Chẳng còn ai để tâm đến hình ảnh trên màn chiếu nữa – người đến xem chẳng mấy ai chú ý đến cảnh trong phim, thậm chí còn có mấy người rời khỏi rạp chiếu khi chưa kết thúc, đi đến nhà nghỉ gần đó thuê phòng. Bạch nhị cảm thấy mấy người đó chẳng trang trọng chút nào, chẳng lẽ chỉ một chốc thôi cũng không nhịn được? Kiềm chế chút cũng không nổi, thật mất mặt!
Một mặt đầu hắn cứ nghĩ lung thật lung, một mặt hắn lại ôm lấy eo Bách Dịch, hai mắt nhắm chặt, nụ hôn sâu đến mức toàn thân tê dại, ngay cả đầu ngón tay cũng tê dại.
Kết thúc nụ hôn, ánh mắt Bạch nhị mênh mang, đôi môi đỏ ửng, dáng vẻ vốn có của hắn sau khi tiếp nhận một nụ hôn lại như rót vào vào một linh hồn của yêu cơ(1) họa nước.
Trong bóng tối mờ Bách Dịch nhìn Bạch nhị, anh thấy Bạch nhị quả là “ngon trai”(2), tiếc rằng không thể nuốt chửng vào bụng ngay lập tức.
Đối với Bách Dịch mà nói, anh cho rằng bề ngoài con người chỉ là một mặt thôi, anh đã từng gặp người có nhan sắc, cũng đã gặp người kém sắc, người đẹp không hẳn trong ngoài như một mà người xấu cũng chưa chắc tướng do tâm sinh.
Nhưng giây phút này đây, anh bị vẻ ngoài của Bạch nhị đầu độc rồi.
Bách Dịch vươn tay vuốt ve môi Bạch nhị, nụ hôn này khiến đôi môi tái nhợt bao năm của Bạch nhị cuối cùng cũng hồng hào lên.
Bạch nhị run lên, như chú mèo bị nắn cổ, hắn mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, nhưng chẳng mấy chốc đã trở về dáng vẻ bình thường, lại bắt đầu khởi binh vấn tội: “Em thuần thục như vậy có thể thấy là đã làm không ít nhỉ!”
Chú mèo xù lông rồi, Bách Dịch đường hoàng đáp lại: “Trước cậu cũng nói mà, tôi ở nước ngoài lâu, nước ngoài cởi mở tất nhiên có nhiều kinh nghiệm thôi, nhưng nếu cậu không muốn nghe thì để tôi không nói.”
Bạch nhị không nói gì, lại quay về nhìn màn chiếu, hơn nữa còn thấy bản thân quá ngu ngốc – lúc đó nói như thế rồi giờ mà hậm hực cũng chẳng khác nào hắn không biết trái phải.
Huống hồ, chẳng lẽ người tài như mình còn không đáng để Bách Dịch thủ thân như ngọc ư?
“Giận rồi?” Bách Dịch xích lại gần Bạch nhị, nhẹ nhàng dỗ dành, “Tôi đùa với cậu thôi, lúc tôi ở Nga phải lên giảng đường, đi nghe diễn thuyết, còn phải vừa học vừa làm, nào có thời gian đi ăn chơi chè chén chứ?”
Bạch nhị nhìn màn chiếu, dáng vẻ không buồn không vui, như thể cũng chẳng để lời Bách Dịch nói ở trong lòng.
Chờ Bách Dịch nói một thôi một hồi, còn thiếu không thề thốt bản thân đến tay con gái còn chưa chạm vào Bạch nhị mới gật gù nói: “Con gái nước Nga quả thật không đẹp lắm! Sau này làm mẹ ngoại hình sẽ thay đổi.”
Bách Dịch cảm thấy người này rất giỏi tự an ủi bản thân, vừa rồi đáng lẽ không nên dỗ lâu như thế, cổ họng anh cũng khát khô rồi.
Trái lại Bạch nhị rất hưởng thụ cảm giác được Bách Dịch dỗ dành – cảm giác này rất mới lạ, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ được ai dỗ. Hồi chưa nắm quyền, người khác không đến đạp hắn đã là tốt lắm rồi, sau này đã nắm quyền, người lớn trong nhà họ Bạch không còn, cũng không có ai dám dỗ hắn.
Hắn trở về với dáng vẻ cục cưng yêu thương của Bách Dịch trước khi hậm hực, còn tự cho mình là thành thục hơn Bách Dịch, là người biết thông cảm, vì vậy nói: “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau.”
Trong lòng lại thầm nghĩ: “Lúc nổi giận mới có thể nghe em ấy nói mấy lời như thế, sau này tìm đúng cơ hội hay giận thêm vài lần nữa, nhưng phải nắm bắt đúng độ, không thể để cho em ấy thấy phiền chán.”
Sau khi bộ phim kết thúc, có lẽ chẳng có mấy ai có thể kể lại rõ nội dung bộ phim – nào ai còn để ý đến chuyện đó?
Bách Dịch với Bạch nhị đi ra khỏi rạp, Dương tam đã đợi sẵn ở cửa, mítxi Triệu dựa vào người hắn, hai người tán tỉnh nhau không coi ai ra gì, chờ thấy hai người Bách Dịch Dương tam lập tức thu lại dáng vẻ phóng đãng, vô cùng lễ độ nói: “Nhị gia, anh Bách, tôi định đi đến phòng khiêu vũ với mítxi Triệu, hai người có đi không?”
Phòng khiêu vũ loại người gì cũng có, vô cùng hỗn tạp, ông chủ nào mà mở được vậy hẳn cũng rất có bối cảnh.
Vậy mà lúc này, bối cảnh lớn nhất Thượng Cảng lại đang đứng ở đây.
Không để Bách Dịch kịp đáp, Bạch nhị đã lạnh lùng nói: “Không đi.”
Dương tam bị dọa đến tái mặt, đứng đó không dám nói thêm câu nào, mítxi Triệu cũng như Dương tam.
Ai ai cũng sợ đắc tội Bạch nhị, ai biết lúc nào sẽ bị Bạch nhị ghi hận, nếu vậy cái mạng cũng chẳng còn.
Huống chi những người này đều thống nhất cho rằng cái mạng của mình còn quý hơn người khác rất nhiều.
Vẫn là Bách Dịch giải vây: “Hiện giờ cũng không còn sớm, hai người cứ đi đi, tôi với Nhị gia đi ăn tối, mọi người cứ chơi đi, chơi cho thoải mái.”
Vì vậy Dương tam với quý cô Triệu ngoài miệng bôi mật, dưới giày bôi dầu mà chào tạm biệt rồi chạy bay biến.
Chỉ có điều tuy Dương tam đi rồi nhưng lại gặp phải khách không mời mà đến – Ngô Trung Chiếu ngồi xe kéo đi đến, hiện tại hắn không mặc Âu phục mà thay vào đó là một chiếc áo măng tô màu đen, vóc người hắn cao lớn, lại tràn trề sức trẻ, thân mình cao thẳng, có quần áo làm nền đúng là hình tượng của một đại trượng phu cao lớn vĩ đại.
“Ồ! Đúng dịp thật đấy, lại có thể chạm mặt Nhị gia với cậu cả Bách ở đây.” Ngô Trung Chiếu mỉm cười, vô cùng xán lạn, lúc này đây còn có thể trò chuyện vui vẻ như thể lần trước cái người bị đóng cửa không tiếp không phải là gã vậy, “Tôi có mở tiệc rượu, sợ Nhị gia với cậu cả không đi nên tôi đành phải đích thân đi mời hay sao? Xin cho kẻ hèn này chút mặt mũi, vả lại, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật mà.”
Bạch nhị không muốn để ý đến người này, hắn biết cái điệu của mấy kẻ này đều là cái loại keo dán chó hàng rởm, dù có mạnh tay xé ra cũng sẽ để lại những vết khó rửa. Nhưng hắn cũng không định không nể mặt Ngô Trung Chiếu thật, Ngô Trung Chiếu đi rồi lại đổi thành một người khác đến thì chỉ càng phiền cho hắn.
Ngô Trung Chiếu muốn thành tích, hắn muốn yên tĩnh, xem như vậy hai người đều lùi một bước là có thể sóng êm gió lặng.
Bách Dịch chỉ là một người đi theo, một người đính kèm, ý kiến của anh không quan trọng.
Nhưng Bạch nhị vẫn hỏi: “Vân Đình có đi không?”
Hắn trông nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm túc, như thể Bách Dịch nói không đi là họ sẽ không đi thật.
Bách Dịch cũng biết, Bạch nhị có thể làm vậy.
Hắn đã quen bá đạo hoành hành ở Thượng Cảng, hắn không nể mặt người ta, người ta cũng chỉ đành chịu.
Hơn nữa, khó khăn vất vả lắm mới lết lên được vị trí hiện tại, chẳng lẽ vì làm tội bản thân chào đón người khác sao?
Có điều Bách Dịch cảm thấy không thể quan hệ quá sâu với người như Ngô Trung Chiếu, nhưng mặt ngoài có thể làm bạn được.
“Vậy thì đi thôi.” Bách Dịch nói với Bạch nhị, “Quân đoàn trưởng Ngô nhiệt tình tương ái, nếu không đi chỉ e cũng có lỗi với sự nhiệt tình của quân đoàn trưởng Ngô.”
Ngô Trung Chiếu cũng nói: “Đúng vậy, xin đừng từ chối tấm chân tình của tôi.”
Vừa hay xe của Ngô Trung Chiếu tới, ba người lên xe đi đến dinh thự nhà họ Ngô.
Ngô Trung Chiếu là một thanh niên lắm lời, thật ra gã chưa lên chiến trường bao giờ, toàn dựa vào mặt mũi của ông bố trước mặt các quan trên, tất cả mọi người đều cảm thấy hổ phụ vô khuyển tử, ông bô đánh giặc rồi chắc chắn con trai cũng biết, vì thế gã được làm đốc quân, từ kinh thành chuyển đến Thượng Cảng.
Ở kinh thành, mặc dù gã không phải là nhân vật lớn gì, nhưng dù sao mọi người cũng vì cha gã mà nể gã đôi phần.
Nhất là gã có thể tiếp xúc được Ủy viên trưởng, cho nên địa vị không thấp.
Nhưng tới Thượng Cảng, địa vị này nào chỉ có được chút ưu đãi?
Dù sao người ở Thượng Cảng không thừa nhận Ủy viên trưởng, quan chức ở Thượng Cảng cũng đều làm không lâu, chỉ có Bạch nhị mới là người chân chính nắm quyền ở Thượng Cảng.
Ngô Trung Chiếu cũng không muốn động đao động súng – gã không thăm dò lai lịch Bạch nhị, thương nhân như Bạch nhị trong tay có thể dùng được bao nhiêu người và súng chứ? Nghe nói còn mua bán qua lại với bên Mỹ.
Gã không muốn dựa vào chuyện không đánh thắng mà bị đuổi về kinh thành trong ảo não.
Nếu không thể cưỡng chế, vậy cũng chỉ có thể dùng trí.
Ngồi trên xe, Ngô Trung Chiếu thở dài một hơi.
Quả nhiên Bách Dịch hỏi như gã nghĩ: “Quân đoàn trưởng Ngô sao lại thở dài? Là có chuyện gì phiền lòng ư?”
Ngô Trung Chiếu vội theo đề tài mà nói: “Không ít vùng lại đánh chiến rồi, hiện giờ chỉ có Thượng Cảng và Trùng Khách coi như an toàn, nhưng dù an toàn thì cũng an toàn một các vô cùng hữu hạn.”
Bách Dịch gật đầu, theo gã tiếp lời: “Ừm, một khi loạn lên, nào có nơi đâu bình an được?”
Ngô Trung Chiếu: “Có thể thấy cậu cả đúng là tri kỷ với tôi!”
Bạch nhị nhìn Ngô Trung Chiếu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, Ngô Trung Chiếu xoa gáy, cảm thấy khó hiểu.
“Phải có quân hàm mới có thể yên ổn, hai người nói có đúng không? Dù việc làm ăn không khởi sắc lắm thì vẫn nhận được lương!” Ngô Trung Chiếu cười thật thà, nhìn trong mắt Bạch nhị chính là một bụng âm mưu.
Ý của gã là muốn mời chào Bạch nhị, cho Bạch nhị một quân hàm giả, đến lúc đó hai người dù không phải người một nhà thì cũng phải thay đổi thành người một nhà.
Mà cấp bậc này chắc chắn sẽ không thấp, nói không chừng có thể lấy được chức lữ đoàn trưởng cũng nên.
Thật ra thì ý này của gã hay đấy, bởi có cấp bậc thì có lính, hiện tại Bạch nhị không thiếu tiền, ở Thượng Cảng lại rất có thế lực, nếu có thêm một toán quân nữa thì thật đúng là xưng bá xưng vương, vô cùng an toàn.
Ngón này của Ngô Trung Chiếu tính hay vô cùng.
Ngay cả Bạch nhị vẫn luôn không có thái độ gì cũng khẽ nhắm mắt lại suy tư.
Ngô Trung Chiếu cười nói: “Hiện giờ ở Thượng Cảng thế lực phức tạp, mặc dù Bạch tiên sinh lợi hại nhất, nhưng giờ người Pháp với Nhật Bản đều không thể đắc tội, thương nhân càng khó!”
“Lần trước ở doanh trại phía Nam, ngài Đỗ gϊếŧ một tên Nhật Bản, thế lực của ông ấy lớn thế nào, nhưng vì tên người Nhật kia cũng nhà tan cửa nát, ngay cả đứa bé trong bụng vợ cũng bị ép cho ra, đứa bé kia còn khóc đấy.”
Gã cười híp mắt nói, như thể chẳng có chút tình đồng bào nào với Đỗ tiên sinh, cũng không thấy có gì đáng thương hại.
“Quân đoàn trưởng Ngô.” Bất ngờ Bạch nhị lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ có quân hàm rồi là tôi có thể gϊếŧ người Nhật sao?”
Ngô Trung Chiếu thoáng sững người, giọng điệu cũng nhỏ đi ít nhiều: “Có thể không đắc tội, cũng không cần phải đắc tội, có câu nói rất hay, hòa khí sinh tài mà.”
Bạch nhị: “Hiện nay Sơn Đông vẫn còn ở trong tay người Nhật, nghe nói bọn chúng còn muốn xây dựng một Mãn Châu ở Sơn Đông, chẳng lẽ cấp trên của anh chưa từng nghĩ đến việc lấy lại Sơn Đông?”
Ngô Trung Chiếu bị hỏi như thế, nhưng ngay lập tức gã đáp lại: “Cấp trên hướng chí lớn, trước phải làm an lòng bên trong lại bài trừ bên ngoài, cần ổn định các nước, một lòng thu phục các vùng đã mất mới có thể thuận buồm xuôi gió.”
“Đã như thế vậy tôi chờ các nước ổn định rồi hãy nói.” Bạch nhị giải quyết dứt khoát, “Cũng chẳng phải tôi không tin tưởng quân đoàn trưởng Ngô, thật sự là tôi không muốn tham dự tranh giành đấu đá, hai bên đều là đồng bào, tôi không đành lòng.”
Ngô Trung Chiếu “Ôi, Nhị gia à, cần gì phải vậy chứ?”
Gã cảm thấy Bạch nhị như tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, lợi lộc như thế mang cho hắn hắn lại không nhận.
Bạch nhị: “Nếu quân đoàn trưởng lại nhắc đến chuyện này nữa, vậy dạ tiệc của anh, sợ rằng Bạch nhị vô phúc hưởng thụ.”
Ngô Trung Chiếu: “Nếu Nhị gia không có hứng thú vậy tôi không nhắc đến nữa.”
Bạch nhị liếc nhìn Bách Dịch, hắn ngồi ở đằng sau kéo lấy tay Bách Dịch, cảm thấy cái người Ngô Trung Chiếu này – chính là con rùa đen khốn kiếp đầu óc có vấn đề!
Chú thích:
(1) Yêu cơ 妖姬 Chỉ người con gái đẹp có sức quyến rũ sắc dục, hay đẹp nhưng không đem lại điều tốt lành. Trong lịch sử Trung Quốc có tứ đại yêu cơ là Muội Hỉ, Đát Kỷ, Bao Tự và Ly Cơ.
(2) Nguyên văn 艳色可餐 – có lẽ câu này tác giả ghi trại câu秀色可餐, ý chỉ sắc đẹp có thể thay thế món ăn, thường tả người con gái xinh đẹp hoặc cảnh sắc tươi đẹp.