Hà Lộ nheo mắt lại: “Vị khách đó nói muốn xuất hóa đơn, nên con mới nói giảm thêm 10 đồng.”
Mẹ Hà đánh lên trán cô một cái: “Ba nhân bảy hai mốt, con sẽ bị trừ 210 đồng tiền tiêu vặt!”
“A- Không!”
“Quyết định như vậy đi!”
…Hôm nay là cô có vận cứt chó sao?
Phía trước nhà nghỉ có một khoảng sân, bên trái là một cái lều gỗ nhỏ, bên phải là một bãi đất trống. Hà Lộ và mẹ không có thói quen sử dụng điều hòa, trừ khi ngày đó quá nóng, hai người thường ngày ăn ở ngoài sân và dùng quạt thổi cho mát. Khi Trình Diệu Khôn đang đưa xe vào, hai mẹ con họ vừa mới dọn xong bàn cơm. Hà Lộ thấy anh đi vào, cô im lặng cúi thấp đầu , cho đến khi mẹ Hà ấm áp mời Trình Diệu Khôn ăn cùng. Anh mỉm cười lịch sự từ chối lời mời của mẹ Hà, sau đó bước về phía sau nhà.
Thấy Trình Diệu Khôn đi rồi, Hà Lộ bưng chén lên, nói nhỏ với mẹ Hà: “Mẹ, con nói mẹ nghe…”
Hà Lộ đem lo lắng của mình nói với mẹ, nhưng mẹ cô chỉ liếc nhìn một cái rồi nói: “Khách đó là anh Đỗ Khải giới thiệu tới đó.”
Đỗ Khải là cháu của dượng Hà Lộ, một người mới ra tù nửa năm trước nổi tiếng khắp cái xóm này. Nghe nói Đỗ Khải giới thiệu tới, Hà Lộ cảm thấy xấu hổ với những gì mình đã làm với khách khứa.
“Sao mẹ không nói sớm với con là do anh Khải giới thiệu chứ!” Hà Lộ oán trách.
“Con đâu có hỏi."
Cô còn phải hỏi sao?! Hà Lộ nhíu mày cúi đầu xuống, cố ý nói: “Anh Khải giới thiệu tới còn muốn lấy người ta 120 đồng…”
Mẹ Hà không để bụng nói: “Có hiểu cái gọi là lấy mối từ người quen không?”
“…” Vâng, mẹ là nhất!
Ăn xong, Hà Lộ không quay về phòng mình, mà ngủ gật trên quầy ở sảnh.
Cô nghĩ đến việc gặp Trình Diệu Khôn, sau đó bày tỏ lòng hiếu khách của mình để xóa bỏ những hiểu lầm xấu hổ trước kia. Tuy nhiên, cho đến khi cô chuẩn bị đến trường, cô cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Mặt mày xám xịt đeo cặp sách lên rồi đạp xe đi. Bởi vì chiều nay có lớp học bù, trường học thường tan lúc 6 giờ, Hà Lộ hay mua đồ ăn trong căn tin hoặc trước cổng rồi quay lại cho tiết tự học lúc 7 giờ rưỡi.
Học xong tiết tự học cũng đến 9 giờ tối, Hà Lộ đạp xe về như thường lệ, trong đầu không ngừng nghĩ đến sự việc trưa nay. Đến khi cô chuẩn bị rẽ vào lối vào nhà phía trên, bỗng nhiên có mấy bọn lưu manh lái xe máy chạy qua tuýt còi chạy vọt qua. Trong vòng hai năm qua, chính phủ đã phát triển nơi ở cho người dân ở đây, họ di dời và phá bỏ các thôn trại xung quanh để xây đường cao tốc, không ít nhà giàu lên sau một đêm. Mấy người trẻ tuổi mà giàu sau một đêm thường đầu tư tiền bạc vào những chiếc xe máy, còn gia nhập vào bang hội đua xe Táng Ái.
Buổi tối, bọn họ thường chạy vào thành phố chơi, Hà Lộ học xong tiết tự học đi về thường thấy họ. Còi xe chưa tính là gì, đôi khi còn gặp bọn lưu manh đi ngang qua chòng ghẹo gọi cô là người đẹp. Tuy nhiên, sau khi bóp còi hú hét vài lần, thấy cô không có phản ứng gì, bọn chúng liền chán nản bỏ đi.
Vì thế Hà Lộ cũng không quá lo lắng, cô đạp xe về như thường ngày. Tuy nhiên, đám lưu manh hôm nay bỗng nhiên dừng lại và quay xe. Thấy vậy, Hà Lộ đề cao cảnh giác, cô cúi mặt xuống một chút, để bím tóc thả trước ngực xuống che bớt khuôn mặt, cố gắng đè nén cảm giác tồn tại của bản thân.