Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Ác Độc

Chương 77: Tái sinh trong ngọn lửa 8

Quả thực Bạch nhị không phải dáng vẻ người tốt, hắn luôn có sắc mặt tái nhợt, gương mặt u ám khi không cười, dù đặt vào thời đại nào cũng là cái tướng tiêu chuẩn một kẻ xấu.

Nhưng khi hắn có ý định qua lại thân thiết với ai, lại luôn có thể biến thành một người trẻ tuổi hoạt bát chu đáo. Mặc dù có lúc nói chuyện không khách khí lắm, nhưng rất đáng tin cậy.

Tay buôn bán già đời có đối mặt với hắn, thì cũng như con thỏ gặp chó sói.

Chớ nói chi là chú thỏ trắng Bách Minh Thu – đơn giản chỉ là nước đựng trong bình thủy tinh, nhìn phát biết ngay.

Bạch nhị là bình sứ cổ hẹp bình to, bên trong chứa đựng đầy mực, chẳng thể nào dò sâu được đáy.

Chỉ một bữa tối, Bách Minh Thu đã hoàn toàn bị thuyết phục, trong cuộc đời ngắn ngủi mười tám năm của cậu ta, chưa từng thấy ai dí dỏm thú vị, lại quan tâm chu đáo, rồi có thân phận nhưng vẫn lịch thiệp như Bạch nhị. Cho dù bây giờ Bạch nhị có chỉ mặt trăng trên trời nói trăng có hình vuông, chỉ sợ rằng trong giây lát cậu ta cũng nghĩ đúng là có hình vuông thật.

“Căn nhà kia mọi người cứ ở tạm đi, coi như tôi là một người bạn đón tiếp nồng nhiệt trong sân nhà(1).” Bạch nhị đường hoàng nói ra, rất là thân mật, “Chỉ là một ngôi nhà, hà tất phải làm quá lên với tôi như vậy? Tôi cũng chẳng nghèo đến độ chỉ có một căn nhà, cậu không muốn mua, thế thì cho thuê vậy, cậu cứ tính theo giá thị trường rồi gửi tôi, không lấy không của tôi, vậy có được không?”

Chữ hay lại thêm nhấn nhá, vậy mà còn thể hiện ra sự mập mờ khác, như thể đang dỗ dành người yêu hờn dỗi.

Nếu như chỉ có riêng Bạch nhị, Bách Dịch còn có thể đối phó được, nhưng cộng thêm một Bách Minh Thu trước sau không biết phải trái, nói quàng nói xiên, cứ thế anh dần rơi xuống thế hạ phong, rồi thua cuộc.

Anh cảm thấy mình chỉ là tướng quân một lính, đã thế lính này còn cụt tay cụt chân, hơn nữa đầu óc có vấn đề, chưa nói đến chỉ huy hắn đi đánh giặc, ngay cả chỉ huy hắn chạy trốn cũng có thể chạy về hướng doanh trại quân địch.

“Nếu còn từ chối nữa, có vẻ tôi không có tình người, không biết đúng sai.” Bách Dịch cười với Bạch nhị, nói: “Vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị dọn nhà ngay, đến lúc đó lại mời Nhị gia đến nhận tiền thuê nhà.”

Bạch nhị tung hết thủ đoạn, cuối cùng cũng hài lòng, tâm tình vô cùng thư thái nói: “Đến lúc đó tôi sẽ gửi cậu một bao lì xì.”

Bách Minh Thu nhìn họ cười, mình cũng cười: “Em chưa từng nghe chuyển nhà còn tặng lì xì đấy.”

Bạch nhị thở dài: “Tôi là trưởng bối, coi như gửi các cậu tiền mừng tuổi sớm.”

Bách Minh Thu: “Đó là bối phận gia đình ngài, không thể áp đặt lên ngài được, là chuyện khác nhau mà!”

Bạch nhị cười híp mắt nhìn hai anh em, cũng không phản bác, chỉ gật đầu nói: “Cũng có lý.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bách Minh Thu cảm thấy mình đã làm được chuyện tốt – nhà cậu ta có thể chuyển vào thành sống rồi, không cần phải ở cái căn nhà ốp gỗ tồi tàn cách âm vô cùng kém kia nữa, sau này có làm chuyện gì cũng không sợ người ngoài nghe thấy. Hơn nữa, cậu ta cũng hiểu rõ anh cả nhà mình, một người quân tử từ đầu đến chân, không muốn lấy không của người, lúc nào cũng một bụng đạo lý.

Nhưng đạo lý có giá bằng một ngôi nhà không? Bạch nhị gia dễ nói chuyện như thế, chẳng có bảo bọn họ quỳ xuống, cũng chẳng kêu họ làm chuyện mất mặt công khai, trái lại vẫn luôn nói chuyện tốt đẹp, không nhận nữa có khác gì làm bộ làm tịch, khó coi chết được!

Bạch nhị đưa họ về nhà, cuối cùng chiếc chìa khóa cũng đưa cho Bách Dịch: “Tuy sau này ở gần rồi, nhưng tôi ít bạn bè, lại nhiều công nhiều việc, nếu cậu rảnh rỗi, hãy sang nhà thăm tôi, lại chuyện trò mấy câu với tôi.”

Bách Dịch hào sảng đáp: “Đây là điều nên làm, ngài đi đường cẩn thận, nếu có rảnh rỗi, tất nhiên tôi sẽ ghé nhà viếng thăm.”

Đợi Bạch nhị đi, Bách Dịch với Bách Minh Thu vào nhà, Bách Minh Thu vừa định để nha hoàn đến lấy áo khoác, quay đầu đã thấy Bách Dịch đang xắn tay áo lên – mỗi lần Bách Dịch đánh cậu, hành động đầu tiên chính là xắn tay áo.

Theo lý thuyết, bị đánh nhiều lần như vậy, đánh không lại thì phải trốn đúng không?

Nhưng Bách Minh Thu chưa kịp nhấc chân đã bị Bách Dịch vung chân đạp ngã ra nền nhà, rút lấy thắt lưng, lột quần lộ mông.

“Anh lại đánh em!” Bách Minh Thu nằm dưới đất giãy đành đạch như cá lên khỏi mặt nước, “Em có làm gì chứ! Anh không nói rõ đúng sai! Cha! Mẹ! Cứu con với! Anh con muốn đánh chết con rồi!”

Những người hầu ở trong phòng khách bất động như núi, ai vẫn làm chuyện nấy, dù sao đây cũng không phải chuyện mới, từ nhỏ đến lớn cậu hai không biết đã chịu bao nhiêu lần đòn roi rồi, nhưng cũng chẳng nhớ lâu, lại còn chẳng biết điều, nói ra người ta cũng phải tấm tắc cậu cả đánh hay lắm.

Duy chỉ có mẹ Bách từ trên lầu chạy xuống, bà đi giày cao gót, chạy không tiện nên chỉ đành đứng trên cầu thang hô: “Con lớn! Sao con lại đánh em con nữa! Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Con không nói rõ cho nó hiểu, cứ động một chút là đánh!”

Bách Dịch quất thêm một roi, động tác không hề giảm sức, giọng nói vẫn rất bình ổn: “Mẹ đừng dính vào, mẹ ở đây nó lại thấy có người làm chỗ dựa cho nó! Nói chuyện chẳng bao giờ dùng đầu óc!”

Sau đó anh lại cúi xuống, vô cùng hung dữ nói: “Cậu có phải cảm thấy Bạch nhị mới là anh cậu không hả? Cho cậu nhà để ở, sao cậu không về theo hắn ta luôn đi? Hỏi xem nhà hắn có cần một con chó vẫy đuôi mừng chủ hay không?!”

Bách Minh Thu càng gào khóc to hơn: “Sao anh còn mắng em là chó! Em là chó vậy anh với cha mẹ là cái gì?!”

Bách Dịch ngớ ra, nghe câu đâm bang này làm anh cũng buông lực, không cần đánh nữa.

Bách Minh Thu nằm trên đất, vươn tay sờ cái mông của mình, giờ đã sưng như hai cái bánh bao lớn. Cậu ta khóc sướt mướt, chẳng có chút khí khái nam nhi kêu: “Mông của em cũng bị anh đánh cho bự! Mặc quần vào lúc nào cũng có người nói mông em to! Nói còn to hơn cả đàn bà đẻ con.”

Mẹ Bách lúc này mới từ trên cầu thang chạy xuống, bà ôm lấy Bách Minh Thu không ngừng gọi con trai bé bỏng.

Nhưng bà không dám nhiếc móc Bách Dịch – đối với cậu con trai lớn này từ xưa đến nay bà không quản được, bà có phần sợ thằng bé.

Nhất là sau khi Bách Dịch trưởng thành, bà cảm thấy cậu con lớn của bà đã không còn là một đứa trẻ nữa mà đã là một người lớn đỉnh thiên lập địa, tương lai phải kế thừa y bát của cha.

“Mẹ đừng động vào nó, cho nó khóc!” Bách Dịch cởi cúc áo sơ mi, người đẫm mồ hôi, đôi mắt anh tối đen, ánh mắt như ưng như hổ, không giống một thiếu gia văn nhân, ngược lại trông rất giống một kẻ liều mạng.

Đám nha hoàn chỉ dám liếc mắt nhìn anh, nhìn mà tim trong l*иg ngực nhảy không ngừng.

Bách Minh Thu khóc, mẹ Bách thấy xót dạ cũng khóc, ngay cả nha đầu sinh cho Bách Minh Thu một đứa con trai kia cũng chạy đến khóc.

Khóc đến Bách Dịch cũng phải bó tay bất lực, cảm thấy còn để Bách Minh Thu ở nhà sẽ không phải nhà họ Bách bị nó gieo vạ chết, mà chính là nhà họ Bách sẽ gϊếŧ chết anh trước. Vì vậy Bách Dịch đi lên thang gác, nói với bà Bách: “Mẹ à, mẹ lấy ít thuốc xoa mông cho nó, con đánh có chừng mực, chăm dăm hôm là khỏi, con đi tìm cha nói chuyện.”

Bà Bách không phải là người ngu ngốc, nghe thế vội vàng hỏi: “Tìm cha con nói chuyện gì?”

Bách Dịch: “Con trông thằng hai sống sướиɠ quá rồi, chưa chịu khổ bao giờ nên mới làm chuyện ngu xuẩn, con chuẩn bị thương lượng với cha, đưa nó đến đến quân đoàn trưởng Hạ hoặc quân đoàn trưởng Diệp làm việc, chắc sẽ làm lính quèn văn thư thôi, so ra vẫn hơn là ở nhà ăn tàn phá hại.”

Vừa dứt lời, Bách Minh Thu lập tức có sức trở lại, lại bắt đầu kêu gào khóc nấc: “Em không đi! Làm lính là đi chết đấy! Con không đi! Anh cả muốn đưa con đi chết!”

Bách Dịch chẳng buồn dây dưa với cậu ta, Bách Minh Thu sống quen chiều quen nhiễu gần nửa đời, lý lẽ thì cậu ta nghe như gió thoảng bên tai, thổi một cái là bay mất, chẳng đọng lại chút gì. Bách Dịch vừa đi lên tầng vừa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi với cha còn phải hỏi ý kiến cậu?”

Cha Bách cũng vô cùng tán thành việc đưa Bách Minh Thu đi làm lính, ông phải nói, nếu như ông chỉ có một người con trai là Bách Dịch, vậy quả thực cũng bớt lo hơn nhiều.

Tuy rằng Bách Minh Thu cũng là con trai ông, còn đúng là vợ ông sinh chứ chẳng phải nha đầu hay bà lẽ, nếu không là con riêng ông đã cho một khoản tiền rồi đuổi đi rồi, không cần phải lo cho cuộc đời, tiền đồ của nó.

“Nếu nó bằng hai phần con thôi, cha cũng không cần phải lo lắng cho nó!” Cha Bách tự xưng là một người cha nghiêm khắc, đáng tiếc lại không dạy dỗ được Bách Minh Thu, bàn về số lần đánh Bách Minh Thu ông còn không bằng một phần ba Bách Dịch.

Ông Bách lắc đầu ngán ngẩm, vô cùng hối hận: “Khi nó còn bé không nên bảo nó theo mẹ, không có năng lực, tính tình chẳng ra sao, nếu có một ngày bị người ta gặm cho chỉ còn da với xương, vậy cũng là bình thường.”

Cha ruột cũng chẳng trông cậy vào cậu ta, ông Bách còn nói: “Cho nó đến chỗ quân đoàn trưởng Diệp đi, làm một tiểu binh thì vẫn ổn, quân đoàn trưởng Hạ hơi cứng nhắc, cho nó qua chỉ sợ chịu khổ quá.”

Ông muốn cho con trai đi rèn luyện, chứ không muốn để con đi nộp mạng.

Bách Dịch cũng có ý này, quân đoàn trưởng Hạ tuy bên ngoài nổi danh hung dữ, bình thường không ai dám động vào ông ta, nhưng nếu có chuyện xảy ra, bản thân ông còn sẽ liều mạng, chớ đừng nhắc tới chuyện quan tâm cái mạng nhỏ của Bách Minh Thu.

Mà quân đoàn trưởng Diệp xuất thân từ trường quân đội chính quy, chỉ huy quân đội rất tốt, rất hợp để dạy dỗ Bách Minh Thu.

Vì thế Bách Minh Thu buộc phải vội vàng thu dọn hành trang ngay trong đêm, chỉ chờ trời vừa sáng là sẽ cầm thư của ông Bách, lại gọi thêm hai người hộ tống nữa rồi cuốn xéo ngay.

Trước khi đi cậu ta vẫn còn chẳng biết mình làm sai điều gì, chỉ có thể như con chó nhỏ đáng thương trông mong mà mở tròn đôi mắt rưng rưng nhìn Bách Dịch, muốn mở miệng xin Bách Dịch, nhưng lại nghĩ đến chính anh cả hại mình rời xa gia đình một thân một mình đi vào chốn quân đội cùng hung cực ác mà sống. Vì vậy cậu ta dẩu mỏ, quay ngoắt mặt đi, chẳng thèm nhìn đến Bách Dịch nữa.

Cậu ta xồng xộc lao lên xe, lên xe ngồi rồi cậu lại hối hận, bám víu cửa sổ gào: “Anh! Anh đừng để em đi làm lính! Em nghe lời anh! Sẽ nghe theo anh hết!”

“Anh cả! Anh không thương em à?!”

Bách Dịch không có cảm xúc gì, tâm cứng rắn như sắt thép, nói một câu với Bách Minh Thu nước mắt nước mũi giàn giụa: “Cậu cứ buông thả như thế, thật sự tôi không thể thương nổi.”

Nếu Bách Minh Thu không lớn lên, cứ mãi là một đứa trẻ đáng yêu thích nũng nịu thì tốt rồi.

Đáng tiếc con người ai cũng phải lớn, chẳng ai mãi là em bé cả.

Tiễn Bách Minh Thu đi, kỳ thực Mỹ Như thấy rất khó chịu, mặc dù cô với anh hai cãi nhau suốt ngày, nhưng họ vẫn rất gần gũi.

Mấy ngày liền cô không vực dậy nổi tinh thần, đến tối còn phải đi đánh bài với bà Triệu, bởi vì đánh bài cũng có thể biết thêm được chút tin tức.

“Mấy ngày trước em có thấy giám đốc Triệu qua lại với một người phương Tây.” Mỹ Như theo hội bà Triệu lâu, cũng ưa gọi người nước ngoài là người phương Tây. Cô ngáp một cái, “Nói tiếng Anh, nhưng nhìn phát biết ngay là người Mỹ, giám đốc Triệu e có nhiều suy tính.”

Cô không có thiện cảm gì với giám đốc Triệu – dù sao một cô gái đương xuân cũng rất khó có cảm tình với một lão trung niên đầu hói bụng mỡ.

Cộng thêm cái ông đầu hói này là một người chẳng ngó ngàng gì đến gia đình.

Trái lại Bách Dịch rất nghiêm túc suy nghĩ, giám đốc Triệu nói ra êm tai đấy, nhưng thực ra ở Thượng Cảng lại chẳng có quyền hành gì, ông ta có thể sống thoải mái như thế cũng là Bạch nhị nhấc tay, để ông ta giữ lại chút thể diện. Nói cho cùng ông ta chỉ là một binh lính, tiếp xúc hay không tiếp xúc với ai, ông ta cũng chẳng tính là gì.

“Không cần phải để ý đến ông ta.” Bách Dịch vỗ vỗ tay Bách Mỹ Như, “Em chỉ cần để ý hỏi thăm những chuyện khác.”

Bách Mỹ Như gật đầu: “Vâng, em đều nghe theo anh cả.”

Nếu Bách Minh thu khiến người ta bớt lo như Mỹ Như thì tốt rồi, Bách Dịch thầm thở dài.

Bách Dịch dành chút thời gian hẹn gặp mặt hiệu trưởng Lý, lúc trước Bách Minh Thu hứa hẹn cấp tiền giúp họ viết báo, kết quả làm việc không uy tín, việc chưa ra đâu đã quên quẳng ra sau đầu, để giờ Bách Dịch phải đi thu dọn tàn cuộc cho cậu ta, không dọn không được, ai bảo Bách Minh Thu họ Bách? Chuyện đồn ra ngoài sẽ không ai nói Bách Minh Thu ra sao, chỉ có người sẽ nói nhà họ Bách như thế nào mà thôi.

Gia đình họ như vậy, coi trọng nhất chính là danh tiếng bên ngoài.

Không có danh tiếng sẽ không có mặt mũi, mạng lưới giao thiệp vất vả lắm mới gây dựng được sẽ vơi bớt đi nhiều.

Hiệu trưởng Lý là người trí thức, mặc một thân trường bào xám sẫm, người cao, nhưng gầy, có một cái mũi ưng nổi bật, nhưng khí chất rất tốt, nhìn một cái thấy ngay là người có ăn có học đọc đủ thứ thi thư. Gặp mặt nhau trước tiên ông ta bắt tay với Bách Dịch, nói xã giao mấy câu xong mới than thở: “Mấy năm qua, trường học cũng khó khăn quá.”

Trường sư phạm không phải là trường có thể thu học phí cao, không giống như những trường “quý tộc” chỉ nhận những cậu ấm cô chiêu kia, tiền bạc đều từ nguồn học phí của học sinh và trợ cấp của chính phủ. Nhưng giờ đây quá nhiều nơi chính phủ cần bỏ tiền, còn phải mua quân nhu với Mỹ, nào còn nhớ đến họ?

Ngay cả các giáo viên lương một tháng được tám đại dương phải tự nguyện bỏ ra ba đại dương mà cũng chẳng thấm vào đâu.

Đèn điện tiêu thụ trong phòng học thì mất tiền điện, rồi tiền chi dụng cụ thí nghiệm, tính tổng lại thì chẳng ít chút nào.

Có người có thể tài trợ họ làm báo, để họ có cách kiếm tiền thì so với việc buôn bán tốt hơn nhiều.

Bách Dịch đáp lời: “Mọi ngành mọi nghề cũng không dễ dàng, bên thầy cứ chọn ra chủ biên và ký giả, phía tôi sẽ cấp tiền đưa cho thầy, cung cách của hiệu trưởng Lý tôi biết mà.”

Hiệu trưởng Lý không ngờ chỉ thương lượng đôi câu là đã xong việc, ông vô cùng phấn khởi, vô cùng cảm kích rời đi.

Trường học chính là sự nghiệp cả đời của ông, học sinh trong trái tim ông đều là những chú chim non gào khóc đòi ăn, bảo ông không để ý đến chúng, thật sự ông không làm được đâu!

Bách Dịch làm Tán Tài đồng tử, vẫn ngồi đó uống cà phê, tâm tình cũng rất tốt.

Trước kia anh nghe người ta nói, cho đi vui hơn là nhận, người cho đi sẽ tận hưởng niềm vui khi cho tặng.

Mà nhận của người còn phải xem làm thế nào để đáp lại người ta.

Trước kia anh không hiểu, bây giờ đã ngộ ra đôi điều.

Dường như ánh mặt trời ngoài kia cũng theo tâm trạng của anh mà rực rỡ hơn.

Tình hình hiện nay tuy rằng rối loạn, nhưng người tốt vẫn có rất nhiều. Bách Dịch nhấp một hớp cà phê, lại suýt chút nữa mà phun ra ngoài, vừa nãy lúc nói chuyện vẫn chưa uống, giờ uống một hớp mà suýt nữa bị đắng đến giậm chân.

Lúc gọi đồ anh chỉ bảo muốn cà phê, hẳn là người phục vụ trông anh kiểu Tây chỉ uống cà phê đen, thế là một chút đường cũng không cho anh, cà phê nguyên chất không uống nổi, chỉ còn lại đắng ngắt miệng mồm.

Vẫn còn sớm, Bách Dịch xem đồng hồ, thanh toán xong là ngồi lên xe kéo đến dinh thự nhà họ Bạch.

Anh đã nhận lời Bạch nhị phải đến viếng thăm, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì hôm nay đi.

Người kéo xe kéo khá khỏe, tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đến nơi, Bách Dịch trả tiền xe cho người ta, nhận câu chúc “cát tường bình anh” xong anh đi chỗ gác cổng dinh thự, để đối phương đi vào thông báo một tiếng.

Trước khi tới anh cũng không gọi điện trước, nếu người ta không có nhà cũng là bình thường.

Không có nhà càng tốt, vậy thì lần tới có thể lâu lâu mới đến.

Nhưng lạ là hôm nay đúng dịp Bạch nhị ở nhà, lúc Bách Dịch được dẫn vào nhìn thấy ngay Bạch nhị đang ngồi trên ghế sô pha rộng lớn, trên bàn trà trước mặt còn bày trái cây theo mùa. Trong phòng khách còn có hai người nước ngoài đang khiêu vũ, một nam một nữ, nhảy rất uyển chuyển, đều tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, vô cùng nịnh mắt.

Có lẽ cả Thượng Cảng cũng chỉ có Bạch nhị có thể xem tiết mục như vậy.

Nhìn thấy Bách Dịch đi vào, Bạch nhị giơ tay lên, hai người ngoại quốc kia dừng ngay bước nhảy, hơi cúi người lui về sau.

Bạch nhị vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, tỏ ý Bách Dịch qua ngồi.

Chờ Bách Dịch ngồi xuống, Bạch nhị mới nói: “Cậu cả đến chơi, rồng đến nhà tôm thế này.”

Bách Dịch đã quen kiểu miệng lưỡi sắc sảo của hắn, lúc này cũng nói: “Nhị gia cất nhắc tôi, tôi lại không biết Nhị gia thích gì nên chỉ đành mua chút thứ thú vị.”

Nói thì nói vậy, nhưng quà anh cầm đến giá trị không thấp chút nào, chính là một tượng phật bằng vàng, vàng là đồng tiền mạnh, có thể trao đổi tiền, có đập cũng không hỏng, dù Bạch nhị có muốn đập đi để nghe tiếng vang thì anh cũng không đau lòng.

Cũng may hôm nay Bạch nhị không có ý muốn nghe âm thanh đập đồ, trái lại vô cùng hứng thú nói: “Tôi nghe nói mới mở một khu thang quán, đang định đặt chỗ, vốn muốn mời cậu đi, kết quả cậu vừa hay đến, vậy vừa lúc đi cùng đi.”

Thang quán chính là nhà tắm công cộng, có điều thường đều là người nghèo khổ đi, ở nhà đốt củi đun nước còn không bằng bỏ chút tiền lẻ đến nơi đó tắm. Có điều thang quán trong miệng Bạch nhị hiển nhiên không phải nơi như vậy, mà là suối nước nóng.

Nói là suối nước nóng, Thượng Cảng không có nguồn suối tự nhiên, chẳng qua là đun nước nóng mà thôi.

Người ta đào một bể chứa đầy nước nóng, lại lắp đặt trang trí thật đẹp, mời mấy ca kỹ đàn ca sáo nhị, làm ăn cũng không kém chút nào.

Bạch nhị ở Thượng Cảng không có địch thủ, gần đây cũng chẳng có ai gây chuyện với hắn, hiếm khi nhàn tản.

Hai người đến nơi, trước tiên vào phòng thay quần áo. Bách Dịch cho rằng sẽ dùng áo tắm hay thứ gì khác, nhưng lại chỉ độc mỗi một cái khăn tắm, chiều dài còn không đủ quây quanh eo, đây là phòng thay quần áo riêng biệt, chỉ có hai người là anh và Bạch nhị.

Vì vậy chỉ có thể cứ thản nhiên như thế mà đi tới bể ngâm suối nước nóng.

Bách Dịch vốn tưởng rằng dáng người Bạch nhị sẽ là kiểu cò hương – nhìn dáng vẻ kia của hắn trông chẳng thể to lớn được.

Nhưng lúc này nhìn một cái, đúng là cái gì nên có thì đều có cả.

Mặc dù nước da trên cơ thể càng nhợt nhạt hơn so với mặt, nhưng bắp thịt lại săn chắc, đường nét đẹp đẽ.

Vừa nhìn thoáng cái, Bách Dịch cứ thế mà không dời mắt nổi.

Sau lưng Bạch nhị có một hình thù gì đó màu đen giống như yêu thú trong sách đang giương nanh múa vuốt, với đôi mắt như một đôi chuông đồng đang mở trừng, trong ánh mắt đó chỉ có hung ác, chẳng hề có chút hiền hòa thiện ý. Hình thù đó lan từ dưới đốt xương cùng lên đến bả vai, rồi trên cánh tay cũng có mảng hoa văn màu đen lớn.

Ngay lúc Bách Dịch còn đang sửng sốt không nhúc nhích nổi thì Bạch nhị đứng đằng trước lại ngoảnh lại, còn giải thích với Bách Dịch: “Mùa hè tôi không bao giờ mặc quần áo mỏng, quả thật là vì thân thể không để người ta nhìn thấy thế này.”

“Khi còn bé chỉ là một vết bớt thôi, nào ngờ càng lớn lên, nó lại càng kỳ lạ.” Bạch nhị trông vậy mà lại có chút dè dặt xấu hổ, “Chà, nếu cậu không thích, cũng đừng nhìn sau lưng tôi, nhìn phía trước là được.”

Lời này vừa nói hết, Bách Dịch lại cảm thấy có phần đau lòng nhức óc, Chương Lệ của anh, từ bao giờ lại vô liêm sỉ như vậy?!

Anh vẫn lại không nhận ra!

Nhưng điều này cũng không thể trách anh, quả thật Bạch nhị có một kiểu khác biệt, hắn không cao to cường tráng, cũng không trầm lặng ít lời, trái lại giờ lời hắn nói ra còn có phần cởi mở.

Bạch nhị xoay người lại: “Sao thế? Sao không nói câu nào? Khó coi đến vậy à?”

Lúc này Bách Dịch mới nhìn kỹ Bạch nhị, rốt cuộc đã biết cái cơ thể to con kia đã chạy đi nơi nào, dinh dưỡng đều bị vũ khí hấp thu hết rồi.

“Không có gì, chỉ là nhớ đến chút chuyện.” Bách Dịch cầm khăn tắm, chẳng chút kiêng kị bước lên, “Nhị gia, xuống ngâm nước nóng thôi.”

Bạch nhị bị bỏ lại phía sau, nhất thời không hiểu ý Bách Dịch, sao bất ngờ thái độ của Bách Dịch đang câu nệ lại thành phóng khoáng như vậy? Chẳng lẽ đột nhiên lại nhận ra chỗ tốt của mình?

Hai người ngâm trong hồ, giữa hồ có một khay gỗ trôi nổi, trong có đặt hai ly rượu và một đĩa thức ăn. Ngâm trong suối nước nóng không lâu thì phải lên nghỉ một chút, nếu không sẽ tức ngực khó chịu, không được thoải mái, chẳng thể gọi là thưởng thụ được.

Dù không phải là suối nước nóng thật, chẳng qua chỉ là nước nóng, nhưng cũng không kém là bao.

Hiện tại đầu óc Bách Dịch cứ ong cả lên, nghĩ hoài nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được một điểm tương tự giữa Bạch nhị và Chương Lệ.

Chỉ có nỗi khổ là có vẻ giống hệt nhau.

Đều là người có cha có mẹ mà lại như không có, tuổi còn nhỏ đã phải trở thành trụ cột.

Mỗi thế giới đều giống nhau!

Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Dịch trùng xuống, trước kia anh không thấy điều này có gì là thê thảm.

Thất tình lục dục của con người chẳng ai giống ai, miệng anh nói ra từ “đáng thương” thì cũng vẻn vẹn là nói như vậy, không có chút cảm thông, trên đời này có quá nhiều người đáng thương, anh không thể thông cảm với tất cả mọi người. Anh cũng không phải là một người dồi dào tình cảm, nhưng tưởng tượng Chương Lệ phải chịu khổ như vậy trong lòng anh cũng có phần không chịu nổi.

“Nhị gia.” Bách Dịch bất ngờ hỏi: “Lúc anh cả cậu vẫn còn, cậu có khổ lắm không?”

Bạch nhị đang ngửa đầu dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu hỏi của Bách Dịch cũng không mở mắt, chỉ nói: “Khi đó không khổ, cuộc sống có vất vả, nhưng lúc đó tôi lăm lăm muốn lật đổ họ, nếu nói đến khổ thì tôi còn hưng phấn hơn.”

Cũng là thời điểm đó hắn nhận ra bản tính của mình.

Thật sự hắn không thể làm một người tốt, không thể làm một cậu em trai ngoan nghe lời, cũng chẳng thể làm một đứa con ngoan nhẫn nhục chịu đựng.

Nếu không làm được, vậy thì dứt khoát không nên o ép bản thân.

Dù sao hắn chẳng quan tâm điều gì, lại có gia tài nhà họ Bạch làm hậu thuẫn, hắn có thể làm mọi thứ, nơi nào cũng dám đi, dù có là đầm rồng hang hổ hắn cũng dám xông pha.

Khi đó ở Thượng Cảng có nhiều kẻ muốn lấy mạng của hắn, thậm chí còn có người ra giá, một trăm ngàn đô la Mỹ mua lấy một mạng của hắn.

Giá tiền này thật sự chẳng rẻ chút nào.

Bạch nhị cười nói: “Cậu cả sống trong thái bình, không biết dạng người như chúng tôi khốn khổ ra sao. Nhưng cậu cả yên tâm, chỉ cần một ngày cậu còn ở Thượng Cảng, thì mỗi một ngày đều sẽ yên ổn, ngoài kia dù có rối loạn ra sao cũng chẳng thể loạn được đến nơi tôi, nếu thực sự không thể, bất động sản của tôi ở nước ngoài cũng sẽ chia cho cậu một căn.”

“Được.” Bách Dịch bất ngờ lên tiếng, “Nếu cậu ra nước ngoài, nhớ đừng quên gọi tôi đấy.”

Bạch nhị mở bừng mắt, đối mặt nhìn nhau với Bách Dịch.

Nhiệt độ suối nước nóng không thấp, sương trắng bốc lên, giống như màn sương mù ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về lấy da dẻ.

Sự dịu dàng có phần không chân thật…

Chú thích:

(1) Nguyên văn 尽地主之谊: Một thành ngữ đề cập đến việc một người ở bản địa, một chủ nhà thể hiện sự hiếu khách, nồng nhiệt mà đón tiếp khách từ nơi khác đến.