Vậy cha cũng cho con xem, bồi thường cho con được không? Con cũng muốn nhìn.”
Cung Túc Vũ hơi mỉm cười véo má cô: “Không được.” Sau đó cầm lấy sách lại không để ý tới cô.
“Không có việc gì thì đi về ngủ sớm đi.” Hắn lạnh nhạt nói.